Nghĩ vậy, Hứa Đào Nhi lén lút đưa ánh mắt nhìn qua Hàn Thần đang ôm con trai cô, lúc đó anh đang cùng Hàn Trạch đấu mắt.
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh nhìn qua, mỉm cười ấm áp giống như là hành động an ủi muốn cô cứ ‘thoải mái trò chuyện’ với mẹ anh đi.
Anh cũng thật là, chắc chắn là anh âm mưu kéo cả gia đình tới đây mục đích muốn làm khó cô.
Nhưng dù khó cỡ nào, thì lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp bởi vì như vậy đã thể hiện việc Hàn gia rất tôn trọng Hứa gia nhà cô.
Hàn An Tư ngồi một chỗ và đang tập trung hóng về phía bên này, nghe cô nói với mẹ mình như vậy, chị ấy đã thêm vào mấy câu:
“Bốn mươi ba tuổi? Mẹ à, mẹ lừa em ấy cũng hơi quá trớn đó nha!”
Hàn phu nhân vui vẻ nói:
“Con hỏi em mà xem, hôm đó em đoán mẹ bốn mươi tuổi, mẹ nói bốn mươi ba là còn bình thường.”
Hàn An Tư nhìn cô thân thiết:
“Thật hả em?”
Hứa Đào Nhi gật gật đầu.
“Em nhìn bác gái trẻ quá, đã lỡ gọi bác là chị…”
Nói rồi cô quay sang Hàn phu nhân:
“Con xin lỗi bác nha! Do con không biết!”
Do con có mắt như mù nên mới bị lừa như vậy.
Hàn phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay cô.
“Xin lỗi gì chứ, con đoán như thế bác càng vui sướng nữa là.
Như vậy chứng tỏ công sức chăm sóc da của bác bấy lâu nay đã có hiệu quả.”
“Phải đó, nếu mà con cũng đoán mẹ bốn mươi tuổi thì mẹ vui phải biết!”
Hứa phu nhân góp vui.
Mấy người phụ nữ cười vui vẻ với nhau.
Riết đến khi khách khứa về cả chỉ còn lại hai gia đình, Bạch Đô và Thiển Tây đúng lúc nhận được cuộc gọi gấp nên đành rời đi để mặc cô ở lại, không biết có phải hai người họ cố ý muốn trốn đi hay không.
Sau đấy, cô mới sực nhớ ra là cô quên chưa lì xì Hàn An Nhiên.
Thấy cô như thế, Hàn phu nhân và Hàn An Tư ngay cả Hàn Trạch cũng tỏ ý muốn lì xì cho cô.
“Ấy, con lớn rồi mà bác…”
“Con chỉ cao hơn bác thôi!”
Ý là nói cô vẫn còn nhỏ.
Chứ quả thực là cô cao hơn bà thật.
Hàn phu nhân dúi phong bao lì xì dày cộp vào bàn tay cô, cô thật khó xử nhìn qua Hàn Thần.
Anh thấy thế thì lấy từ trong túi ra cho cô xem phong bao lì xì đặc trưng của Hứa gia, ám chỉ gia đình cô cũng lì xì cho anh y như vậy.
Không những một mà tận hai lần: một lần đêm giao thừa anh tới xông đất, lần nữa là hôm nay, cả ba người lớn đều lì xì, anh không nhận không được.
Cho nên, Hứa Đào Nhi chỉ đành nhận theo chứ biết sao?
Của bác gái cô còn nhận, của Hàn Trạch và Hàn An Tư thì như thế nào? Nghĩ mới nhớ Hàn Thần vẫn chưa thèm lì xì cho cô, cho nên cô không ngại nữa, lập tức nhận lấy của hai anh chị kia để dằn mặt ‘người đàn ông’ đang ngồi thảnh thơi đó.
Hàn Trạch thấy thế thì nói thầm với cô:
“Người ta lì xì dựa vào mối quan hệ đấy, ai thân thiết hơn thì lì xì nhiều hơn, cho nên em cứ đòi anh ấy thật nhiều vào.
Nếu anh ấy không đồng ý lì xì sẽ bị dông cả năm.”
Cô thấy đây cũng là chủ ý hay, ngoài mặt cô nói đùa với Hàn Trạch:
“Làm người đừng ‘ra tay tàn ác’ thế chứ anh?”
Hàn Trạch bật cười:
“Người tàn ác mới sống thảnh thơi.
Nghe anh đi, không thiệt đâu.”
