Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 36: Thương nhi




Đêm tối đã biến mọi thứ thành mộng ảo, do đó tất cả cứ như không có thật vậy. Cô nhắm mắt lại lắng nghe tiếng trái tim đang run rẩy.

Toàn bộ mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên như thế. Đến ngay cả bản thân cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lần đầu tiên của cô, lần này đã mất hoàn toàn. Trong lúc anh ta say rượu đã lấy đi của cô mất rồi.

Trong khoảnh khắc, nước mắt cô tuôn chảy. Cô sụt sùi trong im lặng. Vốn dĩ anh ta từng nói chỉ cần cô không đồng ý thì anh ta sẽ không động đến cô. Nhưng bây giờ, chẳng còn gì nữa cả.

Cô cuộn mình lại, cảm thấy cực kỳ bất lực trong cái thế giới tràn ngập dục vọng và hơi thở như thế này. Nước mắt rơi xuống không ngừng, thấm ướt hai gò má, thấm ướt trái tim cô.

Cô sai rồi. Cô đã không chống cự lại được sự cám dỗ của anh ta.

Rõ ràng biết anh ta có nhiều phụ nữ như vậy, rõ ràng biết bản thân mình không nên trả giá bằng trái tim, nhưng vào lúc này cô cảm giác mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô mất rồi. Hình như cô thật sự, thật sự đã yêu anh ta.

Ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ say. Trong bogns tối, từng đường cong trên khuôn mặt anh ta đều trở nên nhu hòa. Cô còn nhớ lần đầu tiên khi gặp anh ta, lần đó cô uống say. Lần này lại đổi thành anh ta uống say.

Rốt cuộc là anh ta có tâm sự gì chứ?

Cô vuốt ve lông mày của anh ta như thể muốn xóa đi nỗi buồn man mác nơi đầu lông mày.

Không được, cô đột nhiên không muốn để anh ta biết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay. Cô không muốn trở nên hèn mọn và không thể chấp nhận nổi trong mắt anh ta.

Trọng Thanh Thu quờ quạng ngồi dậy. Cô biết trên ga giường nhất định có vết máu. Nếu như không muốn để anh ta biết toàn bộ mọi chuyện xảy ra đêm nay, vậy thì… Cô nhất định phải che giấu vết máu ấy đi.

Cô nhẹ nhàng chậm rãi đi ra khỏi phòng của anh ta. Cơn đau nhức giữa hai chân khiến cô bước đi cũng có đôi chút khó khăn. Cô tập tễnh về phòng của mình, bước vào phòng tắm bật công tắc đèn. Khuôn mặt cô trong gương đỏ rực. Cô mở vòi nước, để làn nước ấm nóng chảy xuống, từ từ rửa sạch đi cơn đau buốt khắp toàn thân.

Đó là lần duy nhất mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải trải qua một lần.

Nhưng cô không hối hận khi trao cho anh ta. Ít nhất thì anh ta cùng từng làm rất nhiều điều vì cô.

Trọng Thanh Thu rất cảm kích anh ta về chuyện của nhà họ Bùi cũng như chuyện của Cận Nhược Tuyết.

Rửa sạch những vết máu đã hơi khô lại giữa hai chân, cô nhìn từng giọt hồng hồng trên nền gạch, cảm thấy bản thân không tài nào thoát khỏi sự thật rằng nó đã xảy ra. Giờ đây cô thật sự đã là một người phụ nữ rồi.

Cô mặc đồ ngủ bước ra khỏi nhà tắm, trong đầu bỗng nghĩ ra một cách.

Làm vậy thì tuyệt đối sẽ không để anh ta biết được những chuyện đã xảy ra!

Trọng Thanh Thu mặc lại bộ quần áo mà lúc uống rượu đã mặc, sau đó lẳng lặng đi về phòng của Lê Minh Tùng, thật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh ta. Cô im lặng cảm nhận hơi thở của Lê Minh Tùng mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thế nhưng cô chẳng thể nào ngủ yên được, trong lòng cô có tâm sự nên cứ thế đem cả vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm, người bên cạnh hơi động đậy. Người đàn ông trở mình, nhưng chính cái quay người khẽ khàng đó khiến Trọng Thanh Thu tỉnh giấc. Khi cô ngước mắt lên thì cũng đúng lúc Lê Minh Tùng đang nhìn cô với ánh mắt không biết phải làm thế nào.

