Bên này Trần Thư vừa mới thức dậy sau một đêm say nên đầu con bé bây giờ đau như búa bổ.
Cả người mệt mỏi khó chịu chả còn chút sức lực nào để rời khỏi giường.
Nằm trên giường, con bé mơ màng nhìn ngắm vệt nắng chiếu từ cửa sổ, len lỏi qua một lớp rèm mỏng màu trắng trong rồi bị chắn lại bởi chính cơ thể đã rã rời của nó.
Đây là đâu? - Trần Thư thấy nơi đây quá lạ lẫm nhưng cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn xem nơi đây trông ra làm sao.
Nằm lì thêm một lúc, cái đầu đau nhức của Trần Thư bắt đầu khởi động lại, trong đầu mơ hồ nhớ về chuyện tối hôm qua.
Hình như từ đầu là đi uống rượu một mình… - Trần Thư nghĩ và tiếp tục cố gắng nghĩ thêm một vài chi tiết nữa.
Sau đó còn có gọi điện cho chị Tư Nhĩ.
Ừ đúng rồi.
- Trần Thư mệt mỏi nghĩ ngợi.
Vậy là đúng rồi.
Chị Tư Nhĩ đã đưa mình vào đây sau khi mình uống say.
Lâu lắm mới đi uống một buổi, không ngờ lại mất kiểm soát uống say như thế.
Nhưng vẫn còn may chán.
Cũng may là mình gọi cho chị ấy nếu không giờ này đang ngồi nhà nghe bố mắng và chờ chịu phạt rồi.
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vì thế mà đỡ mệt hơn đôi chút…
Khoan đã.
- Trần Thư ngồi dậy tính vươn vai một cái chào buổi sáng thì chợt nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn cả chuyện tối qua cô đi nhậu nữa…
Cầm điện thoại lên xem thì đã là gần chín giờ sáng mà cuộc họp cổ đông đã bắt đầu từ lúc tám giờ sáng, bây giờ chắc là sắp kết thúc rồi cũng lên.
Nghĩ vậy Trần Thư ngay lập tức cảm thấy lưng mình lạnh dọc một đường.
- Không được.
Anh cả mà thắng thì toang mất… - Trần Thư hốt hoảng la lên một tiếng rồi cô vơ đại lấy áo với túi của mình ở trên giường.
Chẳng kịp để ý đến đầu tóc, mặt mũi, Trần Thư hối hả lao ra khỏi phòng, chạy một mạch xuống quầy lễ tân, thanh toán tiền phòng.
- Cô Lam Tư Nhĩ đã trả tiền phòng cho cô hôm qua rồi ạ.
- người lễ tân lịch sự nói.
- Cảm ơn.
- Trần Thư vội vàng cảm ơn, giọng cũng lạc cả đi.
Đã muộn lại còn xui, Trần Thư chạy ra tính bắt taxi luôn nhưng vì mấy xe taxi đi qua đây đều hiện đèn thông báo đã có người ngồi nên phải mất gần năm phút cô mới có thể bắt được xe.
- Mau đến tập đoàn Trần gia.
Lái xe nhanh hết mức giúp tôi.
Tôi sẽ trả thêm tiền cho anh.
- Trần Thư gấp gáp nói.
Trong lúc đó cũng tranh thủ make up lại sơ qua khuôn mặt đã tái mét đi vì sợ.
Chậm trễ thế này mà có lỡ xảy ra cớ sự gì chắc là Văn Quảng giết cô mất thôi.
Cô còn trẻ thế này, sao chết sớm vậy được.
Chiếc taxi làm theo yêu cầu của Trần Thư đã lao rất nhanh đến công ty Trần gia, được cái khách sạn cách đó cũng không quá xa lên chưa đầy năm phút con bé đã có mặt ở đây.
Trần Thư tính tiền xe rồi lập tức rảo bước đi đến phòng họp nhanh nhất có thể.
Trong lúc đó tại phòng họp mọi người ai có mặt ở đây ngày hôm nay ai nấy cũng đều vô cùng căng thẳng.
Một số ít lại phân vân không chắc chắn muốn dành cổ phần trong tay mình để ủng hộ cho ai trong hai người con trai nhà họ Trần.
Nhìn chung cả hai đều là những người trẻ có tài và có khả năng đảm đương được mọi công việc của công ty trong tương lai nhưng cũng chính bởi điều này mà việc lựa chọn trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Giá mà một trong hai người bọn họ có một người chịu nhường cho người còn lại thì có phải tốt rồi không?
