Nam Nhật sau khi phát hiện Văn Quảng tự ý trốn việc đi chơi với Tư Nhĩ thì vô cùng tức giận, chỉ hận không thể gọi cả hai con người này tới mà mắng cho một trận vì sự trẻ con của bọn họ.
- Cậu đấy! Lam Tư Nhĩ không biết tình trạng của cậu đã đành còn cậu, cậu biết bản thân chưa bình phục sao dám tự ý trốn viện đi chơi với cô ấy? Tôi nói xui xẻo một chút nhưng nhỡ cậu xảy ra chuyện gì không hay trong lúc đi chơi thì sao?
- Tôi biết chứ nhưng nếu ngược lại là cậu, em gái tôi rủ cậu đi chơi thì cậu có dám từ chối nó không? - Văn Quảng trả treo nói lại Nam Nhật.
Nam Nhật có hơi do dự bởi nếu ngược lại là anh ta được Trần Thư mời đi chơi thật thì có là đang nằm viện anh ta cũng sẽ xuất viện mà đi chơi với cô thôi.
Nhưng hiện giờ anh ta không thể trả lời thật như thế được.
Thế thì khác nào mấy lời vừa mới mắng Văn Quảng hoá ra tự mắng mình.
Đâu có thể như thế được?
- Là tôi tôi sẽ không đi.
Nói mình bận không thể đi được.
- Cậu nói dối.
- Văn Quảng chơi với Nam Nhật đủ lâu để nhìn ra được tên này đang dối lòng.
Bí quá, Nam Nhật không cách nào nói dối được nữa chỉ đành lí sự cùn với Văn Quảng.
- Nhưng chúng ta không giống nhau.
Tôi tự do tự tại còn cậu phải chịu sự kiểm soát của người nhà họ Trần.
Bây giờ cậu đang nói là bản thân đi công tác nhằm muốn giấu đi tình trạng hiện giờ, ngoài Trần Thư ra đâu có ai biết cậu đang bệnh tình ở đây? Tôi vì lấy máy tính cho cậu mà phải lén la lén lút như ăn trộm vậy mà cậu thì sao chứ? Hiên ngang đi chơi?- Tuy rằng nói là lí sự cùn nhưng lí lẽ anh ta đưa ra cũng rất hợp lí khiến cho Văn Quảng phải câm nín.
- Thôi được rồi… là lỗi tại tôi được chưa? Cậu sắp không còn là bạn tôi nữa rồi đấy! Quản lắm! - Văn Quảng chịu thua không nói lại nổi, mệt mỏi nằm quay người sang phía ngược lại với Nam Nhật.
- Tôi nói cho cậu biết.
Cậu tưởng tôi quan tâm cậu chắc? Nếu cậu không phải là túi tiền hàng tháng của tôi, tôi thề là sẽ mặc xác cậu luôn chứ hơi đâu ở đây khuyên nhủ cậu trong khi cậu không nghe? - Nam Nhật vẫn không thôi cằn nhằn, tiếp tục di chuyển sang phía Văn Quảng đang quay mặt.
- Ra là cậu chỉ coi tôi là túi tiền! Thế người tiêu tiền cho tôi hỏi là cậu tìm hung thủ đâm tôi đến đâu rồi? Đã mấy ngày rồi cậu không báo cậu lại cho tôi rồi đấy! - Văn Quảng khéo léo đáng trống lảng để tên bạn thân này của anh có thể tạm thời quên đi chuyện vừa rồi.
Nhắc đến chuyện này, Nam Nhật tỏ ra vô cùng khó hiểu, anh ta hơi chau mày, vẻ nghiêm túc trình bày lại những sự việc lạ lùng trong vụ này.
- Tôi đã cố gắng điều tra tên lái xe nhưng không tài nào tìm được, hắn cứ như biến mất luôn vậy đấy! Chưa kể là mấy dấu vết của này đều được ai đó dựa vào quan hệ để thu thập được không ít.
- Có thể là Trần Văn Quyết? - Văn Quảng suy đoán theo cảm giác.
Nhưng rất nhanh đã cảm thấy không đúng.
