Không trách cô dù lý trí chưa sẵn sàng nhưng đã trêu chọc anh, khiến anh kiềm chế đến đau đớn.
Cũng chỉ tại cô bị cảm xúc tiêu cực chi phối quá nhiều.
Trái tim nói muốn nhưng lý trí thì nói không, quá mâu thuẫn.
Hứa Đào Nhi bị anh nhìn thấu tâm tư, cô ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh.
Hai người nằm ôm nhau, Hứa Đào Nhi chỉ khẽ ngọ nguậy, cô lại cảm thấy hơi hơi xấu hổ bởi vì ‘cái đó’ của anh.
Cho nên, cô tuyệt nhiên không dám động đậy thêm chút nào nữa.
Nằm qua bao lâu, Hàn Thần vẫn thấy cô thức, anh khẽ khàng nhắc nhở:
“Mau ngủ đi, muộn lắm rồi.”
“Em không ngủ được.”
Cô nghĩ tới cảm xúc của con trai khi cô ôm thằng bé, vì quá hạnh phúc dẫn đến không muốn ngủ, không muốn bỏ qua loại trải nghiệm tuyệt vời này.
Nhưng cô và con trai, con sẽ được cô ôm hằng đêm, còn cô thì khác, chẳng mấy khi được anh ôm như vậy nên cô muốn thức để hưởng thụ cảm giác ấy.
“Vừa nãy, anh chưa trả lời em.”
Trả lời tại sao?
Tại vì sao?
Hàn Thần trầm giọng gọi tên cô “Đào Nhi…”
Anh thở dài:
“Đừng cố ép mình phải nhìn thấu được trái tim anh, em sẽ tổn thương đấy!”
Hứa Đào Nhi chu chu môi:
“Có nhiều phụ nữ lắm à?”
Hàn Thần ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu, anh mới khẽ thì thầm:
“Có em.”
Hứa Đào Nhi cảm giác trái tim mình đập nhanh lạ thường, dù rằng cô không biết trong tim anh còn có bao nhiêu ‘chị em’ khác, nhưng thế cũng đủ để cô thấy rung động hạnh phúc rồi.
Cô vẫn muốn nói chuyện thêm, nhưng thấy anh đã nhắm mắt, hình như đã ngủ, vậy nên cô chỉ đành học theo anh, nhắm mắt lại, ép mình phải đi ngủ.
Không khó lắm, ở trong lòng anh, chỉ tầm năm phút sau đã ngủ được rồi.
Cho đến khi hơi thở cô đều đặn, cơ thể thả lỏng báo hiệu ngủ say rồi thì Hàn Thần mới lặng lẽ mở mắt.
Trong màn đêm, trái tim đàn ông lặng lẽ si mê.
…
Sáng sớm hôm sau.
Cảm giác ngứa ngứa chạy dọc hai bên má, Hứa Đào Nhi đang say giấc ngủ bị làm phiền, cô tưởng rằng đó là con ruồi liền mơ màng quay lưng nằm nghiêng về một bên, tay khua khua trong không trung đuổi ruồi sau đó nặng nề buông xuống.
Quả nhiên cô không thấy con ruồi đó làm phiền cô nữa.
Bên tai ríu rít tiếng thì thầm to nhỏ:
“Này, cậu làm gì thế hả?”
“Anh ơi, mẹ anh xinh đẹp quá trời…”
“Còn phải nói sao, mẹ tôi là xinh đẹp nhất trên đời… Cậu ngồi yên, đừng có làm mẹ tôi thức giấc…”
“Dạ, em sẽ ngồi yên ạ.”
Nhưng cứ được một lúc, Hàn An Nhiên lại không kiềm chế được mà cảm thán:
“Cô ấy thật xinh đẹp…”
Sáng sớm, hai đứa nhỏ phải dậy để đi học, Hàn Thần đã vệ sinh cá nhân cho cả hai cô cậu này.
Nghe Tần Minh hỏi về mẹ, anh đã trả lời nhóc con rằng mẹ nhóc đang ngủ ở phòng bên cạnh.
Hai mắt Tần Minh sáng rực, vừa đánh răng xong xuôi đã chạy đến bên phòng Hứa Đào Nhi đang ngủ.
Bên ngoài ồn ào bao nhiêu, đến lúc mở cửa rón rén đi vào trong lại nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Cậu bé cẩn thận leo lên giường, ngồi ngắm nhìn mẹ.
Một lúc sau, Hàn An Nhiên được Hàn Thần bế theo vào, trước đó anh cũng đã nói với cô bé phải trật tự cho cô xinh đẹp ngủ.