- Tôi muốn dành hai mươi số phần trăm cổ phần của mình cho cậu cả Trần Văn Quyết.
- một trong số những người nắm giữ nhiều cổ phần nhất đã lựa chọn bầu cho Trần Văn Quyết.
- Cảm ơn chú, cháu nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của chú dành cho cháu đâu.
- Trần Văn Quyết đắc ý nói lời cảm ơn.
Có được hai phần trăm ủng hộ đầu tiên khiến anh ta đắc ý như đã thắng được một nửa.
Văn Quảng đã dự liệu trước được tình huống này nên chẳng mấy bất ngờ.
Vẻ mặt vẫn rất tự tin nhìn thẳng vào mắt anh trai mình đang đắc ý trước mặt.
Cái ánh mắt tự tin như vậy là sao? Nó không biết lo sợ hay đơn giản đã nắm chắc được phần thắng? Trần Văn Quyết bắt gặp ánh mắt tự tin của Văn Quảng nhìn thì ngay lập tức không còn dám đắc ý nữa.
Anh ta nghi hoặc cố gắng dò đoán tâm tư Văn Quảng, mong mỏi tìm ra được những tâm tư được cất giấu trong cái đầu đầy suy tính kia.
Quả nhiên ba phiếu bầu tiếp theo lần lượt là…
- Tôi có năm phần trăm cổ phần…
- Tôi có mười phần trăm cổ phần…
- Tôi có ba phần trăm cổ phần…
Đều dành đều dành hết cho Văn Quảng.
Tuy rằng mới chỉ có mười tám phần trăm bầu cho anh, còn kém Trần văn Quyết hai phần trăm nữa nhưng như chỉ như vậy thôi cũng đủ để khiến cho Văn Quyết phải lo lắng không thôi.
- Tuy rằng mới chỉ đóng góp cho công ty được bốn năm, ít hơn ba năm so với anh trai của tôi Trần Văn Quyết nhưng Trần Văn Quảng tôi tự tin bản thân mình đủ năng lực gánh vác công ty… hơn anh ấy… - Văn Quảng kiêu ngạo phát biểu một câu làm cho mọi người trong này được trận bàn tán xôn xao.
Hầu hết mọi người đã bắt đầu có thêm sự tin tưởng dành cho Văn Quảng nhiều hơn.
Những tiếng xì xào nổi lên ngay sau đó…
- Tự tin như vậy đúng là rất tốt.
- Có thể nói như thế chắc chắn là không phải nói bừa cho qua đâu.
- Mấy năm nay Trần Văn Quảng đúng là đã làm rất tốt, các phòng ban do cậu ấy quản lí tất cả đều vượt chỉ tiêu đề ra mỗi tháng.
- Xem ra rất để tin tưởng.
Và biểu hiện của sự tin tưởng dành cho Văn Quảng chính là việc một người có chín số phần trong tay đã không ngần ngại mà dành cho anh.
- Tôi vốn nghĩ rằng người nắm giữ chức vụ chủ tịch này hơn ai hết sẽ là cậu Trần Văn Quyết nhưng sau khi nghe lời cam kết chắc chắn từ phía cậu Văn Quảng thì tôi lại dành hết sự tin tưởng của mình cho cậu ấy.
Tôi tin chắc chắn rằng người có đủ tự tin để đứng ra đảm bảo như cậu ấy sẽ không làm tôi thất vọng đâu.
- Cảm ơn ngài.
- Văn Quảng lịch thiệp nói lời cảm ơn.
Trần Văn Quyết kinh ngạc tới mức há hốc vì vốn nghĩ rằng người này sẽ chọn mình.
Thật không ngờ đến phút cuối lại có một pha bẻ lái như vậy.
Thằng em trai này đúng thật không thể xem thường khi đối đầu với nó mà.
Cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra căng như dây đàn khi mà Nhã Kì, vợ của Trần Văn Quyết dùng mười phần trăm của mình cho anh ta.
Còn Văn Quảng lại chỉ có thêm năm phần trăm ủng hộ từ vợ của mình, Như Nguyệt.
Hiện tại số người nắm giữ cổ phần trong công ty chỉ còn lại năm người là Tư Nhĩ, Trần Thư, ông Trần cùng hai người khác nữa nhưng hiện giờ Tư Nhĩ và Trần Thư đang không có mặt.