- Trần Văn Quyết hiện giờ còn đang lo lắng chuyện công ty, nếu có thì cũng chỉ có thể lo cho tên lái xe trốn chứ sao có thể khiến hắn vừa biến mất đi như không tồn tại mà lại vừa rảnh rỗi đi dọn hiện trường được.
Điều này có hơi vô lí.
- Tôi cũng nghĩ giống cậu đấy.
Chuyện này chắc chắn đã có ai đó nhúng tay vào rồi.
- Nam Nhật tỏ ra lo lắng trước vấn đề này, cũng phải thôi, hiện giờ Văn Quảng vẫn chưa kịp ổn định ngồi ở chiếc ghế chủ tịch, không thể không đề phòng trước những tình huống xấu có thể xảy ra được.
Văn Quảng nghĩ tới đây lại cảm thấy có hơi nhức đầu, cả buổi sáng đi chơi nên hiện giờ người anh đã thấm mệt, tay cũng đau vì lúc đi chơi với Tư Nhĩ anh không kiêng dè gì để cho cô cầm tay mình kéo đi.
- Thôi cậu nghỉ ngơi trước đi.
Chuyện này để tôi tính cho.
- Nam Nhật vỗ nhẹ vai Văn Quảng muốn anh tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Tôi sẽ xuất viện sớm.
Cậu chuẩn bị thủ tục và xin ý kiến bác sĩ đi.
- Cậu hâm rồi à ? Cậu đã khỏi hẳn đâu mà đòi xuất viện?
- Tôi hỏi bác sĩ rồi.
Ông ấy nói chỉ cần về nhà chú ý chút là được.
Cậu đi làm thủ tục đi.
- Văn Quảng kiên quyết nói, nói xong không đợi Nam Nhật đáp lời trực tiếp trùm chăn kín mít.
Nam Nhật bất lực nhìn Văn Quảng.
Tên này lúc nào cũng thế.
Cứ quyết cái gì là phải làm cho bằng được không thèm hỏi ý kiến ai.
Bây giờ bị thương thế này rồi còn cố tỏ ra không sao để xin xuất viện sớm.
Thật chẳng ra làm sao.
- Biết vậy.
Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi trước đi.
- Nam Nhật không thể ngăn được quyết định của Văn Quảng thế nên cũng đành bó tay.
Nói rồi Nam Nhật quay trở lại về công ty lo việc trước.
Lúc đi ra đến cửa còn gặp Anna đang đi vào.
Anh ta khó chịu chẳng thèm để cô ta vào trong mắt.
Vẫn không thể hiểu Văn Quảng nghĩ thế nào mà chơi được với loại người như cô ta.
Nhìn là biết không phải ngây thơ như cái mác bên ngoài rồi.
- Em nghe nói anh tự ý xuất viện, có việc gì quan trọng thì cũng phải để sau mới làm chứ? Anh cứ ham việc như thế hại người lắm.
- Anna quan tâm hỏi han Văn Quảng.
Nam Nhật ở bên ngoài hóng hớt chưa chịu đi, cô tình ở lại thêm một lúc để xem xem tiếp theo Văn Quảng sẽ cư xử như thế nào.
Anh không tin vào lúc mệt mỏi thế này Văn Quảng có thể tiếp loại người hay nhõng nhẽo giống cô ta.
- Anh biết rồi.
Nhưng mà hiện giờ anh hơi mệt rồi, em khi khác lại vào sau nhé? - Văn Quảng lạnh nhạt nói, không có vẻ gì là quá dịu dàng với Anna như trước đây.
Biết ngay mà! Vừa mới đi gặp người trong lòng về xong cậu ấy sao có thể thân thiết với người con gái khác cho được? - Nam Nhật đắc ý mỉm cười rời đi, khá tự hào vì bản thân quá hiểu Văn Quảng.
Hơn nữa nếu so với Lam Tư Nhĩ, Văn Quảng đối xử với Anna cũng rất đỗi bình thường, chỉ giống như đang dịu dàng với một cô em gái nhỏ mà thôi.
.
Trở lại mấy ngày trước, vào hôm Như Nguyệt đến thăm Trần Trung ở bệnh viện.
Cô ta tới đó với một ít hoa quả trên tay, trong lòng không khỏi lo lắng vì đã rất lâu rồi cô ta với anh chưa từng có liên hệ gì.
