Vừa lái xe vừa nhìn chằm chằm chiếc điện thoại nằm im lìm bên trên vô lăng, mỗi lần nhìn là trái tim cô lại càng đập nhanh hơn.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, toàn thân cô run lên trong vô thức, là Sa Duy Hân, anh ta gọi tới.
Nhẹ nhàng bắt máy, giọng cô khô khốc, đột nhiên thốt không lên lời bởi vì đầu dây bên kia cũng yên tĩnh vô cùng. Nếu như Sa Duy Hân đuổi tới rồi thì giờ phút này nhất định sẽ rất vui mừng mà nói cho cô biết kết quả, nhưng không hề, Sa Duy Hân im bặt.
Cô cười, cười nhẹ tênh, “Duy Hân, tôi đang lái xe, đưa bọn trẻ quay về biệt thự, rảnh rỗi thì đưa Thủy Tiên sang đây chơi, Thủy Tiên là một cô gái tốt, đừng đợi tới khi mất đi rồi mới biết quý trọng, lúc đó thì đã muộn mất rồi.”
Giọng cô rất nhẹ, rất lãnh đạm, cũng không biết là đang nói bản thân cô hay đang nói anh ta và Thủy Tiên.
Sa Duy Hân thở dài đáp lại: “Được, chăm sóc bọn trẻ cho tốt, bọn chúng, rất đáng yêu.”
Đúng vậy, cô có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô nhất định phải kiên cường.
Ai cũng có thể ngã quỵ chỉ có mình cô là không được phép.
Ngày trước là vậy, bây giờ cũng vậy.
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
Dừng xe lại, trước cửa biệt thư là bố mẹ cô và mẹ của anh, ba người lớn tuổi lẳng lặng nhìn cô xuống xe, mặt cô vẫn luôn giữ nét cười, chỉ có mình cô mới biết cô nãy giờ vẫn luôn nhìn không rõ đường và mọi vật xung quanh. May mà có con gái nắm tay mới khiến cô không ngã gục xuống.
“Minh Tùng đâu?” Cuối cùng Ninh Tử Du không kìm được mà cất tiếng hỏi, bà nhìn đi nhìn lại nhưng không nhìn thấy con trai mình.
“Mẹ, anh ấy ra nước ngoài công tác rồi, có thể sẽ phải đi rất lâu, nhưng đợi sau khi anh ấy quay lại rồi thì sẽ không đi nữa.” Thanh Thu nhẹ giọng xoa dịu bà, nhưng trái tim cô lại như đang rỉ máu.
Cô bây giờ là trụ cột của bọn trẻ, của ông bà, cô không được khóc, thật sự không được khóc.
Tuy nhiên, cô rất muốn khóc.
Không thấy Minh Tùng của cô nữa rồi, đến cả Sa Duy Hân cũng không tài nào tìm nổi.
Thanh Thu tiếp quản tập đoàn Lê Thị. Cô bắt đầu những ngày bận rộn, nhưng đây lại là điều mà cô thích.
Cô thích mỗi ngày khiến bản thân bận rộn tới mức không có thời gian rảnh rỗi mà nhớ tới anh, như vậy cô mới có thể luôn luôn giữ nét cười trên khuôn mặt.
Mùa hè đó, anh đi rồi.
Mùa thu rồi mùa đông qua đi, bốn mùa của thành phố F không rõ ràng nên cô thường xuyên không biết rốt cuộc lúc này đang là mùa nào nữa.
Chỉ là bọn trẻ lại lớn thêm một tuổi, cũng lại lên một lớp.
Bao nhiêu ngày rồi, cô không đếm, chỉ là mỗi ngày trong lòng đều khắc ghi hai chữ Minh Tùng, cô rất yêu anh.
Bây giờ mắt của anh đã có thể nhìn được hay chưa?
Nếu như có thể thì bây giờ trong mắt anh là ai đây?
Cô không tin sẽ là Phương Mẫn, đó là người phụ nữ mà anh không yêu, nếu như không yêu, anh sẽ không dành cho Phương Mẫn bất kỳ sự dịu dàng nào.
Nhưng anh sao mãi vẫn chưa quay lại?
Bọn trẻ lên lớp rồi, họp phụ huynh đều là ba và mẹ cùng đi, chỉ duy nhất có cô là một tay dắt Thùy Thùy một tay dắt Quỳnh Quỳnh trong nỗi hiu quạnh mà tưởng tượng ra hình bóng anh ở ngay cạnh.
Minh Tùng, em nhớ anh.
Minh Tùng, em đang đợi anh.
Thêm một tuổi thì phải có phong thái của người đã thêm một tuổi, qua ba mươi cô sắp già rồi, anh còn không quay lại cô sẽ già đến mức đến răng cũng rụng gần hết mất.
Minh Tùng, thật sự rất nhớ anh, nếu như anh cảm nhận được thì quay về đi, gia đình này thật sự cần anh.
