"Bọn trẻ vẫn đang ở khu vui chơi có Minh Vũ trông, em muốn đến đưa chúng đi."
"Tiểu Ngô sẽ đi xử lý, em đi nghỉ ngơi đi." Ngón tay của anh gõ gõ tùy ý trên bàn, lập tức, đằng sau anh có một căn phòng nghỉ ngơi cực lớn xuất hiện.
Giường đôi cực lớn, trên bức tường ở đối diện giường là một chiếc tivi LCD, hai cái gối ôm, ga giường hình hoa nhỏ nhạt màu, cách tô điểm nữ tính hóa tuyệt đối đó trước nay chưa từng có trong căn hộ của anh, không biết chỗ này lại là vì ai, nhưng cô thực sự không muốn đi nghỉ ngơi, cái giường kia khiến cô nhớ lại đêm hôm đó cô cùng anh trụy lạc, lại khiến cô đau lòng một cách khó hiểu, điều không nên xảy ra lại đã xảy ra hết, "Không cần, em không mệt, em đến phòng thư ký bên ngoài ngồi một lát là được." Nếu anh nhất định muốn cô đợi anh cùng tan làm, chỉ sợ, bây giờ cho dù cô muốn trốn khỏi thế giới của anh cũng không được, bởi vì, nơi này là địa bàn thuộc về anh.
"Tùy em." Không cả ngẩng đầu lên, Lê Minh Tùng đặt hết lực chú ý vào giấy tờ trước mặt.
Nhẹ nhàng đi ra ngồi ở ghế sofa bên ngoài, thư ký rất khách sáo bưng một ly cà phê và một tờ báo tới trước mặt cô, "Thưa bà chủ, đây là cà phê và báo của chị."
"Ai cho cậu gọi như vậy?"
"Dạ, là tổng giám đốc."
Tốc độ của anh thật nhanh, nhưng lợi dụng một người phụ nữ như cô để đạt mục đích thì anh thật khiến người ta khinh bỉ, thực ra khi anh nói hết ra, sự hảo cảm cô đã từng dành cho anh đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có căm phẫn.
Nhìn cà phê đang nóng hổi trước mặt, rõ ràng là Lê Minh Tùng đã sớm dặn dò rồi, xem ra, anh ngồi trước máy tính không chỉ là đang ứng phó với cô, thậm chí anh còn đoán được cô sẽ chọn tới phòng thư ký nghỉ ngơi từ trước, người đàn ông này, nhìn thấu cô như vậy, thấu cả nỗi lo sợ bất chợt của cô, cả người cô tựa như trong suốt trong thế giới của anh vậy, nghĩ tới đây, cho dù anh không ở đây, cô cũng thấy cả người không được tự nhiên.
Nhìn thời gian một chút, hơn mười phút nữa anh sẽ tan làm, được thôi, cứ cản đám phóng viên ngoài kia cho hắn đi, có cô ở đây, cũng rất dễ dàng ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người, để mọi người chuyển đề tài từ trên người Phương Thu sang cô, đây chính là mục đích của Lê Minh Tùng.
Tờ báo viết ngay ngắn, chữ đen chữ đỏ, lật xem một lượt từng tờ, lại không nhìn tiếp được chữ nào, lúc này tuy đã quyết định tất cả, thậm chí cả hai thỏa thuận kia cũng đã tự mình giải quyết rồi, nhưng lòng cô có thế nào cũng không thể cứng rắn tiếp được.
Cầm điện thoại di động lên, cô không bỏ qua bọn trẻ được.
"Thanh Thu, buổi tối có về ăn không?" Giọng nam dịu dàng, khiến cô nghe mà trong lòng đều là áy náy.
"Không được, buổi tối em có chút việc, phải muộn chút mới tới chỗ anh được, đúng rồi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có lúc nào không nghe lời không?" Đang muốn nói tiếp, điện thoại trong tay lại chợt bị rút mất, lập tức tiếng của Lê Minh Tùng bất ngờ vang lên, nhưng lại nói với điện thoại di động của cô.
"Bùi Minh Vũ, Thanh Thu ở chỗ tôi, tối nay không đến nhà họ Bùi đâu, còn nữa, lát nữa tôi kêu Tiểu Ngô đi đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hy vọng anh có thể phối hợp một chút mà giao chúng nó cho Tiểu Ngô, còn nữa, tôi hy vọng ngày mai anh đăng báo làm sáng tỏ quan hệ của anh và Thanh Thu, Thanh Thu căn bản không phải là bạn gái của anh, cô ấy là vợ tôi, vẫn luôn là thế, giữa chúng tôi mặc dù không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng có thỏa thuận kết hôn."