“Cốc cốc” - tiếng gõ cửa phòng khẽ vang lên, Trần Trung ở trong phòng đoán chắc không phải là bác sĩ hay y tá được bởi họ chỉ vào đây thăm khám theo giờ, và lúc vào thường sẽ không gõ cửa.
Mà người khác biết anh ở đây ngoài Tư Nhĩ với cô giúp việc Tư Nhĩ thuê cho anh thì chẳng còn ai biết nữa cả.
- Cô vào đi, nay cô tới sớm vậy? Cơm cô cứ để ở bàn đó là được.
- Trần Trung từ bên trong phòng bệnh nói vọng ra, mạnh dạn đoán liều đây là cô giúp việc bởi sớm thế này Tư Nhĩ sẽ phải ở công ty để giải quyết công việc.
Như Nguyệt ngay sau đó từ từ mở cánh cửa ra, đập vào mắt cô ta là hình ảnh Trần Trung tàn tạ ngồi ở trên giường, cô ta thấy anh lập tức bịp miệng, khóc nghẹn không ra hơi.
Sau một khoảng thời gian khá dài không gặp, Như Nguyệt không thể ngờ đến lúc gặp lại Trần Trung thì anh lại ở trong hoàn cảnh bị thương nặng đến thế.
Tư Nhĩ có nói rằng anh bị tai nạn và phải nằm viện để phục hồi nhưng cô ta không ngờ anh lại bị thương nặng như thế.
Đặt túi trái cây lên bàn, Như Nguyệt đau lòng, lặng lẽ kéo chăn lên giúp cho anh, bấy giờ vẫn không chịu lên tiếng.
Lúc quyết định tới tìm Tư Nhĩ để xin địa chỉ của anh, cô ta đã nghĩ khi gặp anh cô ta sẽ nói thật nhiều chuyện với anh, kể ánh nghe cuộc sống của cô ta bây giờ và mong anh tha thứ nhưng giờ đi khi nhìn thấy anh thế này, cô ta đột nhiên chẳng còn muốn nói gì cả, gì cũng không.
Chỉ muốn được lặng lẽ chăm sóc cho anh, muốn thấy anh mau chóng bình phục.
- Là em phải không, Như Nguyệt? - Trần Trung cảm nhận có người đắp chăn cho mình, người đó không phải cô giúp việc hay Tư Nhĩ mà chính là Như Nguyệt.
Tuy rằng mắt anh không thể nhìn nhưng mũi anh có thể ngửi rất rõ mùi hương đặc trưng của từng người, đặc biệt Như Nguyệt còn là người anh thân quen từ nhỏ, mùi hương của cô ta là thứ anh sẽ không thể nào nhầm lẫn đi đâu được.
Như Nguyệt bị Trần Trung nhìn ra, cô ta im lặng không trả lời anh, nước mắt cứ thế xô đẩy nhau tuôn trào qua khoé mắt.
- Muốn khóc thì cứ khóc to lên một chút như thế sẽ dễ chịu và cảm thấy nhẹ nhàng hơn đấy! Em không phải người giỏi kìm nén cảm xúc, đừng nên tự làm khó mình làm gì… - Trần Trung dịu dàng an ủi, hai tay vươn ra, cẩn thận xoa đầu Như Nguyệt.
Anh vẫn luôn nhìn rõ Như Nguyệt như thế.
Anh biết cô ta không giỏi che giấu cảm xúc nhưng bây giờ lại đang cố kìm nén thì hiểu rằng suốt khoảng thời gian qua cô ta đã phải chịu không ít uất ức, tủi buồn mà không thể bộc phát ra với ai, gặp anh hôm nay cũng chỉ như “giọt nước tràn ly”.
Thực chất đều là những cảm xúc tiêu cực phải nhẫn nhịn bây giờ gặp đúng người yêu thương mình mới có thể bộc phát hết ra được.
Nhận được sự an ủi của Trần Trung, Như Nguyệt cảm thấy rất nhẹ nhàng, hoá ra đến cuối cùng vẫn chỉ có anh mới chấp nhận cô ta, mới sẵn sàng dang tay ôm lấy cô ta mặc cho trước đó cô ta đã ích kỷ muốn vứt bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình.
