Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 35: Em muốn uống rượu




Trọng Thanh Thu ngồi xuống bậc cầu thang. Cô hít hà mùi vị của bóng tối rồi từ từ nhắm mắt lại. Không biết tại sao mà vào giây phút này cô thấy rất mệt. Thật sự cô không nên quay trở lại nơi này, ấy vậy mà cô vẫn cứ quay về.

Có lẽ là do cô hoài niệm hương vị của gia đình. Đã lâu lắm rồi cô không được cảm nhận hương vị ấy.

Thực ra cô hơi ngốc. Việc anh ta ở cùng với Lý Ngọc Huyền là chuyện hết sức hiển nhiên. Cô không có quyền đi chi phối của sống riêng tư của anh ta. Những điều đó đã được viết bằng giấy trắng mực đen một cách rõ ràng trên tờ thỏa thuận. Nhưng việc Lý Ngọc Huyền có được chìa khóa nhà của Lê Minh Tùng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Có thể đó chính là một màn do Lý Ngọc Huyền cố tình sắp đặt ra. Nhưng dù có nghĩ được như vậy thì cô vẫn chẳng hơi đâu đi chứng thực. Bởi vì Lê Minh Tùng chẳng phải là gì của cô cả nên thôi cứ để mọi thứ trôi qua như vậy đi.

Ngồi một hồi lâu, nghĩ lúc này chắc Lý Ngọc Huyền cũng đã đi rồi, Trọng Thanh Thu chống tay vào tường để đứng dậy.

Đi thôi, bụng cô đói quá. Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì “cốp”, đầu cô đụng phải một cái cằm cứng lạnh. “Á…” Cô vô thức kêu lên. Ở đây tối quá. Tối đến mức khiến cô lập tức liên tưởng tới việc có thể mình đã đụng phải… đụng phải một tên yêu râu xanh…

Một bàn tay kịp thời đưa lên chặn miệng cô lại: “Trọng Thanh Thu, em định để người ta vây tới xem em à?”

“Lê Minh Tùng, anh… anh…” Cô không thể ngờ lại là anh ta!

“Tôi làm sao?”

“Anh dọa tôi sợ chết đi được. Lần sau, có thể nào chào hỏi trước một tiếng được không?” Cô thở dốc. Nghe thấy giọng nói của Lê Minh Tùng, trái tim cô mới đặt lại được đúng vị trí của nó.

“Tôi chào rồi, nhưng em không thấy.”

Tối đen mò mò, làm sao mà cô có thể nhìn thấy được chứ. Cô dùng một tay đẩy anh ta ra: “Hâm nóng đồ ăn chưa? Tôi đói rồi.”

“Trọng Thanh Thu, hâm nóng bảy, tám lần rồi.” Vừa nói, một tay anh ta vừa ôm lấy eo của cô, rồi cứ tự nhiên như thế đưa cô rời khỏi cầu thang tối đen như mực. Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng một âm thanh từ sâu thẳm trong tim khiến cô cuối cùng không làm bất cứ điều gì cả.

Đẩy cửa bước vào, mùi thơm của đồ ăn lan toả trong căn phòng sạch sẽ. Trên ghế sofa không hề còn bao cao su, thứ mà cô chỉ cần nghĩ đến là đã thấy buồn nôn nữa.

Có lẽ cô giống với mối tình đầu của anh ta nên lúc này anh mới đối xử tốt với cô như vậy.

Nhưng cô không muốn trở thành vật thế thân của người khác. Nếu như không phải vì đang đói thì căn bản cô sẽ mặc kệ anh ta.

