Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, mưa đổ xuống như trút nước.
Bên ngoài có người gõ cửa nhà.
“A Châu, mở cửa đi, chúng ta nói chuyện tử tế có được không?”
Lại là Diệp Thi Thi âm hồn bất tán kia.
Hứa Nam Châu không đáp lại.
Nhưng mưa gió ngoài trời khá lớn, cửa sổ cũng bị gió thổi lay động.
Tôi định đi mở cửa nhưng lại bị anh cản lại.
“Kệ cô ta đi.”
“Vợ à, anh không tin được là chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Rõ ràng là anh chỉ yêu mình em mà.”
“...”
Tôi cau mày, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải anh không chỉ mất trí nhớ thôi hay không.
Não cũng bị hỏng rồi à?
Tiếng khóc của Diệp Thi Thi bên ngoài cửa vẫn tiếp tục.
“Cho em thêm một cơ hội nữa được không, A Châu? Em có nỗi khổ khó nói mà…”
“Người duy nhất anh từng yêu chỉ có mình em mà thôi…”
Tôi nghe thấy điều đó thì thổn thức không thôi, Hứa Nam Châu lại chau mày tiếp.
Sau đó, anh bấm số gọi cho phòng bảo vệ ngay trước mắt tôi.
Khi Diệp Thi Thi toàn thân ướt sũng như chuột lột bị hai anh bảo vệ khiêng ra ngoài.
Hứa Nam Châu thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt ra ngoài cửa sổ nữa kìa.
Anh tiếp tục nhấn mạnh với tôi thêm lần nữa.
“Vợ à, anh chỉ yêu mình em thôi.”