“Á…” Cô kêu lên đầy kinh hãi như thể bị dọa sợ chết khiếp đi được.

“Thanh Thu, sao em lại ở đây?” Anh ta hỏi cô một cách hoang mang. Tựa hồ anh ta thật sự không nhớ những gì đã xảy ra đêm hôm qua.

“Anh, anh mặc quần áo vào đi.” Cô quay mặt đi chỗ khác gào lên, sắc mặt đã biến đổi, sau đó cô ngồi dậy kiểm tra quần áo của mình trên dưới một lượt xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Lê Minh Tùng, khi say rượu anh tệ quá. Sao lại kéo tôi vào ngủ trong phòng anh thế này?”

“Tôi… tôi cũng không biết.” Hình như anh ta đang cố gắng nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn hốt hoảng thốt ra một câu như vậy.

“Ối, tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi. Lê Minh Tùng, ngại quá, làm dính cả lên giường anh. Tôi mang đi giặt giúp anh nha.” Nhân lúc anh ta khoác chiếc áo mỏng đứng dậy, cô liền kéo ga giường ra, sau đó trở tay giấu ra sau lưng mình như đang cố giấu đi vết máu trên quần áo của cô vậy.

Nhưng thật ra, trên quần áo của cô căn bản không hề có vết máu nào cả.

Anh ta nhẹ giọng: “Để đó đi, lát nữa gọi người đến giặt. Tôi đi nấu đồ ăn sáng, sau đó đưa em đi học.”

“Không cần, để tôi giặt.” Trọng Thanh Thu vừa đi ra khỏi phòng của anh ta vừa thầm cảm thấy may mắn. Túi băng vệ sinh cô mua ngày hôm qua đúng là đã giúp cô rồi. Quả nhiên anh ta tin thật và không nghi ngờ gì.

Tay đặt lên bụng dưới, cô chợt nghĩ, nếu như lần này có thể cho cô một đứa bé thì tốt biết mấy. Như vậy thì dù có rời xa anh ta cô cũng cam tâm tình nguyện.

Hóa ra khi đã yêu thì sẽ mất đi trái tim. Cô nghĩ cô thật sự đã yêu anh ta rồi.

Sau khi dùng bữa sáng xong, quả nhiên anh ta đưa cô đến trường. Suốt cả ngày, tinh thần cô cứ trong trạng thái hoảng hốt. Cái lần ở trong khách sạn cô bị dọa sợ tới mức cứ một mực chất vấn anh ta, nhưng hiện tại cô lại tự nguyện giấu nhẹm đi mọi thứ.

Sự thay đổi của con người thật khó lý giải, ngay cả bản thân cô cũng không thể giải thích được, nhưng đúng là trái tim cô đã thay đổi rồi.

Bỗng nhiên ngày nào cô cũng mong đợi đến giờ tan học, như vậy thì đến buối tối cô có thể được gặp lại anh ta.

Tối nào anh ta cũng về dùng bữa, dù có muộn anh ta cũng sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết. Có nhiều khi, cô cảm thấy đây chính là cuộc sống mà mình mong muốn. Không cần biết anh ta có yêu cô hay không, nhưng trong cảm giác của mình cô cảm thấy ở căn hộ này cũng thật giống như một gia đình vậy.

Cô thích cái cảm giác đó.

Cứ thế một tuần trôi qua, cô cũng đã dần dần quen với thế giới này, chỉ là cô chẳng còn được đụng chạm vào anh ta như đêm hôm đó nữa.

Tối nay, vừa mới ăn cơm xong, anh ta liền kéo cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách: “Thanh Thu, ngày mai ông nội của tôi về rồi. Tôi xin nghỉ, chúng ta cùng đi sân bay đón ông nhé.”

“Được.”

Cô đồng ý mà chẳng hề chần chừ. Đây vốn dĩ là nghĩa vụ của cô. Anh ta giúp cô giải quyết việc của nhà họ Bùi, cô đương nhiên phải báo đáp lại anh ta.

