Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 74: Nói với mọi người




Bảy rưỡi tối, tài xế đúng giờ đến biệt thự đón hai mẹ con Hoa Ngữ Nông. Vẻ mặt Kính Huyên hưng phấn lên xe cùng mẹ, còn Hoa Ngữ Nông thì không ngừng dặn dò Kính Huyên một loạt những điều cần chú ý khi tham dự tiệc.

Kính Huyên nghe một lát liền có chút không kiên nhẫn, bàn tay nhỏ bé cởi khóa dây an toàn, sau đó nói: “Mẹ, sao mẹ có thể biến thành bà già dông dài như vậy chứ? Chẳng lẽ mẹ không sợ sau này không gả đi được nữa hay sao?”

“Con…Mẹ đây là đang dạy con, để đến lúc đó con khỏi xấu mặt trước mọi người, làm cho ba con mất mặt…” Hoa Ngữ Nông lập tức quở trách và răn dạy cậu bé, sau đó bi ai tự nhủ: “Sao con không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ chứ?”

“Tài xế tiên sinh, chú là bạn tốt của ba cháu sao? Là ba cháu nhờ chú đến đón cháu và mẹ sao?” Kính Huyên không muốn nói chuyện cùng với Hoa Ngữ Nông nữa, vì vậy bò ra khỏi chỗ ngồi, nằm úp sấp lên khe hở giữa hai ghế trước, chọc chọc cánh tay của tài xế, bắt chuyện với người ta.

“A, cậu chủ nhỏ, tôi là tài xế của tổng tài, là nhân viên của ngài ấy, ha ha…” Chú lái xe rất hiền hậu trả lời Kính Huyên.

“Nhân viên?” Kính Huyên không hiểu rõ lắm ý tứ của từ này, cậu nhóc cúi đầu suy nghĩ, sau đó hỏi: “Nhân viên là cái gì thế chú? Là thứ tròn tròn giống ông mặt trời sao? Thế sao chú không sáng lên như ông ấy? Thành thật khai báo, chú là ông mặt trời đúng không?”

“Kính Huyên, con đừng có giải thích linh tinh, nhân viên tức là, chú lái xe này làm việc cho ba con, giống như chú Lâm và dì Lý ấy, bọn họ đều là nhân viên của ba.” Hoa Ngữ Nông cực kì hết chỗ nói với năng lực lý giải phi thường của Kính Huyên, nhưng lại không thể không giải thích rõ ràng cho cậu nhóc.

“Thì ra là thế, con hiểu rồi.” Cuối cùng Kính Huyên cũng hiểu được ý của cái từ ‘nhân viên’, cậu nhóc tiếp tục dựa vào gần ghế lái xe, nói chuyện phiếm cùng tài xế: “Chú nhân viên, chú có biết ba của cháu bây giờ đang ở đâu không? Vì sao ba không đích thân đến đón cháu và mẹ chứ?”

“Hả…Chuyện này…” Lái xe nghe vậy, suy nghĩ một chút liền trả lời: “Tổng tài chắc là còn bận rộn nhiều việc chưa xử lí xong, cho nên mới gọi tôi đến đây đón hai người, nhưng mà cháu sắp gặp ba nhanh thôi, yên tâm đi…”

“Vậy được rồi, một khi đã như vậy, cháu đành phải làm một đứa trẻ có hiểu biết thôi, tha thứ cho ba vậy.” Kính Huyên tỏ vẻ nhiều kinh nghiệm nói.

Hoa Ngữ Nông nghe lời của thằng bé, chỉ muốn mở cửa xe chạy luôn, sao cô lại sinh ra một đứa con da mặt dày đến vậy chứ?

Ôm Kính Huyên trở lại ghế ngồi, rồi thắt chặt dây an toàn cho cậu nhóc, cô nghiêm túc cảnh cáo nói: “Con thành thật ngồi yên ẹ, đừng có nói chuyện linh tinh với chú lái xe làm chú ấy phân tâm như thế, sẽ rất dễ xảy ra tai nạn giao thông đấy.”