- Em… xin lỗi… - Như Nguyệt sụt sịt khóc, những cảm xúc ở trong lòng vì thế mà mỗi lúc một dâng trào lên nhiều hơn.
Trần Trung không nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng ôm lấy Như Nguyệt, an ủi cô ta với tư cách một người anh trai, ngoài ra không còn gì khác, không giống lúc trước, an ủi cô ta với tư cách một người yêu thầm….
- Sao anh lại thành ra thế này? Lúc dẫn em nên đây không phải còn dặn em không được để bản thân mình xảy ra chuyện gì sao? Sao bây giờ lại là anh để mình bị thương như thế? - Như Nguyệt vẫn sụt sịt khóc, vừa khóc vừa trách Trần Trung không biết tự bảo vệ mình.
- Anh không sao.
- Trần Trung vẫn rất dịu dàng, bấy giờ mới hơi nhích người, đỡ Như Nguyệt ngồi dậy ngay ngắn, không muốn cô ta cứ dựa vào mình mãi.
- Em… xin … lỗi.
Như Nguyệt lau đi hai hàng nước mắt ở trên mặt khẽ nói.
- Chuyện gì? - Trần Trung không hưởng ứng lắm chỉ muốn hỏi qua loa cho có lệ.
- Chuyện em tự ý cắt đứt liên lạc với anh, là em ích kỉ chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà quên đi anh.
Em xin lỗi.
- Như Nguyệt nghiêm túc xin lỗi Trần Trung thêm lần nữa.
Đáp lại, Trần Trung có vẻ khá thờ ơ, ôn tồn nói.
- Ai cũng có quyền được ích kỉ.
Em nhận lại cha mẹ ruột của mình rồi nên đương nhiên thân phận không còn hợp để liên lạc với anh nữa… anh hoàn toàn hiểu cho em.
Nhưng… - Trần Trung còn chưa kịp nói hết câu, Như Nguyệt đã chen lời.
- Là tự em.
Em xin lỗi.
Anh… anh tha lỗi cho em…
- Anh nói rồi.
Em không có lỗi gì với anh cả.
- Trần Trung kiên nhẫn khẳng định.
Tiếp đó, vẫn giữ giọng nói dịu dàng mà ấm áp như vậy nói tiếp.
- Nhưng từ giờ… để cho khỏi phải khó xử cho cả hai thì chúng ta đừng gặp nhau nữa… có được không….
Lời này Trần Trung nói ra như mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim vốn đang rất yếu đuối của Như Nguyệt.
Cô ta đau lòng nắm chặt lấy một mép chăn ngay gần đó.
- Lúc trước là em từ bỏ anh nhưng đổi lại em cho anh cơ hội từ bỏ em một lần được không? Anh mệt rồi, không còn đủ sức, đủ tư cách để bên cạnh bảo vệ em nữa.
Chúng ta sau này vẫn nên coi nhau như người lạ thì hơn.
- Trần Trung tiếp tục nói.
- Khô… không được.
Em không thể coi anh là người lạ được.
Anh không thể nào là người lạ với em được.
- Như Nguyệt mếu máo lắc đầu, khóc lóc nắm chặt lấy đôi bàn tay chai sần, đầy lạnh lẽo của Trần Trung.
- Vốn dĩ chúng ta chỉ là người lạ thôi.
Nếu như em không bị nhận nhầm chúng ta cũng sẽ không quen nhau, anh không phải anh trai nuôi của em, em cũng không phải em gái anh, chúng ta sẽ chỉ lặng lẽ lướt qua nhau như một người lạ nếu có không may gặp nhau, vậy nên chúng ta về đúng vị trí của mình đi.
Sống cuộc sống của chính chúng ta và đừng làm phiền nhau nữa.
- Trần Trung lạnh lùng rút tay mình ra khỏi tay Như Nguyệt.
Trái tim anh giờ đây… không còn đủ chỗ để mở cửa cho Như Nguyệt nữa rồi.
Nếu đã không thể trở lại như trước đây nữa, chi bằng đau lòng chấm dứt một lần cho xong, biết đâu sau này cả hai sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thì sao.