Hàn An Tư cũng ghé vào câu chuyện của hai người:
“Sống thảnh thơi có ngày sẽ bị quả báo thôi anh.”
“Đáng ghét, đừng có trêu anh.”
Hàn Trạch đẩy Hàn An Tư ra xa.
Lúc ấy, người lớn trong nhà đã cùng nhau tản đi xung quanh.
Hôm nay tính ra cô để ý Hàn gia thiếu bóng hai người, một là cha của Hàn Thần, hai là vợ của anh.
Cô thì đã nghe danh bác trai khó tính từ lâu rồi, bác không tới cũng dễ hiểu.
Không sao, không nhắc đến.
Còn vợ anh… cũng khôn hồn khi anh không dẫn người tới đấy, nếu đẩy cô vào thế khó xử thì chắc chắn cô sẽ giận anh cho coi.
Mà kể cũng lạ, cả một buổi chiều như vậy, lại chẳng có ai mở miệng nhắc đến vợ anh nhỉ?
Thậm chí ngay cả mẹ của Nhiên Nhiên là ai, cũng không thấy đâu? Nhập nhằng quá!
Hàn Thần ngồi xuống bên cạnh cô, Tần Minh thì đã được Hàn An Tư kéo qua một bên chơi đùa.
Nhóc con dù không vui vẻ cho lắm với người của Hàn gia, nhưng đối với cô Tư Tư theo lời Hàn Thần nói thì cậu nhóc lại thấy được.
Có vẻ còn quý cô ấy là đằng khác.
Bởi vì cô rất nhẹ nhàng tình cảm giống như mẹ của cậu.
“Nghĩ gì thế?”
Hứa Đào Nhi nghe anh hỏi, cô thoáng giật mình.
Nãy giờ ngồi cắn hạt hướng dương rồi suy nghĩ linh tinh.
Hàn Thần lấy đi nhân hạt hướng dương cô vừa bóc, bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Hứa Đào Nhi liếc xéo anh:
“Người gì đâu mà kì quá vậy?”
Hàn Thần bật cười khẽ, lúc bấy giờ, anh chỉ chỉ vào điện thoại ý ám chỉ cô hãy mở nó ra xem.
Hứa Đào Nhi làm theo lời anh, mở ra nhìn.
Trên màn hình đập ngay vào mắt là thông báo tài khoản ngân hàng của cô mới được cộng tiền…
Cô mở to hai mắt, đếm được tận tám số không đằng sau con số anh chuyển cho cô, là mức số tối đa của ngân hàng.
Đã vậy, không những một lần chuyển, mà chuyển tới tận bốn lần.
Mỗi lần nội dung chỉ kèm một chữ, ghép lại vừa thành ‘Năm mới vui vẻ’.
“Thật khoa trương!”
Cô cảm thán.
Hàn Thần không kiêng kỵ vẫn có hai em cùng với mấy đứa nhỏ ở đó, nắm tay cô.
“Tính ra nếu ngân hàng không bị lỗi là vừa kịp đêm giao thừa em nhận được rồi!”
Cô muốn thu tay mình lại, nhưng cả Hàn An Tư và Hàn Trạch đều nhìn thấy hết rồi.
Cô đành cười ngại ngùng, nói dối:
“Tay em bị đau, anh ấy đang xoa hộ ấy mà.”
Hàn An Tư bật cười:
“Em lừa trẻ con hay sao?”
Chị ấy vừa nựng má Tần Minh, vừa như vô tình nhưng thực ra là có ý đồ nói với cô:
“Sao không ly hôn chồng em mà đến ở với anh trai chị cho rồi? Người kia đã bức em phải về Hứa gia kia mà?”
Hứa Đào Nhi không tiện chia sẻ, cô hỏi:
“Chuyện này, mọi người đều biết sao?”
Hàn Trạch gật đầu.
Trong lòng biết rõ Hứa Đào Nhi là người phụ nữ của anh trai anh, nhưng anh ấy thật khó kiềm chế được cảm xúc của mình đối với cô, nhất là do màu áo đỏ rực cô mặc ngày hôm nay… thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng giống y như liều thuốc phiện khó cưỡng.
Hàn Trạch cố gắng kiểm soát ngữ khí của mình, nói với cô:
“Không phải mọi người nhiều chuyện đâu, tin tức em về Hứa gia đã lan khắp trong giới thượng lưu rồi.
Chỉ cần suy nghĩ một chút liền đoán ra.”