“Con biết rồi biết rồi, đúng là một bà già dông dài không gả được ra ngoài…” Kính Huyên không cho là đúng, lắc đầu than thở.

“Con…” Hoa Ngữ Nông suýt chút nữa bị cậu nhóc làm cho tức điên lên, nhưng giờ đang ở trên xe, lại còn có người ngoài, cô cũng không tiện phát tác.

Xe đưa mẹ con họ trực tiếp đến cửa khách sạn cử hành bữa tiệc, lúc này Ninh Quân Hạo cũng vừa bước ra, nhìn thấy Hoa Ngữ Nông bước xuống xe, hai mắt anh đột nhiên tỏa sáng, không sao dời mắt được.

“Ba…” Kính Huyên nhìn thấy Ninh Quân Hạo liền hưng phấn hô lên.

Lúc này trước cửa khách sạn đang tụ tập không ít phóng viên đến theo dõi hôn lễ, cho nên tiếng ‘Ba’ này của Kính Huyên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ trong nháy mắt, gần như toàn bộ đèn flash đều tập trung trên người cậu nhóc.

“Cậu bé này là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng thấy qua?”

“Mẹ của cậu bé là ai thế? Nhìn qua trông rất được, trong số những người phụ nữ tham dự có người này sao?”

“Mau, mau chụp thêm vài tấm, nói không chừng là con của nhân vật quan trọng nào đó đấy…”

Đủ loại thanh âm của những ký giả kia rơi vào trong tai Hoa Ngữ Nông, điều này khiến người chưa từng đối mặt với cảnh tượng này như cô khó thích ứng ngay lập tức, cô vội giơ túi xách đang cầm trong tay lên, muốn che mặt mình lại theo bản năng.

Ninh Quân Hạo thấy thế, lập tức đẩy những phóng viên đang chắn ở hai bên ra, đi đến bên cạnh Hoa Ngữ Nông, xoay người bế Kính Huyên lên, sau đó lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói bên tai: “Tự nhiên một chút, tôi gọi em đến đây không phải để làm mình bẽ mặt.”

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong lòng khẽ run sợ, trên mặt lập tức nở một nụ cười gượng ép với những ánh đèn không ngừng chớp nháy của bọn chó săn.

“Ninh tổng, đây là con của anh sao? Vì sao trước đó chưa từng nghe qua anh có con trai chứ?” Phóng viên nhìn thấy Ninh Quân Hạo ôm lấy Hoa Ngữ Nông, lập tức đặt câu hỏi.

“Thằng bé luôn sống cùng mẹ ở nước ngoài, vài ngày trước mới về nước, không phải bé vừa về, tôi liền để mọi người đều biết đó sao?” Ninh Quân Hạo mỉm cười trả lời vấn đề của phóng viên.

“Ninh tổng, mẹ của đứa bé mà anh vừa nhắc tới, là người bên cạnh anh đây sao? Cô ấy là vợ hiện tại của anh? Mấy năm trước có truyền ra tin tức anh ly hôn cùng vợ cũ, có phải bởi vì quan hệ với người vợ bây giờ nên mới phải chia tay không?” Phóng viên tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc bằng tinh thần nghề nghiệp cao cả.

“Ngại quá, ngày hôm nay chúng tôi tới đây để tham gia hôn lễ, không phải để mở cuộc họp báo với phóng viên, mong mọi người hãy chú ý đến những nghi lễ trong này, xin lỗi không tiếp mọi người được nữa.” Ninh Quân Hạo chỉ muốn để mọi người biết đến sự tồn tại của Kính Huyên, cũng không định để Hoa Ngữ Nông bị truyền thông chú ý quá nhiều, cho nên anh lựa chọn trả lời một vấn đề xong liền kéo Hoa Ngữ Nông đi vào khách sạn.

Sau khi đi vào khách sạn liền có nhân viên phụ trách giữ phóng viên ở lại bên ngoài, cuối cùng Hoa Ngữ Nông cũng rời xa khỏi ánh đèn loang loáng khiến mình khó xử, lúc này cô mới phát hiện ra, bàn tay đang nắm tay cô của Ninh Quân Hạo vẫn chưa hề rời khỏi.