Nhìn cảm xúc trên mặt anh cũng không quá khó coi, Hứa Đào Nhi mới cẩn trọng suy nghĩ trước khi nói:
“Em đùa anh thôi, ly hôn chắc chắn phải làm rồi.
Chỉ là anh ta vẫn muốn níu kéo nên thủ tục ly hôn có lẽ sẽ bị chậm lại.”
Hàn Thần vừa nghe, lỡ cười khẩy một tiếng, sau đấy sợ bị cô nghĩ là tên đểu, anh lập tức đè lên tiếng cười khẩy đó bằng một tràng hắng giọng ho khan.
Hứa Đào Nhi tưởng anh bị ho thật, đẩy cốc nước về phía anh.
Anh cũng vừa lòng cô, uống một ngụm.
“Níu kéo sao?”
“Ừm.”
Cô gật đầu.
“Cũng phải, Tần Dịch Phong hay Tần gia nhà hắn sao nỡ buông Hứa gia ra được.”
Bị anh nói trúng, cô cũng chỉ đành cười gượng, nói:
“Chuyện nhà em, anh biết rõ thế?”
Hàn Thần gật đầu ra vẻ chính trực:
“Mẹ em là bạn thân của anh đấy!”
“Bạn thân á?”
Cô bật cười.
“Vậy mà chẳng chịu cho em biết sớm.”
Hàn Thần nghĩ bụng cho cô biết cũng chẳng để làm gì, mất công cô càn quấy không vui.
Anh nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra sợ cô mất hứng.
Ăn xong rồi, Hứa Đào Nhi dặn dò Tần Minh ngoan ngoãn đợi bác Thần chở đi học, hôn tạm biệt con trai, lại thấy Nhiên Nhiên cũng đòi hôn hôn, cô vui vẻ hôn tạm biệt bé con.
Chiếc xe của cô đậu ở ngoài đường cả một đêm không có vấn đề gì, nghĩ lại hóa ra đêm qua Hàn Thần cố ý nói an ninh không tốt là muốn giăng bẫy cô.
Cô vờ vịt trách móc anh mấy câu, anh không thanh minh lấy nửa lời, chỉ nhìn cô đầy âu yếm.
Trước khi tiễn cô đi làm, anh đã dặn cô:
“Đừng quá căng thẳng, có chuyện gì phải nói cho anh biết sớm.
Anh luôn đứng về phía em.”
Cô gật đầu, lúc ngồi lên xe, Hàn Thần đã lén lút hôn chụt lên má cô.
Cô vội nhìn xung quanh, thấy thế anh chỉ cười:
“Cứ thoải mái đi, em chỉ cần quan tâm người em đang ngoại tình cùng là ai thôi.
Còn những người khác… có anh rồi, em không cần bận tâm họ làm gì.”
Phải rồi, cho dù có ai biết, có ai chụp được thì cũng dám đụng đến Phó Chủ tịch của Hàn Thị hay sao? Cô chợt tự tin đến lạ, vậy nên cố ý ôm cổ anh qua cửa sổ ghế lái, đặt một nụ hôn sâu.
Nhìn cô lái xe đi xa rồi, Hàn Thần từ bên ngoài đi vào, thấy Tần Minh đang đứng ở một góc sân chống nạnh, sắc mặt không hề vui vẻ nhìn chằm chằm anh.
Bộ dạng như thể hận cả thế giới vì anh đã cướp mất người mẹ vô cùng quan trọng của nhóc con.
Anh đi tới, muốn bế nhóc lên đi vào nhà nhưng nhóc lập tức vùng vằng lảng tránh.
Anh biết sự thật khó chấp nhận nên chỉ đành dỗ ngọt:.
Truyện Sủng
“Ngoan nào, sau này chúng ta sẽ là một gia đình, ta rất thương mẹ con và con, như vậy… con không vui sao?”
“Con chỉ cần con thương mẹ là đủ rồi, không cần bác đâu.”
Tần Minh chợt khóc ầm lên.
Hàn Thần cưỡng ép ôm con trai vào lòng.
“Đừng khóc, ba mua mô hình cho con nhé? Hay con thích gì ba cũng sẽ mua cho con?”