Cô rửa tay, khi đi ra khỏi phòng thì thức ăn nóng hổi đã được bày sẵn trên bàn. Trọng Thanh Thu đi tới trước bàn ăn với khuôn mặt căng thẳng, cô im lặng ngồi xuống không nói bất cứ tiếng nào. Đối diện là Lê Minh Tùng. Ánh mắt cô nhìn xuống chiếc bàn toàn là những món ngon: Sườn xào chua ngọt, cá sốt cay, thịt lợn kho, canh củ cải hến khô, chỉ có một đĩa rau xanh được coi là món ăn thanh đạm. Đấy cũng là một mâm cơm điển hình với bốn món mặn một món canh.

Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Lê Minh Tùng, cảm ơn anh.”

Cô vừa nói vừa nhìn Lê Minh Tùng. Chắc hẳn là anh ta đang thấy chột dạ nên mới đối xử với cô tốt như vậy. Chắc là anh ta sợ cô biết hôm nay anh ta đã bày bừa căn phòng của mình như thế nào.

“Sau này về nhà sớm một chút. Đừng có dạo phố muộn như vậy nữa. Hơn nữa, không được phép ngồi ở cầu thang, nhất là buổi tối, tối lắm.”

Cô tùy ý múc một muỗng canh, thật tươi ngon: “Lê Minh Tùng, đây là anh đang quan tâm tới tôi đấy à?”

“Đương nhiên rồi, em là vợ sắp cưới của tôi mà.”

Ha ha, đúng vậy. Cô là người vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh ta. Hôm nay tâm trạng của cô không được tốt nên chẳng muốn để ý đến anh ta: “Sao anh lại không ăn?”

“Tôi không đói.”

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé.” Cô gắp từng miếng sườn xào chua ngọt yêu thích cho vào miệng. Cô thích món ăn này quá đi mất: chua chua, ngọt ngọt, rất ngon. Từ nhỏ cô đã thích ăn món này, nhưng ít nhất cũng đã năm năm rồi cô không được ăn nó.

Cô ăn hết một cách sạch sẽ. Không biết từ khi nào mà Lê Minh Tùng đã sang phòng khách vừa xem tivi vừa uống trà, trông rất thảnh thơi, tự tại.

Ăn no xong thì suy nghĩ cũng thoáng hơn. Là cô đã nợ anh ta, cô chỉ đành thực thi thôi.

Cô bước vào nhà bếp rửa bát. Rửa xong bát ra khỏi phòng, trong lòng cô cảm thấy bực bội đến mức tự nhiên muốn uống rượu. Cô đi về phía Lê Minh Tùng, tay cô đặt lên vai anh ta: “Minh Tùng, tôi muốn uống rượu.” Lần trước, suy nghĩ của cô bị sự phản bội của Hoàng Cảnh Hưng làm cho rối loạn, còn lần này, Trọng Thanh Thu thực sự rất tỉnh táo.

“Được. Nhưng Trọng Thanh Thu, em chỉ có thể uống một ly thôi, nếu không, em uống nhiều quá thì thật sự không tốt chút nào.” Anh ta ám chỉ hành động trong lúc say rượu của cô vào lần đầu tiên uống rượu.

“Được, tôi chỉ uống một ly, nhưng anh phải uống cùng em.”

Lê Minh Tùng búng ngón tay kêu một cái thật vang: “Đi, theo tôi.”

Đi dọc theo hành lang lên tầng thứ hai là một quầy bar nho nhỏ. Nhìn những chai rượu trên quầy kia khiến đầu cô cảm thấy choáng váng. Ở đó có đủ các loại, hơn nữa đều là những loại rượu quý, còn quý hơn cả những chai ở Phong Trần: “Lê Minh Tùng, có phải anh dùng số rượu ngon này để chuốc say những cô bạn gái của anh rồi sau đó…”

Cô buột miệng nói ra rồi lại nhớ tới mọi chuyện ngày hôm nay, trong lòng cô cảm thấy rất không thoải mái.

“Nói bậy bạ gì vậy? Tôi mà còn cần dùng rượu chuốc say người khác à? Là phụ nữ muốn chuốc say tôi, sau đó… Thôi bỏ đi, không nói nữa, em muốn uống rượu gì?”