Thế nhưng, khi anh ra ngoài, hai đứa bé ở bên cạnh lại cứ ríu rít chành chọe nhau.
Nguyên do là Tần Minh thấy Hàn An Nhiên nghịch ngợm, cậu bé lo lắng mẹ sẽ bị thức giấc đã nhắc cô bé.
Hàn An Nhiên dù muốn nghe lời nhưng bản tính nghịch ngợm ăn sâu vào máu, hở tí lại không chịu được muốn ‘xem xét’ cô xinh đẹp một phen.
Tiếng ríu rít đánh thức Hứa Đào Nhi, cô vừa mở mắt hai cục bông trắng mềm mại đã sà vào lòng cô.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi.”
“Con chào cô xinh đẹp, chúc cô buổi sáng vui vẻ ạ.”
Hứa Đào Nhi cảm thấy buổi sáng như vậy thật ý nghĩa.
Cô ôm hôn hai đứa trẻ một hồi.
“Hai đứa dậy lâu chưa?”
“Dạ lâu rồi ạ.”
Tần Minh hay Hàn An Nhiên đều đã ăn mặc gọn gàng để sẵn sàng cho ngày mới đi học.
Tâm tư không khỏi hài lòng, nghĩ bụng sáng nào cũng có ai đó thay cô lo lắng chải chuốt cho Tần Minh thì tốt, để cô được ngủ thêm một chút… Người mẹ như cô cũng có lúc muốn lười biếng lắm.
“Ôi mẹ ơi… cổ mẹ có gì này…”
Tần Minh đang ôm ấp cô chợt hô lên, cô nhìn gương mặt con trai đột nhiên trở nên căng thẳng cũng có chút sốt ruột.
“Sao vậy?”
Cô hỏi.
Hàn An Nhiên cũng nhướn người nhìn theo ngón tay Tần Minh chỉ chỉ vào hõm cổ cô, gương mặt cậu bé lo lắng:
“Mẹ, mẹ bị con gì cắn đây? Cổ mẹ thâm tím rồi này…”
Hứa Đào Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô đứng lên đi tới trước gương ở bàn trang điểm xem thử.
Sau đấy, sắc mặt lập tức đen xì.
Con trai thấy biểu hiện cau có của mẹ, cũng ôm lấy cô:
“Mẹ ơi, mẹ có sao không? Mẹ có bị đau không? Con đi hỏi bác Thần lấy thuốc cho mẹ nhé?”
“Để em đi với anh ạ.”
Cô ôm lấy hai đứa nhỏ đang chuẩn bị chạy đi, vội nói:
“Không sao, không sao.
Mẹ bị ‘giời bò’, đã bôi thuốc rồi.”
Ánh mắt nhìn qua trên mặt bàn trong phòng, thấy có túi quần áo quen thuộc, cô liền dặn hai đứa bé xuống nhà trước để cô đi tắm.
Tần Minh lo lắng, nên cũng kéo Hàn An Nhiên xuống hỏi Hàn Thần có còn thuốc hay không.
Hứa Đào Nhi tắm xong, nhìn lại đồ trên người mình.
Chiếc váy thu đông kín cổng cao tường có nút thắt eo, rất hợp lý che đi những vết tím tím loang lổ do con ‘giời bò’ nào đó đã bò trên cổ cô mà thành.
Hàn Thần, anh đúng là một người biết che giấu tội lỗi của mình.
Không rõ có phải đây là kiểu mà anh thích hay không, chứ cô để ý lần nào anh mua đồ cho cô cũng chọn những chiếc váy dài và có tông màu thanh thuần.
Cô hợp với nó? Hay đó là hình mẫu anh thích?
Khi cô đang trang điểm thì Hàn Thần bất chợt xuất hiện ở cửa phòng, anh gõ nhẹ một tiếng.
Khi bắt gặp ánh mắt cô trong gương, anh mỉm cười đi tới.
Gương mặt người đàn ông buổi sớm đẹp trai đến sáng bừng khiến trái tim nhỏ không khỏi rung rinh.
Anh từ phía sau vòng ôm cô, tranh thủ hôn nhẹ lên môi cô.
Cô đẩy anh ra:
“Làm gì vậy hả? Anh muốn để cho trẻ con nhìn thấy việc làm sai trái của chúng ta đấy à?”
“Việc làm sai trái?”
Hàn Thần hỏi ngược lại cô:
“Đây là hành động sai trái sao?”