Tần Minh bị anh bế bổng lên, cậu bé ra sức đánh vào người anh:
“Con không cần, bác không phải ba con, con không cần bác làm ba con, con chỉ cần mẹ thôi…”
Hàn An Nhiên nghe tiếng khóc của Tần Minh, con bé từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy một màn này thì cũng cuống quýt đỏ ửng hai mắt, chuẩn bị khóc theo.
Hàn Thần ra hiệu ‘suỵt’ với Nhiên Nhiên, còn vẫy vẫy tay cho cô bé đi vào trong.
Nhiên Nhiên chưa bao giờ thấy anh Thần Minh khóc, rất bối rối nên chỉ đành nghe theo lời ba, đứng nấp ở bên trong nhà len lén nhìn ra ngoài.
Dù dỗ Tần Minh nín khóc vô cùng khó nhằn với anh, cảm giác đau lòng nhưng cũng thật thỏa mãn.
Hóa ra, sự bất lực khi con trai khóc không chịu nín là như thế này hay sao?
Anh xúc động, ửng đỏ vành mắt.
“Con trai, con đừng ích kỷ như thế.
Con thương mẹ con… không tính lúc nhỏ mới sinh ra, liệu có được nổi năm năm không? Còn ta thương mẹ con… có thể tính theo hàng chục… cả chục năm rồi con à…”
“Nhưng mẹ con không thương bác.”
Tần Minh cứng đầu cãi ngang.
“Ai bảo không? Nếu không thì mẹ con sẽ hôn ta sao?”
“Không, không, con không chịu đâu.”
Hàn Thần xoa lưng cậu con trai.
“Hay là con muốn mẹ con về Tần gia với người cha hờ kia? Hắn ta sẽ không thương con và mẹ con đâu, có giận thì con phải giận họ chứ sao lại giận ta?”
Nghe phải về Tần gia, quả nhiên Tần Minh khóc nhỏ đi hẳn.
Hàn Thần tiếp tục tấn công:
“Ngoài đời kia có rất nhiều người đàn ông xấu xa muốn hãm hại mẹ con, họ còn muốn chiếm đoạt tài sản của cụ cố và ông bà ngoại của con đấy! Con có chấp nhận để mẹ ở gần những người đó không?”
“Con không…”
Anh lau nước mắt cho Tần Minh:
“Vậy nên phải ngoan, ta đối với mẹ con rất tốt, có thể bảo vệ mẹ con tránh khỏi những người xấu.
Cụ và ông bà ngoại con đều rất thích ta.
Không những vậy ta còn có rất nhiều tiền, nếu con chấp nhận làm con trai của ta, sau này tài sản đều cho con hết.”
Chả biết có thật không nhưng nghe những lời mùi mẫn của anh, đến một đứa trẻ như Tần Minh cũng cảm thấy có nhiều lợi lộc.
“Con có biết dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh không?”
Tần Minh khẽ gật gật đầu.
Cậu nhóc thường hay nghe đám bạn bàn tán với nhau rằng ở khu này có một căn dinh thự vô cùng nguy nga, không phải ai cũng tới được nơi đó và đó chính là nơi mà công chúa nhỏ Hàn An Nhiên vẫn sống hằng ngày.
“Sau này, gia đình chúng ta sẽ chuyển đến đó ở… Ngoài Nhiên Nhiên, còn có cô chú và ông bà nội rất thương con nữa… Như vậy không phải rất tốt, rất có lợi sao?”
Vừa nói dứt câu, bên ngoài có tiếng xe hơi.
Thật trùng hợp, Hàn phu nhân cùng với Hàn Trạch tới, hai người đậu xe bên ngoài, sau đó một già một trẻ vội vội vàng vàng tiến vào bên trong.
Hàn Thần nói khẽ bên tai Tần Minh:
“Thấy chưa, đó là bà nội và chú hai của con đó!”
Hàn phu nhân đã cùng Hàn Trạch canh chừng mãi Hứa Đào Nhi mới đi làm để hai người có thể đến đây.
Bà vừa gặp lại đứa bé trai giống y như đúc con trai bà hồi còn nhỏ, cảm xúc lập tức không thể kiềm chế được đã vội vã tiến tới.
“Mẹ.”