Một lần nữa ánh mắt của Trọng Thanh Thu lại quét qua quầy bar. Đột nhiên cô nhìn thấy hai chữ cái “XO”, tay cô chỉ chỉ: “Chai đó đi.” Cô đã từng nhìn qua, nghe qua nhưng chưa từng được uống khi còn ở Phong Trần. Thử một chút chắc không phạm pháp đâu nhỉ, dù sao cũng là Lê Minh Tùng mời cô mà.

Chai rượu được mở ra một cách tao nhã. Chiếc ly đế cao trong suốt nhanh chóng được rót đầy bằng một thứ chất lỏng màu hổ phách, hương thơm nồng đậm tỏa ra bốn phía.

Không biết từ khi nào mà những ngọn đèn trong phòng đã chuyển màu sang sáng lờ mờ. Trọng Thanh Thu đưa một tay ra nhận lấy chiếc ly đế cao mà Lê Minh Tùng đưa cho. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

“Cheers!” Ngay khi Trọng Thanh Thu hơi luống cuống nhìn chất lỏng trong ly thì Lê Minh Tùng cụng ly vào chiếc ly của cô, cười dài hô.

“Ấy, tôi không muốn cạn ly đâu. Đã nói là tôi chỉ uống một ly nên bây giờ tôi chỉ uống trước một ngụm thôi. Còn anh thì có thể uống cạn ly đấy.” Anh ta cụng ly một cái khiến suy nghĩ trong đầu cô lại quay trở về vị trí cũ.

Lê Minh Tùng cười: “OK. Hôm nay em nói sao thì sẽ là như vậy. Em muốn uống bao nhiêu thì uống từng ấy, tôi cạn ly trước đây.”

Anh ta ngửa cổ lên, uống hết sạch một ly rượu. Hình như tâm trạng của anh ta cũng không được tốt và cũng rất muốn uống rượu.

Lần đầu tiên Trọng Thanh Thu lập tức tỏ ra ân cần rót đầy ly cho Lê Minh Tùng: “Nào, uống tiếp.” Cô nhấp một ngụm nhỏ nhàn nhạt, rồi lại nhìn Lê Minh Tùng. Anh ta lại uống cạn một ly vào bụng. Anh ta uống XO như là uống nước vậy.

Nếu như rượu này là do cô trả tiền thì cô uống ngụm nào sẽ cảm thấy trái tim đau ngụm ấy. Một ngụm rượu cũng là hơn ba trăm ngàn rồi đấy.

Một chai, hai chai, xem ra đúng là Lê Minh Tùng không được vui thật. Chưa tới một giờ đồng hồ mà đã uống hết sạch cả mấy chai XO. Cô thấy ánh mắt anh ta đã có chút rời rạc liền nói: “Minh Tùng, đã muộn lắm rồi. Ngày mai còn phải đi làm nữa, đi ngủ thôi!”

“Không, tôi vẫn muốn uống nữa.” Anh ta cầm chai rượu rót vào trong ly, nhưng trong chai trống rỗng. Giống như anh ta đã say nên không nhìn thấy gì vậy, cứ đưa ly rượu không có gì lên miệng: “Trọng Thanh Thu, uống tiếp, tôi vẫn muốn uống.” Ngoài từ “uống” ra thì lưỡi của anh ta chẳng còn nói được cái gì rõ ràng.

“Đi, lát nữa xuống lầu uống.” Cô dìu anh ta xuống lầu. Nặng thật đấy, còn dựa cả vào người cô nữa. Mùi rượu ngợp trời khiến cô muốn tránh ngay đi, nhưng lại tránh không thoát.

Nhiều thật, anh ta uống quá nhiều rồi. Hai người lảo đà lảo đảo đi xuống lầu, cô đẩy Lê Minh Tùng vào phòng của anh ta: “Đi ngủ đi.”

