Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 23: Canh




Vài ngày sau, quả nhiên Ninh Quân Hạo giữ đúng lời hứa ngày trước, mời một hướng dẫn viên du lịch đặc biệt đưa cô đi thăm toàn bộ danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Paris một lần.

Nhưng mà Hoa Ngữ Nông cảm thấy, chơi vui vẻ nhất vẫn là khi ở nông trường rượu nho ngày đó. Còn về sau lúc đến những điểm du lịch kia đối với cô mà nói, trừ bỏ mệt mỏi cũng chỉ có mệt mỏi mà thôi.

Lúc về nước, cô mua quà cho tất cả những người già trẻ trong nhà họ Ninh, cho nên Ninh Quân Hạo chỉ còn biết lắc đầu nhìn một đống lớn hành lý, khổ cho thư ký kiêm công nhân khuân vác Lâm Tuấn Hiền.

Qua khỏi tuần trăng mật có chút âm mưu kia, cuộc sống hôn nhân của Hoa Ngữ Nông coi như chính thức được bắt đầu.

Giống như trong tưởng tượng của cô trước đó, sau khi Ninh Quân Hạo về nước, quả nhiên tiến vào giai đoạn công việc ngập đầu.

Thật ra trước khi lấy chồng, mẹ cô đã từng nói qua, sau này khi kết hôn, cần phải làm một người vợ dịu hiền, làm một bà nội trợ đảm đang. Vì vậy đối với việc bận rộn mỗi ngày của Ninh Quân Hạo cô cũng không hề có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào.

Chẳng qua, vẫn còn một việc, trở thành vấn đề lớn trong lòng của cô.

Đó chính là, cưới nhau đã lâu như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được Ninh Quân Hạo đối xử với mình rất tốt, tuy nhiên không biết vì sao, anh chưa từng chạm vào cô lần nào.

Tuy rằng hiện giờ ở trong mắt người ngoài, bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cho đến lúc này, bọn họ vẫn chỉ là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.

Giữa trưa hôm nay, cô đang ở trong phòng khách chờ ăn cơm, lại nhận được điện thoại nói Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân không về nhà.

Có nghĩa là, bữa trưa hôm nay lại trở thành yến tiệc xa hoa của một mình cô rồi.

Lúc dọn cơm, bác Trương bưng lên một chén canh nồng đậm, múc cho cô thêm một bát, nói: “Cô chủ, canh cá chép này là thứ mà cậu chủ thích uống nhất, cô thử xem thế nào.”

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức nếm một ngụm, sau đó nói : “Ừm, không sai, đúng là dễ uống thật. Gu thưởng thức của anh ấy đúng là không tệ.”

“Đúng vậy, khẩu vị của cậu chủ luôn rất đặc biệt, bây giờ công việc vất vả, cơ hội về nhà ăn cơm không còn nhiều như trước kia nữa, không biết có quen ăn mấy thứ ở nhà hàng bên ngoài hay không, trước kia phu nhân còn thường xuyên đem canh đến văn phòng cho ngài ấy, bây giờ cậu chủ đã kết hôn, phu nhân cũng không còn hỏi tới việc ăn uống của cậu chủ nữa rồi.” Bác Trương nói xong, trong giọng điệu đã tràn ngập ý cảm thán.

Hoa Ngữ Nông nghe xong, đột nhiên buông đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn bác Trương nói: “Bác vừa nói, trước kia mẹ chồng cháu thường đem cơm trưa đến văn phòng cho Quân Hạo sao?”

“Đúng vậy.” Bác Trương nói xong, lại nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ một chút: “Không biết lúc này, cậu chủ đã ăn cơm chưa. Dạo này cậu chủ luôn đi sớm về tối, chắc thân thể cũng mệt mỏi lắm rồi.”

“Việc đó…Nếu cháu mang đồ ăn đến cho anh ấy, bác nói xem liệu có thể quấy rầy đến công việc của anh ấy hay không?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong lòng khẽ dao động, thử thăm dò bác Trương.

“Làm sao có thể chứ? Cậu chủ nếu nhìn thấy cô mang đồ ăn qua ình, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất cảm động.” Bác Trương nghe vậy, cười híp mắt nói.

“Thật thế sao? Không bằng bác múc canh vào cặp lồng giúp cháu, cho dù anh ấy đã ăn cơm hay chưa, cũng có thể uống một ít canh lót dạ. Những thứ bổ dưỡng như thế, anh ấy nên uống nhiều thêm một chút.” Hoa Ngữ Nông nói xong, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Ninh Quân Hạo cảm động nhìn mình mang đồ ăn đến cho anh ấy.