Hứa Đào Nhi về tới Hứa gia.
Bên trong sân ngay cổng chính Hứa gia vốn dĩ rộng thênh thang bấy giờ cũng bị chặt kín.
Nhìn qua qua bảy tám chiếc xe hạng sang, đã có đến ba loại xe thể thao phong cách đặc biệt khác, trong đó có một cái là cô nhận ra em Koenigsegg Regera của Hàn Thần.
Hai cái còn lại là…?
Hứa Đào Nhi lòng đầy nghi hoặc.
Bạch Đô và Thiển Tây tối nay ở lại nhà cô cùng dùng bữa, cô dặn hai người họ kiếm chỗ để tạm xe, đợi khách khứa về thì cho xe xuống hầm sau.
Cô sẽ đi vào nhà xem tình hình trước.
“Ái dà, giờ mới để ý cây quất này dáng đẹp quá ha.
Không biết bác gái hay ai chọn khéo quá, đào với quất đều xịn như vậy.”
Hứa Đào Nhi đi gần tới đại sảnh thì nghe thấy giọng nói của một người con gái.
Cô thấy chất giọng đó rất lạ, chắc chắn không phải người quen của cô.
“Quất ăn được không ạ?”
Hàn An Nhiên đang nắm tay Hàn An Tư, chỉ chỉ vào một quả quất.
“Tất nhiên là không rồi, đây chỉ để làm cảnh thôi.”
“Nhiều quả như vậy mà chỉ để làm cảnh thì tiếc quá ạ!”
“Tiếc hả? Để mẹ bảo cô giúp việc mua cho con mấy cân quất về ăn cho chua loét miệng ra nha.”
“Ứ ừ, con không chịu đâu… Ba bảo ăn nhiều đồ chua sẽ bị đau dạ dày, mẹ muốn con bị đau dạ dày chứ gì, con mách ba…”
Nhiên Nhiên nhõng nhẽo, thế mà lại dám chạy đi mách lẻo với ba Thần thật.
Để lại Hàn An Tư nhìn theo con bé mà cười khúc khích.
Nụ cười của chị ấy chợt dừng lại khi bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của Hứa Đào Nhi đang đứng gần đó.
Cô mới trở về, trên người lúc này mặc bộ váy áo dài cách tân với phần tà màu đỏ rực đặc trưng cho ngày đầu xuân năm mới.
Chất liệu vải gấm cao cấp cắt may khéo léo, đi kèm họa tiết được thiết kế tỉ mỉ, tôn lên dáng người cao gầy xinh đẹp.
Hứa Đào Nhi từng là người mẫu, nên khoản ăn mặc thật hiếm người nào có thể qua mặt được cô.
Nhưng lúc này, khi đối diện với người phụ nữ trước mắt, cô cũng chợt cảm thấy tự ti.
Chỉ bởi vì hơi thở quý phái cùng khí chất tiểu thư quyền lực toát lên từ đối phương khiến cô bị áp lực.
Nhiên Nhiên gọi người đó là mẹ?
Vậy… đối phương là vợ của Hàn Thần ư?
Hôm nay Hàn gia đến, không ngờ được cả vợ của anh cũng đến nữa.
Cùng trang phục có tông màu đỏ, nhưng sao cô lại cảm thấy đối phương mặc màu đỏ là cố ý dằn mặt cô, muốn chứng tỏ chị ta mới là nhân vật chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay?
Nghĩ như thế, sắc mặt cô lúc bấy giờ thực sự hiện lên vài tầng suy sụp.
Hàn An Tư nhìn ra sắc mặt cô không được tốt, nhưng không biết cô gái đột nhiên bí xị như vậy là vì điều gì.
Chị ấy bước tới, miệng nở nụ cười xinh đẹp:
“Em Hứa đúng không?”
Hỏi vậy thôi chứ Hàn An Tư đã biết rõ mồn một rồi.
Hứa Đào Nhi gắng gượng nở nụ cười theo lễ tắc.
“Chị là…?”
Hàn An Tư chưa kịp trả lời, từ trong nhà, Hàn Trạch đã bế Hàn An Nhiên đi ra, miệng mắng yêu em gái:
“Này, bà cô già kia, em lại trêu chọc gì con gái anh đấy? Đừng để ngày Tết con bé khóc nhá, khóc là đen lắm đó! Đến lúc đấy thì đừng có trách anh…”
Lời sau đó lập tức bị Hàn Trạch nuốt ngược vào trong, cả người đứng ngây ra tại chỗ khi nhìn thấy Hứa Đào Nhi trở về.
“A… cô xinh đẹp về rồi!”
Hàn An Nhiên giãy dụa từ trên tay Hàn Trạch đòi xuống, cô bé reo lên vui mừng muốn chạy tới ôm Hứa Đào Nhi.
Hứa Đào Nhi vén nhẹ tà váy, cúi người ôm và xoa đầu Hàn An Nhiên.
Yêu hận tình thù giữa người lớn với nhau vốn dĩ không liên quan đến trẻ nhỏ.
Hứa Đào Nhi tự dặn mình như vậy, dù sao Nhiên Nhiên cũng là một bé gái dễ thương, cô không thể nảy sinh cảm xúc ghen ghét đối với con bé được.
Có điều khi nghe cách nói chuyện của Hàn Trạch là lạ khiến trong đầu cô nghi ngờ.
Hàn Trạch cùng Hàn An Tư đi tới trước mặt cô.
