Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 60: 60: Âm Mưu Sâu Xa Của Triệu Gia





Điện thoại kết nối cuộc gọi, giọng anh lành lạnh vang lên:
“Tần Thị thế nào rồi?”
Thư ký Lưu đầu dây bên kia theo câu hỏi của Phó Chủ tịch, cẩn trọng báo cáo lại:
“Thưa Ngài, tính đến ngày hôm nay, sáu mươi phần trăm cổ đông của Tần Thị đã đồng ý bán lại cổ phần cho người của chúng ta.

Người của chúng ta gài vào đã trao đổi với đám cổ đông đó, tạm thời chưa công bố trước cuộc họp đại cổ đông của Tần Thị.”
Tin đồn Tần Dịch Phong ly hôn với thiên kim Hứa gia hay hàng loạt các tin tức bất hòa khác đều do một tay Hàn Thần sắp xếp.

Tần Dịch Phong cho rằng là Hứa gia làm sao?
Không đợi Hứa gia… chính anh sẽ cho bọn chúng hiểu quả báo đến dồn dập sẽ như thế nào.
Thư ký Lưu bấy giờ mới nói đến vấn đề quan trọng khác:
“Thị trường chứng khoán của Tần gia hiện tại đang bị lỗ nặng nề.

Gần một tháng nay bọn họ phải duy trì nguồn vốn cho các hoạt động kinh doanh và trả nợ khoản vay trên sàn giao dịch chứng khoán…”
Thư ký Lưu hơi ngừng lại:
“Theo lý, bọn họ không thể thảnh thơi như hiện tại…”
Hàn Thần đi xuống dưới nhà, cất gọn đồ chơi của hai đứa trẻ.


Tầm mắt sau đó nhìn thấy mấy chai rượu hôm trước anh uống vẫn còn ở đó, cho nên đi tới tự rót cho mình một ly.

Ánh mắt lại dừng trên bể cá, bước chân vô thức tới trước bể cá, đứng lặng ở đó.
Có thể mấy con cá cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa ra từ anh, chúng đang tung tăng bơi qua bơi lại cũng vì sợ mà ẩn vào sâu sau những tảng đá cảnh.
Hàn Thần nhớ tới Tần Dịch Phong vẫn có thời gian hưởng thụ ở bệnh viện, ánh nhìn khẽ híp lại đầy thâm hiểm.

Anh nhấp một ngụm rượu, bàn tay nắm chặt lấy chiếc ly hằn lên những gân xanh.
Thư ký Lưu ở bên cạnh Hàn Thần cả chục năm nay, chỉ cần nghe âm thanh qua điện thoại cũng có thể đoán ra được anh vừa uống rượu.

Ngoại trừ lúc ngồi với đối tác thì Phó Chủ tịch rất ít khi uống rượu, nói đến uống một mình thì chắc chắn tâm trạng anh đang không được vui.
Thư ký Lưu cũng theo đó mà căng thẳng nhưng vẫn phải tiếp tục:
“Phó Chủ tịch, có chuyện này… người chúng ta gài vào bên đó đã mật báo lại rằng gần đây bọn họ phát hiện ‘kẻ thứ ba’ kia đã bơm cho Tần Thị một khoản tiền khổng lồ…”
Năm đó, khi Hàn Thần nhận được tin mật báo Tần Thị đều đặn được bơm một khoản tiền lớn.

Thời gian sau đó, phải mất đến nửa năm trời, người của anh mới có thể tìm ra được ‘kẻ thứ ba’ kia là ai?
Triệu gia… Triệu Ngọc Nghiên…
Hàn Thần đã xem thường Triệu Ngọc Nghiên quá rồi, cũng bởi vì không nghĩ một người thị phi như cô ta cũng có lúc đặc biệt kín kẽ, từng chút đem Tần Thị chuyển thành nơi r.ửa tiền cho cô ta.


