Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 57: Cuộc gặp bất ngờ




“Không phải đột nhiên, là luôn luôn muốn có, chẳng qua mẹ không chịu cho con đi tìm cha bao giờ thôi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kính Huyên trông vô cùng nghiêm trọng như đang đi đòi nợ vậy.

“Cái đó…Trước kia con cũng đâu có muốn cha ghê gớm đến vậy đâu.” Hoa Ngữ Nông bĩu môi không cho là đúng nói. Cô còn tưởng rằng Kính Huyên sẽ nói mình là đứa trẻ không cha nên hay bị những bạn bè khác chế giễu, sau đó chịu nhiều đả kích nên mới khóc lóc nhớ đến chuyện xưa bi thảm muốn đi tìm cha.

“Mặc kệ, mặc kệ, con chỉ cần cha thôi, tất cả mọi người đều nói con dễ nhìn, cho nên cha của con nhất định cũng là một người đẹp trai, con muốn nhìn người đẹp trai, con muốn có cha cơ…” Kính Huyên dùng khả năng logic học phi thường dũng mãnh của mình suy luận ra dáng vẻ của cha.

Hoa Ngữ Nông âm thầm đổ mồ hôi, con trai nàng không phải thích nhất mấy cô em xinh đẹp à? Sao giờ lại chuyển sang thích người đẹp trai rồi? Sự đổi hướng này có phải quá nhanh hay không đây?

Chẳng lẽ là từ nhỏ cùng cô sinh hoạt chung một chỗ, cho nên tính cách cũng trở nên càng ngày càng giống mẹ?

“Cục cưng ngoan, không cãi mẹ nữa, mẹ nói cho con một chuyện thật vui được không?” Không dám tiếp tục dây dưa cái vấn đề “tìm cha” này với con nữa, Hoa Ngữ Nông lập tức thay đổi chủ đề câu chuyện.

“Chuyện gì?” Kính Huyên hít hít mũi, ngừng khóc tò mò hỏi.

“Trong bụng mẹ bây giờ có một em bé, chờ mẹ sinh em bé ra xong, bệnh của con có thể chữa khỏi, con nói xem đây có phải tin tốt lành hay không? Con có vui không?” Nói xong, vẻ mặt cô có chút chờ mong nhìn về phía Kính Huyên, hy vọng thằng bé có thể cho cô một nụ cười thật rạng rỡ.

Chẳng qua, không ngờ Kính Huyên nghe thế, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Hoa Ngữ Nông, sau đó chìa ngón tay béo múp ra chọc chọc cái bụng còn chưa có lộ rõ, nói: “Thật sự có em bé bên trong này sao? Gọi nó ra chơi với con đi, mau gọi nó đi ra đi.”

“Cái đó…” Hoa Ngữ Nông tiếp tục đổ mồ hôi: “Chuyện này…Em bé còn chưa lớn, chưa thể ra ngoài chơi với con được.”

“Lừa người, mẹ lừa người, mẹ là mụ phù thủy chuyên đi lừa người…Trong bụng mẹ căn bản không có em bé, căn bản không có, con muốn cha cơ, con muốn cha cơ…” Nói xong, Kính Huyên lại bắt đầu gào khóc.

“Cái thằng bé này…Mẹ đâu có lừa con? Thật sự có em bé bên trong mà, chẳng qua bây giờ em bé mới chỉ lớn xíu xíu thôi, đợi đến sang năm em bé mới trưởng thành, mới đi ra chơi với con được. Con đừng khóc nữa được không? Con còn khóc nữa, mẹ cũng muốn khóc theo đấy.” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Kính Huyên càng lớn càng khó bảo, chỉ còn cách nhẫn nại dỗ dành.

“Thế em bé có cha không?” Kính Huyên lại ngừng gào khóc, nghiêm túc hỏi.

“A…Chuyện này…Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông lại bị vấn đề của thằng bé làm khó.

“Chẳng lẽ em cũng giống con, đều là những đứa trẻ đáng thương không có cha sao? Hu hu hu…Làm con của mẹ vì sao đều đáng thương như vậy chứ, chúng ta đều không có cha, thật đáng thương quá, không thích làm con của mẹ đâu, không thích đâu…”

“Đủ rồi, không phải là cần cha thôi sao? Cho con là được chứ gì.” Hoa Ngữ Nông đã sắp bị Kính Huyên làm cho phát điên rồi, trong lúc nhất thời nhanh mồm nhanh miệng rống lên.

“A?” Có lẽ Kính Huyên cũng không nghĩ tới lần này Hoa Ngữ Nông sẽ đáp ứng, thằng bé hơi im lặng một chút, sau đó lập tức leo lên người cô nhìn trái nhìn phải: “Ở chỗ nào? Cha ở chỗ nào?”