“Vậy thì mặc chiếc váy trắng bằng vải Chiffon kết hợp với đôi giày năm phân màu trắng ấy nhé.”

“Được.” Là anh ta chọn, con mắt của anh ta không hề kém chút nào đâu.

“Thanh Thu…” Anh ta nhìn cô: “Ông nội muốn có một đứa cháu trai.” Cuối cùng anh ta cũng đã nói ra điều vẫn khó mở miệng.

Cô hiểu anh ta muốn gì. Cô thấy hơi lo lắng, trong phút chốc không biết nói gì mới phải. Cô chỉ cúi đầu: “Em… em vẫn chưa chuẩn bị được tốt.”

Cô lo sợ, lo sợ càng lún càng sâu. Vậy thì đến cuối cùng cô càng khó bước ra khỏi thế giới của anh ta.

Đã từng có một lần là đủ lắm rồi.

“Được thôi, anh tôn trọng em, ngày mai gặp nhé. Chúc ngủ ngon.”

Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo một chút ẩm ướt. Khi cơ thể cô bất giác run nhẹ, đôi môi anh ta đã rời khỏi trán cô, sau đó anh ta đứng dậy đi về phía phòng của mình.

Thanh Thu ngồi ngẩn ngơ tại ghế sofa. Trong nháy mắt cô bỗng thấy cô đơn khi nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta.

“Chuyến bay mang số hiệu XXXX từ Hawai đã hạ cánh xuống sân bay…”

Giọng nữ ngọt ngào phát ra từ loa phát thanh của sân bay. Tay của Trọng Thanh Thu run lên. Đột nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi khi sắp phải gặp ông nội của Lê Minh Tùng.

Một bàn tay to nắm lấy tay cô: “Thanh Thu, đi thôi, ông nội tới rồi.”

Lê Minh Tùng đặt ly cafe trong tay cô xuống, sau đó dắt tay cô đi ra khỏi phòng VIP của sân bay, chẳng hề để tâm tới những ánh mắt hiếu kỳ và săm soi của đám đông.

Cô cúi đầu nhìn theo mũi giày của mình và cả hình ảnh nghiêng nghiêng của Lê Minh Tùng. Lòng bàn tay ươn ướt khiến Trọng Thanh Thu có chút bối rối. Không biết ông nội có thích cô không.

Lê Minh Tùng ngẩng đầu trông ngóng, còn Trọng Thanh Thu thì cúi đầu. Thân phận của cô như vậy thật ra khi gặp rồi kết quả cũng chỉ khó xử. Sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi, không hiểu Lê Minh Tùng có thể làm thế nào để lừa gạt ông nội của anh ta mãi.

“Thanh Thu, tới rồi. Em nhìn kìa, đó là ông nội của tôi.”

Không có bất cứ hành lý gì, ông chỉ kéo một cái vali không to lắm. Ông kéo nó một cách nhẹ nhàng đi về phía Lê Minh Tùng, bước chân nhẹ bẫng như của vận động viên vậy, lại kết hợp với một chiếc áo phông màu đen nữa. Nếu như sau lưng ông chẳng có bất kỳ tên vệ sĩ nào, thì có lẽ Trọng Thanh Thu đã thật sự nghi ngờ rằng khéo ông là đại ca xã hội đen của thành phố T cũng nên.

“Ông nội…” Lê Minh Tùng kéo tay Trọng Thanh Thu đi tới trước mặt ông. Anh ta đưa tay ra đón lấy hành lý của ông nội, sau đó giới thiệu: “Ông nội, đây là Thanh Thu.”

Qua lớp kính đen, ông cụ quét mắt nhìn Trọng Thanh Thu từ trên xuống dưới, sau đó nói một cách thong thả: “Ngọc Huyền đâu?”

“Ông nội, con và Ngọc Huyền đã chia tay lâu rồi, ông đừng nhắc tới cô ấy nữa.”

Trọng Thanh Thu cứ nghĩ ít nhất thì Lê Minh Tùng cũng sẽ uyển chuyển một chút. Không ngờ anh ta lại tuyên bố thẳng với ông rằng anh ta và Lý Ngọc Huyền không còn quan hệ gì nữa.