Minh Tùng, anh vẫn nợ em một hôn lễ chính thức. Năm đó em mặc chiếc váy cưới màu hồng đứng bên cạnh anh cũng bởi vì anh chỉ muốn chiếc váy cưới màu trắng đẹp nhất là dành cho người mà anh yêu thương thật lòng. Minh Tùng, em đợi anh cho em một đám cưới chính thức dành cho hai chúng ta, lúc đó em sẽ mặc chiếc váy cưới màu trắng đứng bên cạnh anh, nhìn nụ cười hạnh phúc của ba mẹ khi một lần nữa dành những lời chúc phúc cho chúng ta.
Lúc đó bọn họ mới yên tâm, bởi vì lúc đó con gái của họ mới thật sự hạnh phúc.
Đứng trước cửa của tiệm váy cưới, cô lẳng lặng nhìn chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi lộng lẫy trong tủ kính. Nếu như có thể mặc lên người cô vậy cũng có nghĩa là Minh Tùng của cô đã quay về rồi.
Cô nhìn rất lâu rất lâu, cứ thế như thể trôi dạt ra khỏi thế giới này, cô không không muốn quay về thực tại nữa, cô muốn hoàn thành nguyện vọng của mình trong giấc mộng này.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô thức tỉnh, lúc cô chầm chậm lấy điện thoại ra thì mặt đã đầm đìa nước mắt.
“Chị, chị đang ở đâu?” Bùi Linh Linh vui vẻ hỏi.
“Ở bên ngoài.” Chính xác thì cô đang đứng bên ngoài tiệm váy cưới mà ngắm chiếc váy cưới lộng lẫy trong tủ kính.
“Chị, em muốn tặng chị một món đồ, phải tự tay tặng, bây giờ chị quay về có được không?” Vui vẻ, vẫn là giọng điệu vui vẻ, điều này đã thu hút Thanh Thu.
“Đồ gì vậy, còn nhất định phải đưa tận tay nữa.” Cô cười, cô rất quý Bùi Linh Linh, đứa em này thật tốt, đáng yêu tinh nghịch như thể một con thỏ non, giống như mãi vẫn không lớn, có điều như vậy tốt biết bao, mỗi ngày con bé sẽ đều rất vui vẻ.
“Đợi chị về nhà sẽ biết ngay, chị ơi về nhanh đi nha, mẹ vẫn đợi chị cùng ăn cơm tối nữa.”
Cô le lưỡi, đã hơn tám giờ tối rồi, vội vàng lái xe nhanh về nhà, không thể buông thả thêm được nữa. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người quan tâm và yêu thương cô, còn cô chỉ cần khiến họ an lòng đã coi như báo đáp họ rồi. Thật ra ba mẹ thật sự rất dễ hài lòng, nhưng cô vẫn cứ chưa làm được.
Yêu quá sâu sắc càng không có cách nào buông bỏ được.
Trong đôi mắt u buồn là nước mắt nhòa đi như thể làn sương mù, nhưng nó cũng không cách nào biến thành giọt nước mắt mà chảy xuống được. Rất lâu rồi cô không khóc, chỉ bởi vì đêm hôm đó cô đã hứa với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rằng từ nay sẽ không khóc nữa, sau đó thật sự đã không khóc nữa.
Bởi vì cô khóc thì bọn trẻ cũng sẽ khóc, nếu vậy thì cô sẽ rất đau lòng.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách rất náo nhiệt, rất nhiều người, Bùi Linh Linh đang bàn tán sôi nổi, Bùi Minh Vũ yên tĩnh ngồi bên cạnh nó. Bây giờ cô và anh ta gặp nhau đều đã rất thản nhiên.
Nhìn thấy cô, Bùi Linh Linh lập tức dừng lại sau đó cầm thứ gì đó bước nhanh tới trước mặt cô, gương mặt hạnh phúc mỉm cười nói: “Chị, em định đợi chị kết hôn trước sau đó mới kết hôn với Bùi Minh Vũ, nhưng......... nhưng.....” Bạc Linh Linh cúi đầu nhìn xuống bụng, “Có một cái không đợi nổi nữa rồi, cho nên chị à, em tận tay gửi chị thiệp mời, chị nhất định phải tới dự hôn lễ của em và Minh Uy đấy, em muốn được chị chúc phúc.”
“Chị được làm bác rồi à?” Cô kéo tay Bạc Linh Linh ra nhìn về phía bụng của nó, “Bao lâu rồi?”
Bạc Linh Linh có chút thẹn thùng, “Mới hơn một tháng, cho nên em phải cưới gấp, em không muốn đợi tới khi bụng to rồi mới chụp ảnh cưới, nếu vậy thì sẽ không đẹp, em muốn là cô dâu đẹp nhất trong ảnh.”
“Ừ, em là đẹp nhất.....” Ngừng lại một chút, cô lại cười rồi nói thêm: “Phụ nữ có thai đẹp nhất.”