Vì sợ cô sẽ buồn phiền, cho nên Hàn Thần đã lên tiếng:
“Được rồi, nói thế thôi.”
Hàn An Tư muốn ra ngoài sân sau ngắm cây hoa đào cùng Tần Minh, nghe vậy thì chỉ để lại một câu:
“Anh cũng thật là… đừng coi em ấy như đứa trẻ.
Tính ra Đào Nhi cũng chỉ kém chúng ta có vài tuổi thôi, đều là người trưởng thành cả rồi… sẽ tự biết điều gì tốt nên lắng nghe, điều gì thì nên bỏ qua chứ!”
Chị ấy quay sang cô:
“Phải không em?”
Hứa Đào Nhi khẽ gật đầu, nhìn chị ấy đã cùng Tần Minh ra ngoài.
Cô nghĩ bụng, Hàn An Tư quả nhiên là một người phụ nữ ‘cứng’, nghĩ gì nói đó, thực tâm đối đãi, không sợ mất lòng.
Tính cách như vậy khiến cô rất yêu quý.
…
Lúc vệ sĩ thông báo người của Tần gia tới là lúc cả Hứa gia và Hàn gia đang dùng bữa tối.
Nghe vệ sĩ nhắc đến Tần Dịch Phong, sắc mặt ai nấy trong bàn ăn đều thộn cả đi.
Hứa Đào Nhi phản ứng rất nhanh đã nhìn qua Hàn phu nhân và Hàn An Tư, cô thực sự lo lắng hai người phụ nữ quyền lực này sẽ bị mất hứng.
Đúng như thế, họ không vui nhưng thái độ lại rất khác.
Nhìn Hứa phu nhân đã đi ra ngoài nói chuyện với Tần gia, Hàn An Tư khẽ thì thầm với Hàn phu nhân:
“Mẹ xem, bọn họ cũng thật biết lựa chọn giờ giấc.”
Đến đúng bữa ăn, trời đánh tránh miếng ăn là rất phù hợp cho Tần gia tới cầu xin tha thứ vào ngày đầu xuân năm mới.
Hàn Thần ngồi bên cạnh Hứa Đào Nhi, âm thầm nắm tay cô ở dưới mặt bàn.
Cô nhìn anh, cười nhẹ:
“Em không sao, đừng lo lắng.”
Ông nội Hứa ngồi ở vị trí chủ nhân sắc mặt không vui, ông nói với mọi người:
“Các con cứ dùng bữa đi, không cần để tâm.”
Thế nhưng, ai nấy đều không nhấc dĩa nổi vì Hứa phu nhân vẫn đang ở ngoài kia.
Hứa Đào Nhi đợi một lúc, thấy mẹ mình chưa quay trở lại, cha cô cũng đã đi ra ngoài đó với mẹ, cho nên cô đành hỏi ý ông nội.
Ông nội lập tức bác bỏ ý định muốn để Tần gia bọn họ bước chân vào Hứa gia của cô.
“Bọn họ còn có mặt mũi đến đây gặp chúng ta hay sao? Con ngồi yên đó cho ông, hôm nay, bọn họ đừng hòng dụ dỗ lừa gạt được cháu của ta.”
Thấy ông tức giận đứng lên đi ra ngoài phòng khách, Hứa Đào Nhi định đi theo nhưng bị Hàn Thần ngăn lại.
“Em ngồi đây đi, để anh đi nói với ông.”
“Liệu có ổn không?”
Anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô:
“Yên tâm, anh với ông nội là tri kỷ đó!”
“…”
“Thôi đi, giờ này anh còn đùa được nữa.”
Hết bạn thân với mẹ cô, giờ lại đến tri kỷ với ông nội của cô nữa chứ, nghe thật buồn cười.
Hàn An Tư thấy cô vẫn mãi nhìn theo Hàn Thần đã đi xa, cho nên an ủi:
“Em đừng lo lắng, nếu anh ấy đã đủ can đảm nắm tay em thì chút chuyện này có là gì đâu? Anh ấy mà không xử lý được thì đúng là không có bản lĩnh.
Phải không anh hai?”
Chị ấy cố ý hỏi Hàn Trạch đang ngồi thản nhiên xem kịch.
“Phải rồi.”
Hàn Trạch gật đầu đồng tình, nói thêm:
“Nếu mà anh ấy không xử lý được, thì anh sẽ lại có cơ hội rồi!”
Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên.
Quả nhiên ‘gen đùa’ của nhà này đúng là mạnh thật..