Cô ta hẳn là vẫn luôn tự hào bởi vì mình có thể qua mắt được cơ quan chính quyền bấy lâu nay.
Chỉ là, có câu ‘giấy không gói được lửa’, Tần Thị làm ăn thua lỗ do Tần Dịch Phong kém cỏi, nhưng công ty của hắn vẫn luôn đứng vững ở đất thủ đô này là vì lẽ gì? Triệu Ngọc Nghiên cho rằng sẽ không ai nghi ngờ chuyện này, sẽ không ai tìm ra được lý do vì sao ư?
Lần này tình hình khẩn cấp, Tần Dịch Phong gấp gáp làm liều, Triệu Ngọc Nghiên nghĩ rằng đã qua mắt được nhiều năm như vậy nên cũng chủ quan… không quan tâm bao nhiêu tai mắt đang dòm ngó vào Tần Thị mới dám đưa vào Tần Thị một khoản tiền khổng lồ như thế cùng một thời điểm.
Hai bọn họ khác nào đang tự đào mộ chôn mình.
Hay tưởng là mình đã đủ mạnh để xưng vua xưng chúa ở đất nước này?
Các sự kiện xâu chuỗi lại với nhau, cũng chính là nguyên nhân sâu xa mà Tần Dịch Phong điên cuồng muốn có được mảnh đất phía Tây của Hứa gia với ý định dùng nơi đó để che mắt cơ quan chính quyền, nhằm hợp pháp hóa số tiền bí ẩn kia.

Cho nên hắn mới nhất thời mất kiểm soát kinh động đến Hứa Đào Nhi và Hứa gia mà làm hỏng bét mọi chuyện.
Hàn Thần thật cảm lạnh với thứ tình cảm ‘vì anh vì em, có thể làm tất cả’ của đôi nam nữ này.

Anh mỉa mai:
“Mấy năm nay Triệu gia làm ăn phát đạt quá!”
Thư ký Lưu cũng ‘cảm lạnh’ theo khi nghe chất giọng đầy mỉa mai của anh.
“Đúng vậy thưa Ngài, Triệu Ngọc Nghiên vẫn luôn nhận lời mời của mấy lão già phả.n đ.ộng, đơn hàng sản xuất v.ũ k.hí lậ.u càng ngày càng nhiều, đến mức được đám phả.n đ.ộng đó tung hô trong thế giới ngầm.”
Hàn Thần cười khẩy:
“Lá gan cô ta còn to hơn cả tôi, vì tiền vì tình lại bất chấp đến thế là cùng!”
Không biết Hàn Thần thế nào chứ thư ký Lưu nghe xong thật chỉ muốn bật cười, lá gan ai có thể to hơn Phó Chủ tịch, chẳng qua lựa chọn đi theo lẽ phải hay đâm vào con đường tội lỗi thì do mỗi người.

Nhưng dựa theo tâm trạng của Phó Chủ tịch mấy hôm nay, thư ký Lưu sợ anh vẫn đang bực dọc vì chuyện liên quan đến cô Đào nên nào dám thả lỏng, cố gắng nhịn xuống ý cười trong lòng mình:
“Triệu gia ba đời thuộc phe phả.n đ.ộng chốn.g p.há chính quyền nhà nước, thối nát từ trong xương.

Sau này để nhằm mục đích xấu xa của mình mà tẩy trắng mấy đời, chú ba của cô ta Triệu Luật đeo lên mặt nạ giả dối, được nước leo cao vào bộ máy chính trị.

Triệu gia tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng không ngờ đã bị Ngài nhìn ra từ lâu.”
Hàn Thần không thuần chính trị, tất cả những điều anh và cả Hàn Trạch với Hàn An Tư đang quan tâm và đang làm đều là nối tiếp cơ nghiệp của Hàn lão gia cùng với hội liên minh các tập đoàn từ đời cha anh.
Ký ức năm nào chợt ùa về.
Tất nhiên Hàn Thần không tự dưng nhìn ra được những điều này.