"Đủ rồi, Lê Minh Tùng, anh câm miệng." Thanh Thu muốn giật lại điện thoại di động của cô, nhưng Lê Minh Tùng nhanh chóng quay người lại, khiến cô nhào hụt.
Lê Minh Tùng ngừng nói, hình như đang nghe Bùi Minh Vũ nói chuyện, trong lòng Thanh Thu thấy khẩn trương, "Lê Minh Tùng, tại sao anh phải làm như vậy? Anh không biết anh ác như thế nào sao, anh chính là một người đàn ông xấu xa một trăm phần trăm."
Khóe môi cong lên cười, anh vô cảm với những gì cô nói, "Tùy, tùy anh muốn đối phó thế nào với Lê Thị, tôi mỏi mắt mong chờ, được rồi, tạm biệt." Nói xong, anh trực tiếp ngắt máy thay cô, sau đó cười vui vẻ nhìn cô, "Trọng Thanh Thu, có thể tan làm rồi."
Cô thở phì phò, hận không giết được anh luôn, nhìn nụ cười của anh cũng thấy chướng mắt.
"Đừng nghĩ đến chuyện đánh lén anh, Trọng Thanh Thu, anh lúc nào cũng vẫn duy trì cảnh giác với em." Từng bị cô đánh lén, cho nên, anh rất thận trọng nhìn cô, tựa như có thể biết được tiếp theo cô muốn làm gì chỉ qua một ánh mắt của cô.
Trước đây anh cũng xấu xa như vậy sao?
Vì sao cho tới bây giờ cô cũng không cảm nhận được?
Nhưng bây giờ, cảm giác anh tạo ra cho cô chính là xấu xa, xấu xa một cách triệt để, xấu xa đến mức khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Cong tay lên, "Trọng Thanh Thu, đi thôi."
Tay cô lại không đặt vào, sau đó nhấc chân đi trước ra cửa phòng làm việc.
"Trọng Thanh Thu, em phải nhớ kỹ lời hứa hẹn của em, sáu tháng, nếu như em không làm được, anh có cách kéo dài thời gian."
Uy hiếp, uy hiếp một cách trần trụi.
Dừng bước lại, cô chỉ có thể chờ anh đi theo, có lẽ mở cửa một cái thì sẽ lại có một phóng viên đang đợi ở ngoài, "Lê Minh Tùng, bảo vệ nơi này của anh thực sự không làm đến nơi đến chốn."
"Đúng, chuyện thang máy xuất hiện phóng viên sẽ không xảy ra nữa, em yên tâm đi, bảo vệ các nơi đều đã đổi hết rồi, người trước đó đã bị anh sa thải rồi." Nói nhẹ nhàng bình thản như vậy, tựa như anh chỉ làm một việc rất bình thường vậy.
Trời ơi, anh ta lại sa thải nhiều bảo vệ như vậy chỉ vì một phóng viên, người đàn ông này, quá ác độc rồi, đó là công việc của người ta đó, nhưng cô lại không thể nói gì, khẽ cắn môi, cô theo anh đi vào thang máy.
Vừa đi vừa lo lắng phản ứng của Bùi Minh Vũ khi nhận được điện thoại của Lê Minh Tùng, cô quả thật đã hại Bùi Minh Vũ thảm quá.
Nhưng, thay đổi của Lê Minh Tùng thật sự khiến cô bất ngờ.
Thang máy xuống càng lúc càng nhanh, cũng khiến trái tim cô không tự chủ được mà đập thình thịch, nói thật, cô rất sợ đứng cùng anh trước mặt mọi người, nhất là đối mặt những người đi đầu về tin tức của thành phố F, những phóng viên kia giỏi nhất là chộp tin.
"Tinh", thang máy dừng ở tầng một mà không phải là B1, cứ tưởng anh sẽ tới bãi đỗ xe đi xe, nhưng không ngờ Lê Minh Tùng lại chọn dẫn cô thoải mái đi ra từ cửa chính, trực tiếp đối mặt với truyền thông.
Có chút khẩn trương, làm cho lòng bàn tay của cô thấm đầy mồ hôi.
Trong đầu bắt đầu vội vàng lướt qua từng cảnh từ khi bọn họ quen biết cho tới bây giờ, đột nhiên, những thứ sáu năm trước trong căn hộ từng thuộc về cô hiện ra trước mắt, trong lúc bất chợt, cô hoàn toàn không tin anh sẽ đối xử vô tình với cô như vậy.
Còn cả những tương tác giữa anh với bọn trẻ ở đảo Hỏa Sơn, tất cả rõ ràng đều mang theo một ý gì đó, không đúng, Lê Minh Tùng tuyệt đối không lạnh lùng vô tình như bây giờ đối xử với cô.
Tay nhỏ bé vẫn bị anh nắm, trơn tuột, đầy mồ hôi, nhưng cô biết cô không thoát được, bởi vì, anh nắm tay cô rất chặt, không cho cô bất kỳ khả năng trốn thoát nào.