Hứa Đào Nhi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cô đành lấy cớ bận kẻ mắt mà không thèm đáp lời anh.
Không sao, anh đợi được.
Đợi cô trang điểm xong rồi, anh mới tiếp tục quấn lấy cô, lại bị cô ngăn cản.
“Đừng có làm hỏng lớp makeup của em.”
Hàn Thần giả bộ thở dài:
“Em không trang điểm thì vẫn xinh đẹp mà.”
Hứa Đào Nhi vuốt mái tóc của mình, kênh kiệu liếc nhìn anh:
“Không trang điểm vẫn xinh đẹp hay là để tiện mục đích muốn càn quấy em của anh?”
Xong xuôi, cô cầm theo túi xách, bỏ đi trước.
Hàn Thần ở phía sau không can tâm cho lắm, anh nói với theo cô:
“Anh đã làm gì đâu? Đúng là có tiếng mà không có miếng.”
Hứa Đào Nhi đã đi ra bên ngoài:
“Đừng có nói vậy, em biết thừa đấy nhé! Tỏ ra mình vô tội để lừa em à, em không có ngốc đâu.”
Hàn Thần chột dạ, theo bước chân cô cùng đi xuống dưới nhà.
Bên dưới, hai đứa nhỏ đã ăn sáng được một lúc.
Lúc cô vào bên trong, vừa hay bắt gặp Tần Minh ‘vui vẻ’ nhận lấy một món ăn liên quan tới rau xanh từ Hàn An Nhiên.
Để ý hành động dùng dĩa chung để gắp đồ ăn cho người khác của con bé, cô lại cảm thấy hài lòng nhìn sang Hàn Thần.
Hàn Thần nhận ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi ‘sao thế’.
Cô không trả lời, đi vào bàn ăn.
Cảm giác tự nhiên đến lạ.
Bữa sáng này, Hàn Thần nấu ăn như một bữa chính.
Có điều vì lo lắng hai đứa bé nhai cơm không kỹ nên anh đã say gạo ra nấu thành cháo, chuyển cơm thành cháo vẫn không ảnh hưởng gì cả, lại còn rất dễ ăn.
Khen thì mẹ con cô đều đã khen chán chê rồi, nên giờ cô chỉ yên lặng ăn uống.
Chăm con không phiền đến cô, bởi Hàn Thần đã là người làm việc đó, cứ thi thoảng anh lại nhắc nhở hai đứa nhỏ những việc vặt vãnh trong lúc ăn uống.
Đơn giản như là ‘nhai kỹ’, ‘cẩn thận làm rơi đồ ăn’, ‘phải ăn đủ chất’, ‘nhai đồ ăn phải nhai đều cả hai bên’…
Nói chung, cô nghe anh dạy dỗ hai đứa nhỏ, cũng thầm áp lực theo.
Vậy mà hai đứa nhỏ bị anh nhắc nhở, cũng ngoan ngoãn làm y chang.
“À phải rồi, anh nghe con trai nói em bị ‘giời bò’ à? Đâu cho anh xem thử xem nào?”
Hứa Đào Nhi suýt chút nữa thì sặc, cô nhìn qua anh, thấy ánh mắt anh đầy ý cười liền khẽ trừng mắt.
Cô hơi nghiêng về phía anh, nói thầm:
“Không có giời bò nào cả, chỉ có ‘trai bò’ thôi.”
“Sao cơ, bị trai bò á?”
Hàn Thần cố ý nói lớn cho hai đứa nhỏ nghe.
Hứa Đào Nhi lập tức đá đá chân anh ở dưới gầm bàn, ánh mắt ra hiệu ‘anh dám nói nữa thì đừng trách em’.
Sau đấy, cô lại phải vất vả nghĩ lý do để lừa gạt con trai mình.
Mãi thì thằng bé mới chịu tin cô không bị làm sao cả.
Đợi Tần Minh và Hàn An Nhiên ăn uống xong xuôi, ra bên ngoài ngồi chơi đợi người lớn đưa đi học, Hàn Thần mới nghiêm chỉnh trò chuyện với cô.
“Chút nữa em ăn xong thì cứ đến Sở trước đi, để anh đưa hai đứa đi học.”
“Vậy có ổn không?”
Đôi lúc anh nhiệt tình với con trai cô quá cô cũng thấy ngại chứ.
“Có gì không ổn à?”
Thấy cô lắc đầu, anh lại nói sang chuyện khác.
“Tối qua chuyện em nói em không ly hôn với Tần Dịch Phong nữa là như thế nào?”.