Năm đó, buổi gặp gỡ ‘đàm đạo’ với đại tướng Hứa, sau khi bị ông mắng một hồi do chuyện liên quan đến Hứa Đào Nhi, ông đã chợt nhắc nhở anh về Triệu gia cùng với những âm mưu ghê tởm của nhà họ.
“Cẩn thận Triệu gia, nếu không… sẽ có một ngày bọn họ nuốt chửng toàn bộ chúng ta.”
Thú thật, lúc đó khi nghe được lời cảnh báo của ông nội Hứa, Hàn Thần cảm thấy nghi hoặc, bởi Triệu gia lúc bấy giờ chỉ là một gia tộc vô cùng bình thường trong thành phố này.

Nhà họ thì có thể làm gì?
Nhưng rồi, khi anh thực sự để tâm và quan sát, Triệu gia quả thực là có vấn đề!
Hướng đi trước thời điểm đó của Triệu Thị vô cùng bất thường, đến ngay tại thời điểm khủng hoảng kinh tế, vậy mà Triệu Thị vẫn phát triển vô cùng tốt, đến mức nhìn qua không ai là không thán phục Triệu gia đặc biệt là tâng bốc cô con gái độc nhất vô nhị Triệu Ngọc Nghiên có tài kinh doanh, được ví xứng ngang Hàn Thị lúc bấy giờ.
Mọi chuyện thực sự bại lộ dưới tay Hàn Thần khi cha anh giao lại cho anh tài liệu mật có ghi chép lại chi phí lợi nhuận thực tế của Triệu Thị khác xa với con số công bố ra bên ngoài.

Và con số công bố đó chỉ bằng một phần nghìn so với lợi nhuận thực.


Con số này quá vô lý, khiến anh và Hàn Trạch phải cùng một hội chuyên gia thức trắng nhiều đêm để nghiên cứu hàng loạt hoạt động kinh doanh của Triệu Thị trong ba năm liền kề.
Thật buồn cười, khi kết quả cuối cùng nghiên cứu từ hoạt động kinh doanh của Triệu Thị lại là hòa vốn? Thậm chí hai năm trước đó Triệu Thị từng bị lỗ?
Vậy thì khoản tiền đó là từ đâu ra?
Anh nhiều lần tới gặp ông nội Hứa, nhưng ông không hé nửa lời.

Thời điểm ông về hưu đã không còn muốn dính dáng gì tới những thị phi ngoài kia là nhằm bảo vệ Hứa gia, bảo vệ Hứa Đào Nhi.

Hiểu được nỗi lòng đó, Hàn Thần quyết định không lôi kéo Hứa gia vào vòng xoáy này nữa.
Khi anh dần rơi vào bế tắc, bác trai của anh là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thượng tướng Phạm Tư Thạch đến thăm mẹ anh và vô tình nhắc đến chuyện lính của bác phát hiện một đám người vận chuyển khối lượng lớn v.ũ k.hí trái phép vào bằng đường biên giới.

Trên các loại vũ khí đó còn có một ký hiệu đặc biệt rất giống trong ghi chép về gia tộc phả.n đ.ộng họ Hoa trong thời chiến.
Mất một thời gian sau đó Hàn Thần đã thực sự tìm ra được nguyên nhân cho toàn bộ mọi chuyện.

Anh giống như phá được vụ án lớn, giải đáp được khúc mắc trong lòng.

Hóa ra… nguồn tiền kia của Triệu gia chính là từ sản xuất v.ũ k.hí trái phép mà có được.
Càng sống trên đời, càng phát hiện ra… có những thứ nhìn vậy mà không phải vậy.
Tần Dịch Phong so với Triệu Ngọc Nghiên còn thua xa.

Hắn ta cho rằng được Triệu Ngọc Nghiên bơm tiền cho mình là vì cô ta yêu hắn sao? Nếu như mọi chuyện bại lộ, Tần Dịch Phong sẽ biết, hắn chết dưới cái danh bia đỡ đạn là như thế nào!.