"Anh Tùng, rời khỏi công ty chúng ta sẽ đi đâu?" Cô nhớ bọn trẻ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh căn bản không hề muốn cho cô về nhà họ Bùi.
"Đi ăn cơm, em muốn ăn cơm tây hay cơm tàu?" Vừa nói chuyện bọn họ đã đến cửa chính, trước cửa có mấy phóng viên đang đứng, lời nói vừa rồi của Lê Minh Tùng bị mấy phóng viên kia nghe hết không hề bỏ phí.
"Anh Lê, xin hỏi cô gái này là…"
"Là vợ tôi, chứ không phải bạn gái Bùi Minh Vũ." Không hề cho bất cứ ai không gian tưởng tượng, Lê Minh Tùng thậm chí đã sớm dự liệu được những người này sẽ hỏi vấn đề gì, nên câu nói đầu tiên đã chặn miệng mọi người, sau đó cũng không đợi đáp lại mà trực tiếp đi theo chỗ trống bảo vệ mở ra để bước tới chiếc xe sang trọng của anh đỗ ở ngoài đoàn người.
Không phải là vịn tay anh, mà là hai người tay nắm tay, thậm chí anh còn giao năm ngón tay của anh vào với cô, từng hành động nhẹ nhàng mang lại cho mỗi người cảm giác anh và cô là đôi vợ chồng son vô cùng ân ái, nhưng cô, thật sự là vợ anh sao?
Đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Sáu tháng.
Nghĩ đến thời gian như vậy, lòng cô thấy sợ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"Phải mỉm cười." Giọng nam thật thấp truyền đến, lại lôi cuốn và lập tức thức tỉnh cô, lúc này cô mới phát hiện bên ngoài bảo vệ là các phóng viên không ngừng chụp ảnh cô và anh, góc độ mỗi người chọn đều rất chuyên nghiệp.
Mỉm cười, tự nói với mình phải mỉm cười, như vậy, cô mới dễ dàng thoát khỏi người chồng trên danh nghĩa là anh.
Nực cười biết mấy, nhiều năm về sau, cô lại bị ép đi bên cạnh anh, hơn nữa còn phải đóng kịch giữ thể diện cho anh.
"Anh Lê, lời anh nói có phải muốn nói rằng sáng nay chuyện anh Bùi nói về quan hệ với cô Trọng chỉ là nói đùa sao?"
Lê Minh Tùng nở nụ cười, vừa tùy ý ám chỉ, "Đúng vậy, anh ta nói bạn gái chẳng qua là chỉ bạn bè là con gái thôi, mọi người cũng biết, con người của tôi luôn rất cởi mở, tôi luôn luôn cho rằng đàn ông có thể có bạn là con gái, mà phụ nữ đương nhiên cũng có thể có bạn là con trai", vừa nhanh chóng đi về phía chiếc xe sang trọng mà nói bằng giọng trầm trầm, Lê Minh Tùng hoàn toàn không khẩn trương, như đã sớm liệu sẵn sẽ có tình huống như vậy, nhưng còn Thanh Thu thì chỉ như con rối chạy về phía chiếc BMW sang trọng như đang rất gần mà làm sao cũng không đi tới được.
Lê Minh Tùng rất thông minh, thảo nào lúc ở phòng làm việc anh hoàn toàn không khẩn trương trước điều cô đề xuất, thì ra, anh chỉ cần hời hợt nói mấy câu là đã giải thích rõ tất cả, nhưng những phóng viên kia cũng không phải là ngồi không, vấn đề liên tiếp ập đến như đạn lạc hạng nặng khiến Lê Minh Tùng khó có thể ứng phó kịp, "Anh Lê, trước khi anh tan ca chúng tôi đã được nghe về đoạn ghi âm buổi nói chuyện sáng nay với anh Bùi, anh ta nói hai cô con gái của vợ anh cũng là con của anh ta? Chuyện này, là thật sao?"
Thực ra, phóng viên kia đang hỏi có phải thật hay không, nhưng thực ra càng như muốn chất vấn, nhịp tim của Thanh Thu đập cực nhanh, như muốn nhảy ra ngoài vậy, cô thực sự quá khẩn trương.
Bàn tay to vẫn nắm tay nhỏ bé của cô hơi chặt một chút, nắm tay cô có chút đau nhức, nhưng trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, đó là vì bất đắc dĩ, bên tai, giọng anh lại lần nữa ung dung truyền đến, "Chuyện này rất bình thường mà, anh Bùi là ba nuôi của con gái tôi, mẹ kế của anh Bùi thì là mẹ của vợ tôi, cho nên là ba nuôi, anh ta nói như vậy cũng rất bình thường."