“Nhiên Nhiên suốt ngày khen em Hứa là cô xinh đẹp, quả nhiên trẻ con không biết nói dối!”
Hàn An Tư nhịn không được mà khen mấy câu.
Nói thật thì chị ấy cũng chưa từng nhìn Hứa Đào Nhi ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, đa phần toàn là xem qua điện thoại máy tính.
Gần đây chị ấy rất mê những bức ảnh chụp tạp chí mấy năm trước bỗng hot trở lại trên tài khoản Insta của cô, đáng tiếc tài khoản ấy đã lâu lắm rồi không hoạt động.
Scandal có thể khiến Hứa Đào Nhi dừng lại hoạt động trên con đường nghệ thuật, nhưng quả thực không thể xóa bỏ những đóng góp của cô cho giới nghệ thuật, người mẫu.
Nhiều người yêu thích nghệ thuật chân chính vẫn nuôi hy vọng cô sẽ quay trở lại trên sàn diễn một lần nữa…
Ngay lúc này đây, khi nhìn trực tiếp, quả nhiên Hứa Đào Nhi là một đại mỹ nữ, còn đẹp hơn trên ảnh gấp nhiều lần.
Vẻ đẹp của Hứa Đào Nhi thật khiến một người phụ nữ như Hàn An Tư rung động, nói gì đến đại ca Hàn Thần hay thậm chí là cả ông anh hai Hàn Trạch ở bên cạnh này.
Nhìn xem, ánh mắt của Hàn Trạch hướng về phía Hứa Đào Nhi thật bất thường.
Hàn An Tư xinh đẹp quý phái cũng không hề kém cạnh, phụ nữ khen nhau có là gì, chưa kể lời khen của chị ấy rất chân thật.
Nhưng mà Hứa Đào Nhi lại khó chịu không vui, rốt cuộc chị ta đang cố tỏ ra thân thiết với cô để làm gì? Cô gượng gạo nở nụ cười, dù rằng vốn dĩ diễn rất giỏi nhưng đứng trước đối phương, thực sự không diễn cười thân thiết nổi.
“Em đi chơi về à?”
Hàn Trạch chợt dùng chất giọng nhẹ nhàng tử tế hỏi han cô.
Cô nhìn anh, cũng vì đang bận tâm về ‘vợ của Hàn Thần’ nên không nhận ra thái độ có chút e thẹn ngại ngùng của anh ấy.
Vô hình chung càng không có tâm trạng quan tâm đến hai người trước mắt này trông thật sự rất giống nhau.
Cô gật đầu với anh, khách sáo chúc Tết chung chung ‘Hàn gia’ chứ không chỉ tận mặt anh chị.
Hàn An Tư đã cảm nhận được Hứa Đào Nhi có vẻ không thích mình.
Không sao, người đẹp người giỏi có đôi lúc sẽ bị khó ở mà, chị ấy thông cảm được.
Khẽ đẩy Hàn Trạch, ra hiệu cho anh trai ôm lại Hàn An Nhiên.
Hàn Trạch ngớ ra, vội ôm lấy con gái:
“Dạo này con bé lại lên cân, nặng lắm, để anh ôm cho.”
“…”
“Ứ ừ, ba lại chê Nhiên Nhiên béo rồi, con không chịu đâu… không chịu… không cho ba bế nữa…”
Dù thế thì Nhiên Nhiên vẫn bị Hàn Trạch ôm lại từ tay Hứa Đào Nhi, con bé nhõng nhẽo đánh yêu vào người ba ba mấy cái.
Hứa Đào Nhi khó hiểu hỏi:
“Ba sao?”
Hàn Trạch bấy giờ mới nhớ ra, anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, đầy tâm tư nói:
“Đúng rồi… em còn chưa biết sự thật, hoặc là ‘ai đó’ cố ý muốn giấu em.
Chứ Nhiên Nhiên thật ra là con gái ruột của anh.”
Lúc bấy giờ, ở trong nhà Tần Minh cũng nghe tiếng Hàn An Nhiên nhõng nhẽo bên ngoài, nghe loáng thoáng gọi cô xinh đẹp, cho rằng mẹ về nên cậu bé được bác Thần bế từ trong nhà đi ra.
“Mẹ ơi…”
Hứa Đào Nhi nhìn qua Hàn Thần và con trai của mình, đụng phải gương mặt một lớn một nhỏ, trong giây phút đó cô chợt ngây người.
Có thể do cô bị say nắng xuân, thoáng qua cô lại cảm thấy con trai cô và Hàn Thần thật giống nhau?
Phải rồi… Cô nhìn gương mặt Hàn Trạch và Hàn An Nhiên, sau đó lại so sánh Hàn Thần với Hàn Trạch… Trời ạ, gen nhà này lạ quá! Nhìn ai cũng có nét giống như ai khiến người ngoài là cô giống như kẻ ngốc bị xoay mòng mòng.
Nhiên Nhiên thực sự là con gái ruột của Hàn Trạch, vậy có nghĩa là Hàn Thần chưa có con sao? Lời nói ‘ly thân năm năm’ của anh là thật ư?
Thế thì người phụ nữ này là ai? Tại sao Nhiên Nhiên lại gọi là mẹ?
Hàn An Tư nhận lấy ánh mắt tròn xoe đầy tò mò của Hứa Đào Nhi chĩa về phía mình.
Chị ấy nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay ra phía trước, tỏ ý muốn bắt tay với cô:
“À còn chưa giới thiệu với em, chị là An Tư… Hàn An Tư.”
“…”.