Hai người kia với một người bốn phần trăm và một người với năm phần trăm đều đã dành cả cho Trần Văn Quyết, còn riêng ông Trần để cho công bằng đã chọn chia đôi phần trăm số cổ phần của mình là mười phần trăm cho mỗi người.
- Như vậy hiện tại cậu Trần Văn Quyết đang nhỉnh hơn về số phần trăm khi có bốn mươi chính phần trăm cổ phần, còn cậu Trần Văn Quảng hiện tại mới chỉ có bốn mươi hai phần trăm.
Ở đây còn hai người chưa có mặt là cô Lam Tư Nhĩ và cô Trần Thư vậy nên số phần trăm của hai người họ sẽ không được tính đến… - người trợ lí dõng dạc tuyên bố.
Nhưng cô ta còn chưa kịp dứt lời thì bất ngờ Trần Thư mở cửa xông vào.
- Tôi dành bảy phần trăm số cổ phần của mình cho anh Văn Quảng.
- Trần Thư cố kìm nén cơn mệt dõng dạc tuyên bố.
Văn Quảng nhờ có bảy phần trăm này của Trần Thư mà đã hiên ngang lật ngược được thế cờ xếp ngang bằng với Trần Văn Quyết.
- Như… thế kết quả cuối cùng là cả hai người đều đang có bốn mươi chín phần trăm, vậy thì người quyết định sẽ là cô Lam Tư Nhĩ nhưng hiện giờ trợ lí của cô ấy đã báo lại rằng cô ấy hôm nay không thể có mặt thế nên… - cô trợ lí ấp úng vừa đọc kết quả vừa chờ quyết định của Ông Trần.
- Cuộc họp sẽ dời lại đến tuần sau khi đã có sự có mặt của cô Lam Tư Nhĩ.
Trong thời gian đó mọi người ở đây hôm nay sẽ không có quyền được thay đổi lại quyết định của mình nữa.
- ông Trần đứng lên đọc quyết định cuối cùng.
Đồng thời kết thúc hơn một tiếng đồng hồ họp bàn trong căng thẳng.
Kết thúc buổi họp, mọi người đều đổ dồn đi ra ngoài chỉ còn lại ba anh em nhà họ Trần là ở lại.
- Đừng nghĩ rằng người nắm giữ quyết định cuối cùng là Lam Tư Nhĩ thì mày có thể đắc ý ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của bố.
Mày với cô ta suy cho cùng cũng đã hết quan hệ, hơn nữa cô ta còn rất cự tuyệt mày, mày nghĩ xem liệu cô ta sẽ dành hai phần trăm còn lại cho mày sao?
Trần Văn Quyết suýt chút đã là kẻ chiến thắng trong buổi hôm nay nhưng ngay đến phút cuối lại bị cầm hoà khiến cho tâm trạng anh ta hiện giờ vô cùng phẫn nộ.
Anh ta nói lời đe dọa với Văn Quảng xong thì lại liếc mắt nhìn về phía Trần Thư, người đã đưa ra quyết định cuối cùng của buổi họp hôm nay, đồng thời cũng là người trực tiếp giúp cân bằng số phần trăm cổ phần giữa hai người.
- Em gái à? Em đã sai lầm thật rồi đấy! Em vì mấy lời dụ dỗ của nó là trực tiếp muốn đối đầu với anh? Hôm nay em chọn tin lời một kẻ như nó thì nhất định sau này em sẽ hối hận thôi.
- Anh ấy… - Trần Thư định nói lại bênh vực cho Văn Quảng nhưng còn chưa kịp nói thì Văn Quảng đã đứng lên khỏi chỗ ngồi.
- Anh muốn nói tôi là loại người gì vậy? - Văn Quảng lạnh giọng hỏi, ánh mắt đằng đằng sát khí tỏa ra xung quanh.
- Anh đừng quên năm đó anh đã làm những gì với hai anh em chúng tôi, khiến cho bây giờ chúng tôi nhất quyết muốn đối đầu với anh như thế? Anh có thể nói tôi xấu xa hay như nào cũng được tôi vốn chẳng thèm để tâm tới đâu nhưng nói người thì phải xem lại mình …
- Còn việc Lam Tư Nhĩ sẽ chọn ai… chuyện này còn phải nói nữa sao? Tôi nghĩ anh nên từ bỏ dần đi là vừa.
