Hai người ra khỏi tàu điện ngầm. Trời rất lạnh, trên đường không ít người đang rối rít chạy nhanh về nhà.
Vương Tây Minh đi ở phía trước, dẫn Hứa Ngạn vòng qua một con hẻm nhỏ.
“Tới rồi.” Đến một nhà lầu cũ xưa Vương Tây Minh ngừng lại.
Hứa Ngạn khoing lên tiếng, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng động trong nhà phát ra.
Hắn biết Vương Tây Minh là học sinh xuất sắc.
Hắn cũng nghe Vương Tây Minh nói qua, cậu ở cùng với mẹ, ba cậu đã bỏ đi từ khi cậu còn rất nhỏ.
Cửa sắt bị rỉ sét, Vương Tây Minh mất rất nhiều sức mới mở ra được.
“Vào đi.” Vương Tây Minh quay đầu lại nhìn Hứa Ngạn, ý bảo hắn theo kịp.
“Không cần ghét bỏ…………”
Hứa Ngạn nghe được Vương Tây Minh nhỏ giọng nói một câu.
Hắn lập tức tiến lên ôm vai Vương Tây Minh an ủi nói, “Sao lại ghét bỏ? Lần đầu tiên tôi đến nhà cậu, mà đi tay không như vầy, có chút ngượng ngùng nha.”
Vương Tây Minh nhàvở lầu 3, đi một lát hai người đã đến.
Vừa vào cửa, Vương Tây Minh mở đèn, đèn bởi vì đã cũ, chớp tắt một hồi mới sáng lên.
Đợi đèn không còn chớp nữa, Hứa Ngạn mới quét mắt nhìn phòng khách gọn gàng.
Tuy rằng phòng khách không lớn, nhưng đều đầy đủ.
“Cậu đi tắm trước đi?” Vương Tây Minh dò hỏi.
“Cậu trước đi.”
Vương Tây Minh vào phòng tắm, Hứa Ngạn ngồi ở trong phòng khách, ăn không ngồi rồi, đành phải mở ra TV ra xem, xem có tiết mục gì không.
Tiếng nước vang lên, trong phòng tắm đầy hơi nước, Vương Tây Minh đặt tay lên phần bụng hơi nhô ra của mình, cậu không tin được bên trong lại có một đứa trẻ, là con của cậu cùng Kỳ Xán.
Loại cảm giác này rất vi diệu……………
Cậu chưa từng suy nghĩ, có muốn sinh nó ra hay không.
Lỡ sinh ra rồi, không cho nó được một gia đình hoàn chỉnh thì phải làm sao?
Cậu không mong muốn nó sẽ có một tuổi thơ giống mình, không có tình thương của cha, càng không có nhà, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được đáp án mong nuốn. Cạu đem vòi hoa sen phun đến trên mặt mình, mong mình có thể bình tĩnh lại.
Cậu nhìn mình trong gương thở ra một hơi.
Thôi, ngày mai lại nghĩ tiếp…… Hôm nay đành buông tha chính mình……
Cậu không được suy nghĩ lung tung nữa.
………… Năm phút trôi qua.
“Tôi xong rồi.” Cửa phòng tắm được mở ra.
Vương Tây Minh tắm xong đi lấy quần áo của mình, rồi mới đi tìm quần áo cho Hứa Ngạn.
“Quần áo của cậu tôi để trên kệ.”
“Ừ.” Hứa Ngạn còn ở trong phòng khách xem TV.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người nằm trên giường.
Lúc đầu Hứa Ngạn muốn ngủ dưới đất, nhưng trời rất lạnh. Vương Tây Minh kẻu cậu ngủ trên giường. Hai người đắp hai chăn.
“Tây Minh, về sau cậu còn suy tính gì không?” Hứa Ngạn thử hỏi.
“Những việc này ngày mai lại nói, hôm nay mệt mỏi quá.” Nói xong, cậu nhìn mặtbHứa Ngạn, nhoẻn miệng cười.