“A Thần… ôi thằng bé… cháu mẹ…”
Tần Minh nhìn ‘bà nội’ theo lời bác Thần nói đang vươn tay muốn ôm mình, cậu bé thoáng sợ hãi mà vòng tay ôm chặt cổ bác Thần.
Mặt cũng muốn trốn tránh không nhìn hai người vừa tới.
Hàn Trạch vẫn luôn bất ngờ bởi gen của anh trai, có thể tạo ra được một đứa bé y đúc như vậy.
Anh ấy gàn lại người mẹ nóng vội của mình:
“Mẹ, mẹ bình tĩnh thôi, cháu nó sợ.”
“Ừ, ừ, mẹ biết rồi, mẹ gấp quá…”
“Bà nội… ba ơi…”
Hàn An Nhiên bấy giờ mới từ trong nhà chạy ra, Hàn Trạch lập tức bế ôm con gái cưng lên.
“Sao thế cục mỡ của ba, ba Thần bỏ bê con à?”
Không biết lời có mang ý ám chỉ gì không, nhưng Hàn phu nhân vẫn luôn hiểu Hàn Trạch có khúc mắc trong lòng, lại hay ghen tị vặt vãnh với Hàn Thần cho nên bà xoa đầu Nhiên Nhiên.
“Sao có thể bỏ bê được, đều là con cháu của Hàn gia chúng ta mà.”
Hàn An Nhiên vui vẻ gật đầu dù không hiểu lắm, cô bé ra vẻ thì thầm nói với bà nội:
“Bà nội ơi, anh Thần Minh đang giận, vừa nãy anh ấy khóc to lắm, bà nội đừng chọc anh ấy nha!”
“Ừm, bà không chọc giận anh Thần… Thần Minh của con.”
Nói rồi, Hàn phu nhân lại quay sang Tần Minh đang được Hàn Thần bế.
Đối với trẻ con hay người lớn cũng vậy, trước lạ sau quen, chỉ cần tình thương đủ nhiều thì chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
“Không sao, không sao… Không phải ngày Nhiên Nhiên về với chúng ta, con bé miệng còn chưa mọc răng cũng đã khóc ré lên bày tỏ nó không thích bà nội sao?”
Thật ra là bà đang tự an ủi chính mình.
Nhiên Nhiên thấy thế cũng nũng nịu nói theo:
“Bây giờ Nhiên Nhiên thương bà nội nhất, sau này anh Thần Minh cũng sẽ như vậy ạ…”
Một nhà hạnh phúc toàn người xa lạ, lại không có mẹ mình ở đây kiểu gì cũng dọa Tần Minh sợ hãi.
Cậu bé không còn khóc ầm lên, nhưng ở trong lòng Hàn Thần thi thoảng lại nấc lên đầy run rẩy.
Hàn Thần thương con, anh vỗ về hết xoa đầu lại xoa lưng.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Hàn phu nhân thấy sự bài xích của cháu trai với mình, bà không dám lại gần, người già dễ yếu lòng gương mặt bà buồn buồn thấy tội.
“Mẹ ấy à… mẹ muốn gặp cháu trai của mẹ.”
Hàn Trạch bế Hàn An Nhiên đi tới, vỗ vỗ vai an ủi mẹ.
“Mẹ đừng có ủ rũ ra đó, mất hết cả sự xinh đẹp.
Con nhìn còn thấy sợ nói gì đến cháu nó.”
Hàn phu nhân nhìn Hàn Thần.
Thấy Hàn Thần gật đầu đồng tình với Hàn Trạch, anh nói:
“Một thời gian nữa sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo lắng.”
Đúng rồi, đâu phải cứ cùng máu mủ là sẽ thân thiết với nhau? Nó chỉ là lý do hợp pháp để con người có động cơ thương yêu nhau mà thôi.
Muốn hay không muốn thì đó cũng là sự lựa chọn của mỗi người.
Ở trong cuộc đời này, giữa người với người nếu muốn thân thiết với nhau, thì cũng cần phải bỏ thời gian, bỏ tình thương của mình ra để đổi lại nữa kia mà.
Bà tin, với tình yêu thương của mình thì đến một ngày, Tần Minh cũng sẽ giống như Nhiên Nhiên, sẽ quen thuộc với bà và Hàn gia….