Văn Quảng lạnh lùng buông đanh thép với Trần Văn Quyết sau đó kéo tay Trần Thư rời đi trước.
- Tao sẽ thuyết phục được Lam Tư Nhĩ… - Trần Văn Quyết tự tin thách thức lại Văn Quảng.
- Nếu anh nghĩ rằng anh thuyết phục được cô ta thì cứ thử, có điều nếu như anh nghĩ rằng Lam Tư Nhĩ dễ dàng bị anh thuyết phục như thế thì anh thua thật rồi đấy! Thua thảm hại luôn…
Văn Quảng chẳng chút lo sợ vì niềm tin anh dàng cho Lam Tư Nhĩ chính là tuyệt đối, không có “nhưng” cũng không có chút nghi ngờ nào.
Chỉ là hôm nay cô không có mặt đã làm anh phải đợi thêm một tuần nữa mới được thăng chức, điều này há chẳng phải dễ chịu gì.
Về việc này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
- May quá nay em đến kịp lúc nếu không thì giờ này anh ấy lên chức chủ tịch rồi cũng không chừng.
Em xin lỗi nha.
Chắc là anh đã lo lắm nhỉ, tại mãi tới khi công bố em mới xuất hiện mà.
Trần Thư mừng rỡ kể lể lại chiến công to lớn của mình ngày hôm nay, vẻ mặt nhợt nhạt không giấu nổi vui sướng.
- Nếu hôm nay em đến muộn chút nữa thôi thì sẽ chẳng còn thì gì nữa đâu.
Đúng thật là trẻ con luôn làm ta phải lo lắng nhiều hơn mà.
Văn Quảng thoải mái trêu đùa lại Trần Thư, chắc tại kết quả hôm nay thuận theo ý anh nên anh mới vui như thế chứ bình thường nào có mấy khi anh nổi nhã hứng đùa cợt với ai?
- Sao rồi? Kết quả ổn chứ? - Nam Nhật bất thình lình xuất hiện từ ngoài cửa, cậu ta không lời chào hỏi lập tức vào vấn đề chính.
- Hoà rồi.
Chỉ đợi tuần sau có chị Tư Nhĩ nữa là sẽ thắng thôi.
- Trần Thư nhanh nhảu đáp lời Nam Nhật.
Được người trong lòng đáp lời, Nam Nhật đâm ấp úng hẳn, hai má cùng đôi tai dần ửng đỏ cả lên.
Văn Quảng trông thế chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Thằng bạn này của anh ngoài việc có khả năng làm việc giỏi hơn người khác ra thì chính là một tên ngốc, đại ngốc.
Đứng trước người mình thích còn bày đặt thẹn thùng đỏ mặt như thế nữa.
Nhìn mà xấu hổ giùm.
- Thế… thế à? - Nam Nhật ấp úng nói.
- Còn chuyện này….
Sáng nay anh gọi bao nhiêu cuộc sao không nghe? Hôm nay tới đây còn ăn mặc thế này? - Văn Quảng sực nhớ ra chuyện sáng nay liền hỏi cung Trần Thư.
- Em… à thì là… - Trần Thư ngập ngừng không dám nói thật với Văn Quảng.
- Nói! - Văn Quảng cương quyết muốn nghe.
- Thì đại khái là em đi nhậu với chị Tư Nhĩ sau đó vì em say quá nên chị ấy dẫn em đi thuê phòng ngủ qua đêm.
Có vậy thôi.
- Trần Thư nói liền một câu, lời nói vẫn chưa hoàn toàn là sự thật.
- Em đi uống rượu với Lam Tư Nhĩ? - Văn Quảng xác nhận lại lần nữa.
- Đúng vậy.
- Thôi được em rồi về ngủ đi.
- Văn Quảng vỗ vỗ vai khuyên Trần Thư trở về còn mình lại cùng Nam Nhật đi ra xe.
Ngồi yên vị trên xe rồi Văn Quảng mới nói.
- Đưa tôi đi gặp Lam Tư Nhĩ.
- Cậu muốn đến bệnh viện?
- Cái gì? Lam Tư Nhĩ ở bệnh viện sao? Cô ấy bị làm sao? - Văn Quảng sốt sắng khi nghe tin Tư Nhĩ ở viện cho tới khi…
- Cô ấy đến đó là vì Trần Trung.