Hứa Ngạn ngay lúc này cảm thấy Vương Tây Minh rất vô tư, gặp chuyện gì đều suy nghĩ rất thoáng.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Vương Tây Minh, một lát sau, cậu bình tĩnh nói, phảng phất như là kể lại một câu chuyện xưa.
“Tôi lần trước có nằm mơ, mơ thấy tôi được ở tiên cảnh, xung quanh đều không có gì, chỉ có sương mù, ánh mắt cũng bị chặn, nhưng là đột nhiên, tôi loáng thoáng nhìn thấy một con nai, đến khi tôi nhìn rõ, nó đã đâm thẳng vào ngực tôi…………”
Cạu ngừng lại một lát, nói tiếp, “Sau đó…… Tôi liền giật mình, nằm ở trên giường suy nghĩ thật lâu, mới có thể xác định vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi.”
“Có thể là một dấu hiệu đi……” Hứa Ngạn trả lời cậu.
“Có lẽ đi.”
“Mang thai? Có cảm giác gì?” Hứa Ngạn mơ hồ không rõ hỏi.
“Đồ con hoang, đặc biệt là đồ con hoang.” Vương Tây Minh nhìn trần nhà cảm khái nói, “Tôi lúc trước có xem tin tức nhìn thấy mấy cô gái trẻ, người mẹ mang thai, liền cảm thấy không tưởng tượng nỗi, nhưng không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra trên người tôi.”
Nói xong, hai người đều nở nụ cười, cười rồi liền không ngừng được.
“Thao, cậu cười cái gì?” Vương Tây Minh thật vất vả kiềm nén lại, quay đầu nhìn Hứa Ngạn hỏi.
“Không biết, tôi cảm giác hôm nay rất thần kỳ, cái loại cái loại…… Minh bạch?”
Vương Tây Minh hừ cười một tiếng, gật gật đầu.
“Omega sao?” Hứa Ngạn tiếp tục hỏi.
“Cậu muốn nói cái gì?”
"Chuyện cậu biến thành Omega.”
“Nói thật đi, tôi trước nay chưa từng ghét bỏ Omega, cậu thì sao?.”
“Ừ, đương nhiên không ghét…….” Hứa Ngạn khẳng định là không kỳ thị Omega, nhưng xã hội luôn là kỳ thị nhóm người Omega thấp kém.
“Tôi cảm thấy giới tính không phải chuyện gì to tả, ALpha, beta, Omega…… Cái gì cũng tốt, quan trọng vẫn là hai người yêu nhau……”
“Vậy cậu như thế nào lại đi thích Kỳ Xán?” Hứa Ngạn liếc mắt nhìn Vương Tây Minh, hỏi ngược lại.
“Tôi nghĩ lại……” Vương Tây Minh giọng điệu không còn nhẹ nhàn như vừa rồi, nghiêm túc hẳn lên……
“Cùng cậu ta ở bên nhau cảm thấy rất nhẹ nhàn.” Vương Tây Minh nói xong, hai tay vuốt mặt, hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Không thể nói tới, hai chúng tôi từ lýc biết nhau cho đến bây giờ, bắt đầu chú ý lẫn nhau cũng gần đây."
Vương Tây Minh dừng trong chốc lát, tiếp tục nói,
“Cậu ta trước kia không cho tôi cảm giác gì, còn không coi ai ra gì…… Cùng cậu ta qua lại mới biết được nhiều chuyện hơn.”
“Yêu lú đầu.” Hứa Ngạn nhịn không được nói một câu.
Vương Tây Minh không nói lời nào…………
Cậu có cảm tình với Kỳ Xán, chắc là tuổi trẻ ngông cuồng, chưa suy nghĩ kỹ.
Cậu không lên tiếng nói chuyện nữa.
“Ngủ, mơ đẹp……” Vương Tây Minh nói xong, đem chăn kéo qua đầu mình.
--------------**-------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.