“Được, cô chủ cứ ăn cơm trước đi, tôi đi giúp cô múc canh.” Bác Trương đáp lời, vừa xoay người lập tức đi vào nhà bếp.
Đợi Hoa Ngữ Nông ăn cơm xong, Bác Trương liền đem chiếc bình đã múc canh vào đưa tới trước mặt cô, nói: “Cô chủ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, để tôi bảo lái xe chuẩn bị xuất phát.”
“Chờ một chút, để cháu gọi điện thoại thông báo trước cho anh ấy đã, nếu không cứ vội vàng hấp tấp chạy tới, nghe không được hay lắm.” Hoa Ngữ Nông nghĩ ngợi một lát, liền đứng dậy đi tới ghế sô pha, chuẩn bị cầm điện thoại gọi đến số di động của Ninh Quân Hạo.
“Cô chủ…” Bác Trương nghe vậy, lập tức mở miệng kêu, hình như đang muốn ngăn cản cô gọi điện.
“Làm sao vậy?” Hoa Ngữ Nông quay đầu, vẻ mặt tò mò nhìn bà ta.
“Sao cô chủ không đến đấy cho cậu chủ một niềm vui bất ngờ ? Cậu chủ nhất định có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô chủ sẽ có lòng đem canh đến ình đâu.”
“Như vậy có được không? Còn nữa, nếu không thông báo trước một tiếng, liệu anh ấy có trách cháu tùy tiện làm việc không ạ?” Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời bác Trương nói, vẻ mặt vẫn còn chút do dự.
Bác Trương thấy thế, cười nói: “Cậu chủ làm sao có thể giận dữ với cô được chứ? Cậu chủ thương cô nhiều thế nào, mọi người đều nhìn thấy hết cả. Tôi tin là cô tự mình đem canh qua, cậu ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Hoa Ngữ Nông nghe thế, trong đầu liền lập tức hiện ra vẻ mặt cảm động của Ninh Quân Hạo sau khi nhận được món canh mà mình đem tới, thậm chí cô còn tưởng tượng quan hệ của hai người sẽ càng lúc càng tiến lại gần nhau hơn, sau đó cuối cùng sẽ…
“Hay lắm, cháu nghe lời bác, sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.” Hạ quyết tâm xong, Hoa Ngữ Nông lập tức lên lầu thay quần áo.
Đợi cô thay đồ xong rồi xuống nhà, bác Trương đã dặn dò lái xe chờ cô ở cửa, chuẩn bị xuất phát.
Ôm theo chiếc bình giữ ấm nhỏ lên xe, Hoa Ngữ Nông cảm thấy tâm trạng của mình có chút khẩn trương và hưng phấn trước nay chưa từng có, cô thật sự rất chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Quân Hạo khi mình đột nhiên xuất hiện, liệu anh có vui vẻ đến mức ôm chặt cô không nhỉ?
Hoa Ngữ Nông vừa rời đi, bác Trương liền lập tức bước vào căn phòng dành cho người giúp việc của mình, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một dãy số.
“Chuyện gì?” Đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ, giọng điệu không chút thân thiện nào.
“Cô chủ đã rời khỏi nhà rồi, dựa theo lời dặn của con, mẹ không để cho cô ấy gọi điện thoại thông báo trước cho cậu chủ.” Bác Trương nhỏ giọng nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
“Biết rồi, giờ Quân Hạo chắc là đang nghỉ trưa, mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự lo liệu, cứ như vậy đi.” Người bên kia nói xong, hình như đã chuẩn bị cúp máy.
“Chuyện đó…Nhược Hồng à…” Bác Trương thấy vậy, lập tức kêu lên.
“Còn có chuyện gì nữa?” Giọng nói của người ở đầu bên kia đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Không…không có chuyện gì, là…chính là…mẹ có chút nhớ con, khi nào con rảnh, mẹ muốn mời con ra ngoài ăn một bữa cơm được không?” Bác Trương có chút thận trọng nói.
“Bà điên rồi à? Nếu như bị người khác thấy được thì làm sao? Tôi không phải đã nói với bà rồi ư? Không được để cho bất kỳ kẻ nào biết được quan hệ của chúng ta! Năm đó bà vứt bỏ đứa bé năm tuổi là tôi cùng với cha ở lại để chạy trốn, bà tưởng rằng tìm lại được tôi rồi cho tôi vài năm sang Mĩ du học là tôi sẽ tha thứ cho bà chắc? Đừng có nằm mơ. Tôi còn có việc, không nói nữa, cúp đây.” Cảm xúc của người bên kia có vẻ kích động rất rõ ràng, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Bác Trương nghe thấy những tiếng tút tút truyền tới từ đầu kia điện thoại, cả người nhất thời ngây ngốc một chút, dưới đáy mắt dần hiện ra vẻ chua xót khổ sở.