“Con tìm loạn cái gì ở đây? Làm sao cha có thể ở trên người của mẹ được chứ? Cha con đang ở Z quốc, Z quốc xa xôi ấy, một nơi cần phải đi máy bay thật lâu thật lâu mới đến được, biết không?”

“Con muốn đi Z quốc, con muốn đi tìm cha…” Nói xong, Kính Huyên liền từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần đến chỗ cái tủ nhỏ bên cạnh, bê một chiếc ghế qua để đứng, đem cánh cửa tủ nhỏ mở ra muốn thu thập hành lí bên trong.

Giờ phút này Hoa Ngữ Nông mới ý thức được việc điên rồ mình vừa làm, không phải điều cô sợ nhất chính là Ninh Quân Hạo biết được mình có con hay sao? Giờ Kính Huyên muốn đi tìm anh, cô nên làm gì chứ? Ngăn cản thằng bé nhất định không được, dựa theo cái tính cách khó chơi của nó, không chừng sẽ náo loạn đến gà chó không yên mới thôi. Thế nhưng thật sự dẫn thằng bé đi tìm Ninh Quân Hạo cô lại có chút bận lòng, sợ rằng anh sẽ đoạt mất con đi.

Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?

*********** đường phân cách rối rắm rối rắm *************

Z quốc, thành phố Y, lúc này thời gian là mười giờ tối.

Trong một quán bar xa hoa ở trung tâm thành phố, âm nhạc rộn ràng cùng chất cồn kích thích khiến nét mặt mọi người đều trở nên mê say, chìm đắm trong thế giới mờ ảo và hào nhoáng này.

Trên một chiếc ghế dài tương đối im ắng, hai người Ninh Quân Hạo cùng Lâm Tuấn Hiền đang ngồi cùng nhau uống rượu trò chuyện.

Lúc này, đối diện chỗ bọn họ đang ngồi có ba cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, tầm mắt của họ thường xuyên liếc về phía Ninh Quân Hạo, giống như đem hai người bọn họ trở thành đối tượng để mình dụ dỗ đêm nay.

Vẻ mặt Lâm Tuấn Hiền giờ phút này rất thả lỏng, anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc, dưới ánh đèn mập mờ không ngừng toát ra những thứ ánh sáng khác nhau.

Ánh mắt anh vô tình quét qua phía đối diện, lại phát hiện trong số đó có một cô gái đang nhìn thẳng mặt mình, trong ánh mắt lộ ra chút toan tính.

Anh khẽ cong môi cười, tính dùng ánh mắt đáp lại cô, lại không nghĩ tới cô bé kia giống như được cổ vũ, lập tức cùng hai cô gái bên cạnh đi về phía mình.

Tâm trạng Ninh Quân Hạo lúc này không tính là quá tốt, từ sau đêm điên cuồng đó ở khách sạn Mance, trong đầu anh thường xuyên không tự chủ được nhớ về bóng hình nhỏ xinh ấy, điều này làm cho anh cảm thấy thật phiền toái, lý trí nói rằng bản thân không cần tiếp tục nhớ đến cô ta nữa, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không nghe lời điều khiển.

Lúc ba cô gái đi về phía này anh cũng đã nhận ra, vì thế nhíu mày nhìn Lâm Tuấn Hiền nói: “Là cậu đùa giỡn hả?”

“Nếu quyết định ra ngoài thả lỏng, thì vẫn nên chơi cùng nhiều người mới vui.” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười nói giỡn.

Ninh Quân Hạo chắc cũng hiểu được lời anh ta nói có lý, nên không nói thêm gì nữa, trên thực tế, anh cũng muốn thử xem, khi mình ở cùng người phụ nữ khác có thể quên được bóng dáng “chết tiệt” kia hay không.

Sau khi ba cô gái tiến đến trước mặt, Lâm Tuấn Hiền liền mời họ ngồi xuống.

“Chào ba em xinh đẹp, không biết nên xưng hô thế nào đây?” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười chào hỏi cùng họ.

“Em tên Lynda, còn mỹ nữ tóc dài này là Joy, mỹ nữ tóc ngắn là Munday. Chúng em đều là người mẫu, không biết hai anh tên gọi là gì đây? Chắc không để ý cho chúng em danh thiếp của hai người đâu nhỉ?” Cô gái vừa phóng điện ban nãy với Lâm Tuấn Hiền cũng mỉm cười giới thiệu.

“Munday?” Ninh Quân Hạo nghe thấy tên này, ánh mắt thoáng chốc trở nên sáng ngời.