“Chị, chị xấu tính quá.” Đôi bàn tay trắng nõn mịn màng của Bùi Linh Linh đánh nhẹ lên vai cô, nhưng lại nhẹ bẫng, vốn không hề đau, chỉ giống như thể đang gãi ngứa vậy.
Nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì mặc kệ, hai đứa bao vây xung quanh Bùi Linh Linh, “Dì, con không cho phép dì đánh mẹ, nếu không bọn con sẽ không bỏ qua đâu. Hôn lễ cùa dì chúng con cũng sẽ không tới nữa, hứ.”
Bùi Linh Linh lập tức vờ té xỉu, “A, dì sai dì sai rồi, xin bọn con hãy tha thứ cho dì, bây giờ dì đang vui quá.”
“Dì, vậy sau này dì còn đánh vào vai mẹ con nữa không?”
“Không đánh nữa, tuyệt đối không dám đánh nữa.”
“Vậy mới đúng, chỉ có con và Thùy Thùy được đánh vào vai mẹ, nhưng bọn con sẽ đánh rất nhẹ rất nhẹ, tuyệt đối không đau đâu.”
“Ha ha” cả phòng khách cười ồ lên, cũng không biết ai là người đầu tiên cười mà cả nhà đều cười theo.
Ninh Tử Du đi đến kéo Quỳnh Quỳnh, “Tại sao phải đánh mẹ chứ?”
“Thương cho voi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, con đánh mẹ là vì con yêu mẹ.”
Đạo lý kiểu gì đây chứ, Thanh Thu cười rồi xoa đầu con gái, “Đi thôi, đi ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Bao nhiêu người đợi một mình cô, trong lòng cô rất day dứt.
Nhưng người day dứt nhất là Lê Minh Tùng chứ, hơn nửa năm vẫn chưa chịu quay về, anh không biết cô rất nhớ rất nhớ anh sao?
Im lặng ngồi xuống, bao nhiêu món ngon cũng không tài nào nuốt trôi, Minh Uy và Linh Linh sắp kết hôn rồi, cô lại vẫn chưa đợi được anh quay về.
Lâu quá rồi, thậm chí gương mặt anh nơi tâm trí cô cũng đang dần trở nên mơ hồ rồi. Nhưng cô quyết không xem lại ảnh của anh ngày trước, mơ hồ thì mơ hồ vậy, ai bảo anh xấu xa vậy, quên cô rồi không chịu quay về nữa.
“Chị, ngày mai chị cùng em đi thử váy cưới nhé, em đánh giá cao mắt nhìn của chị, em muốn chị đi cùng em, nhưng Minh Uy cũng phải đi cùng đấy.” Bùi Linh Linh nói, giọng điệu mang chút kiêu ngạo.
Trái tim cô thắt lại, rõ ràng biết cô sợ nhất là nhìn cảnh người khác mặc váy cưới bước vào thánh đường, mà đứa em gái nhỏ này lại cứ làm cô kích động như vậy.
Nén cơn đau, cô nhẹ giọng đáp: “Được, ngày mai đi cùng em.”
“Vậy chuyện trong công ty chị thì sao?” Bùi Linh Linh vẫn chưa yên tâm, nói cũng đã nói rồi mà còn nghĩ tới chuyện công ty.
“Không sao, chị sắp xếp được.” Mấy cuộc điện thoại là được rồi, bây giờ cô đã không còn là cô gái năm xưa đến tìm việc cũng gặp phải phiền phức nữa rồi. Cô có thể một mình đứng vững trên thương trường, tuyệt đối không thua kém gì cánh mày râu.
Thả lỏng thể xác và tinh thần để đi cùng với Bùi Linh Linh, nó cứ luôn ríu ra ríu rít, đúng là con bé xấu xa, sao lại cứ bày tỏ sự hạnh phúc trước mặt cô chứ, cô hận không thể bóp chếp Linh Linh, nhưng vẫn cứ không thể xuống tay.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng lại thật sự hy vọng Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ có thể hạnh phúc. Bọn họ hạnh phúc thì cô mới vui, cô mới yên tâm, chỉ là càng thấy cảnh này cô càng nhớ Minh Tùng như muốn điên lên, thậm chí không cách nào ngăn nổi nỗi nhớ ấy.
“Chị, em không khỏe, con tiểu quỷ trong bụng cứ không chịu yên, ọe ọe, em buồn nôn, chị, chị thử hộ em có được không?” Bùi Linh Linh túm lấy góc áo của cô, bộ dạng sắp nôn tới nơi.
“Không được.” Cô từ chối thẳng thừng, cô cũng không phải cô dâu, cô không muốn thử, vả lại cũng muốn thay người khác thử.
“Chị, Minh Uy nói hai người chúng ta dáng dấp giống nhau, chị thử hộ em đi, chị tốt bụng, chị mặc thì em sẽ biết bộ nào đẹp nhất, sau đó chọn trong đó, ọe..... em phải nôn rồi.....” Bùi Linh Linh còn chưa dứt lời đã chạy một mạch vào nhà vệ sinh.