Anh ta túm lấy tay cô không chịu buông ra: “Thu Nhi, em tới rồi có phải không?”

Tim cô nhảy dựng lên. Anh ta chưa bao giờ gọi cô là Thu Nhi cả. Từ trước tới giờ luôn gọi là Thanh Thu.

Nhưng cách xưng hô này sao mà thân mật đến thế.

Cảm giác say khiến cô hơi cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ cũng không còn được rõ ràng nữa. Cô chỉ tùy tiện nói một câu: “Minh Tùng, là em.”

Hương nước hoa Eau de Cologne nhè nhẹ bao phủ trái tim của Trọng Thanh Thu. Mùi hương đó thật quyến rũ biết bao.

Trái tim đập rộn rã, đầu óc cô đang hồi tưởng lại hình ảnh anh ta cưỡng hôn cô ở trong xe. Mặc dù khi đó là cố tình làm để cho Hoàng Cảnh Hưng xem, nhưng lúc này nghĩ lại vẫn khiến cô đỏ mặt, đánh trống ngực.

“Thu Nhi…”

Giọng nói đầy ủy mị lại được thốt ra từ miệng của một người đàn ông thế này.

Thu Nhi, anh ta đang gọi cô sao?

Cơ thể bị nhấc lên. Cả hai người lảo đảo ngã nhào xuống giường.

Đã dần thấy quen với bóng tối trong phòng anh ta, Trọng Thanh Thu nhìn người đàn ông trên giường một cách mê mẩn. Khuôn mặt đó thật anh tuấn, anh tuấn đến mức khiến cô không nhịn được mà vươn tay áp lên mặt anh ta. Khi những đầu ngón tay tiếp xúc với làn da của anh ta, một tiếng “ưm” phát ra từ miệng Lê Minh Tùng, đồng thời anh ta lại gọi: “Thu Nhi…”

Trọng Thanh Thu như bị mê hoặc để cho Lê Minh Tùng kéo một cái đã ngã lên người anh ta trong nháy mắt.

Cách một lớp vải mong manh, sắc mặt của Trọng Thanh Thu đột nhiên thay đổi. Nhưng lúc cô muốn giãy ra thì đã không kịp nữa rồi.

Cảm giác say đã khiến tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ.

Cô giãy giụa theo bản năng: “Minh Tùng, buông em ra, mau buông em ra.” Chưa bao giờ cô ở bên một người đàn ông trong tình huống này, Trọng Thanh Thu bị dọa sợ chết khiếp.

“Thu Nhi, đừng đi.” Thế nhưng hai cánh tay của người đàn ông không những không buông ra mà ngược lại, còn dùng lực ôm chặt cô hơn. Trở người một cái, ngay khi Trọng Thanh Thu còn đang há hốc mồm không biết phải ứng phó với Lê Minh Tùng như thế nào thì cơ thể cô đã bị đè xuống dưới. Đồng thời, khuôn mặt anh tuấn kia ở ngay phía trên đầu cô.

“Thu Nhi, đừng đi…” Anh ta tiếp tục gọi khẽ. Đôi môi mỏng từ từ phủ xuống Trọng Thanh Thu. Vào giây phút đó, đại não của Trọng Thanh Thu như thiếu hụt oxy, cô không thể hít thở…

“Ư…” Trái tim của Trọng Thanh Thu càng đập nhanh hơn.

Nhưng âm thanh trầm thấp trong cổ hong cô nhanh chóng bị nụ hôn của người đàn ông này che lấp mất. Nụ hôn mềm mại đặt xuống môi cô giống như cảnh nam diễn viên chính hôn nữ diễn viên chính trong phim thần tượng vậy. Cảm giác dịu dàng ấy khiến con người ta chìm đắm trong cơn mê.

Cơ thể của Trọng Thanh Thu mềm nhũn ra trong phút chốc, ngay cả phản kháng cô cũng không còn ý niệm nữa.