Chồng!!! Có Em Ở Đây Rồi!

Chương 3: Gặp nhà trai..




-"Bà chị già...về rồi sao??"-đấy đấy, vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền. Xin được giới thiệu đây là thằng em độc nhất vô nhị của nó. Thằng nhóc này lúc nào cũng chỉ có một câu muôn thở mở đầu là "bà chị già", ví dụ điển hình là ở trên. Nó bức xúc lắm, nó chỉ hơn nó có hai năm tuổi thôi mà, năm nay nó mới có mười tám chứ nhiêu. Cơ mà nói thì nói vậy thôi chứ nhóc này thương nó lắm, mặc dù miệng lúc nào cũng bo bo là chê bai trách móc, chớ mà có ai dám làm nó mất cọng lông, sợi tóc nào đi thì biết mùi lợi hại...-"Tao về tận hôm qua mà bây giờ mới thấy cái bản mặt nhà ngươi là thế nào? Sao? Mới có ba năm mà nhà ngươi quên bà chị này rồi à!?"-nó đứng chống hông trách móc

-"Bà chị già...Hôm qua bận việc công ty nên về trễ. Mà lúc tôi về là gần 11giờ khuya, lúc đó vào phòng thì thấy nguyên con bò ngủ thẳng cẳng có biết trời chăng mây đất gì đâu"-em trai nó, tức Trịnh Hoàng Đăng Khoa đi đến chỗ nó-"Cơ mà bà chị già...yên tâm nhé. Cái mùi thum thủm của bà suốt đời tôi cũng chẳng quên đâu! Haha..."-nói xong, Đăng Khoa ôm bụng cười sặc sụa

-"ÔNG.........!"-Thế đấy, những lúc bị nhóc Khoa ăn hiếp nó chỉ biết gọi ông cầu cứu

-"Thôi được rồi...vào ăn cơm đi...hai cái đứa này!!"-ông từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ vest lịch sự mắng yêu hai chị em nó

-"Dạ...!"

Ngồi ăn cơm mà hai chị em nó như ra trận không bằng. Cứ mỗi lần nó gấp miếng thịt nhóc Khoa lại dùng đũa chặn lại rồi cứ hễ nhóc Khoa gấp miếng cá thì y như rằng nó không tha. Hai đứa cứ như vậy cho đến khi ông nội ngán ngẩm lên tiếng can ngăn. Bị la mà mặt đứa nào cũng tươi hết. Cũng phải thôi! Sau ba năm, đây là lần đầu nó lại cùng nhóc Thiên giành đồ ăn. Nhớ lại lúc trước, có ba lẫn mẹ còn vui như thế này nhiều. Như cùng tâm trạng, lập tức mặt ông nội, nó và nhóc Khoa bỗng trầm xuống hẳn.

Không muốn tiếp tục như vậy, nó liền đổi chủ đề

-"Mà ông ơi! Thằng ranh con này đi làm thế nào ấy ạ?"

*Thằng ranh con?? Bà chị già, giỏi lắm. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng chứ gì?*-thoát khỏi dòng suy nghĩ, không để ông nội nói, ngay tức khắc, nhóc Khoa nhâm nhi ly sữa, lên tiếng

-"Bà chị già...tôi đi làm là vì tương lai của bà đấy!"

-"Tương lai???!-nó khó hiểu. Xúc động!!! Sau ba năm cuối cùng em nó cũng trưởng thành, còn biết suy nghĩ cho nó nữa cơ đấy!! *Cha mẹ!! Hai người có thể yên tâm an nghĩ nơi chính suối rồi!!*

-"Bà chị già...bà nghĩ thử xem! Với cái miệng mà ăn như cả một hạm đội như bà thì bao nhiêu tiền cũng là không đủ!"-Phủ phàng!! Cứ ngỡ nhóc Khoa sẽ nói gì đó cao cả lắm, ai ngờ lại đem nó ra làm trò đùa thế này, *Cha mẹ!! Hai người về mà xem thằng Khoa kìa!! Huhu*

-"Cái thằng này.......Ông xem nó kìa!"-hết cách, nó đành quay sang ông nũng nịu

-"Khoa!"-ông nghiêm giọng khiến ai kia vui mừng, rồi tiếp-"Tại sao con lại có thể nói chính xác như vậy....!"

-"ÔNGGGGG....!"-hiểu luôn, thì ra là nó bị quê nguyên một cục, haizzz...Nó không biết kiếp trước ăn ở ra sau mà kiếp này toàn bị người thân trong gia đình trêu chọc...đắng!!

-"Haha.......!"

-"Không giỡn nữa. Thằng Khoa nó muốn đi làm cho đỡ chán trong mấy tháng hè thôi chứ nhập học thì chỉ chuyên tâm vào học. Nó giống y chang ba nó hồi đó, thông minh lanh lẹ. Cũng nhờ nó mà doanh thu mấy tháng này tăng đáng kể đó con gái!"

-"Ồ...con không ngờ ranh con này cũng tài giỏi phết nhỉ!"

-"Bà chị già.....!"-Khoa nhìn nó chằm chằm, ý bảo là "bà mà còn nói nữa thì đừng có trách!"

-"Hìhì...ăn tiếp thôi!!"-nó chỉ biết cười trừ để tránh ánh mắt hình viên đạn của thằng em láo cá này. Không khí bữa cơm lại trở nên vui vẻ hạnh phúc!

9h tại nhà hàng Mai Linh

Nó theo gót chân ông bước xuống xe đi vào nhà tràng. Woa!! Nơi đây thay đổi nhiều quá. Lúc trước ghế chỉ được làm bằng gỗ bình thường, sàn nhà cũng bằng gỗ, xung quanh có hồ nước trông rất thơ mộng. Thế mà bây giờ, chậc chậc, ghế có cả chỗ dựa được làm bằng mạ vàng, còn sàn nhà thì bóng loáng, thay vì những hồ nước trống rỗng thì bây giờ trở nên câu cá, làm thú tiêu khiển cho khách..vân vân và mây mây....

-"Bác ơi! Ở đây!"-một người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay vs ông nội nó, nói lớn

-"Cháu chào bác trai ạ! Em chào anh!"-chậc chậc, bữa nay Ngọc Quân nhà ta dịu dàng dữ

-"Ừ chào cháu! Cháu rất xinh!"-người đàn ông kia tươi cười nói

-"Con chào ông nội ạ! Chào em!"-cậu trai trẻ kế bên cũng cuối đầu. Ấy chà chà chưa gì hết mà kêu ông nội ngọt sớt vậy ta

*Để coi...uhm..đẹp trai, lễ phép..à mà khoan, mình cứ tưởng anh ta phải menly chứ sao mà mềm xèo vậy. Hổng lẻ ảnh bị bóng muộn ta?!*-nó ngồi xuống ghế, nhìn một lượt tên con trai trước mặt và phán xét

*Bộp bộp*-người đàn ông kia vỗ tay hai cái, mấy người phục vụ mang đồ ăn ra