Cô không hiểu tại sao.
Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho anh mỗi khi đối diện với cô đều không kìm được mà run lên.
Cô không nghĩ ra được là tại sao.
"Đừng..." Anh đau khổ nhắm mắt, sau đó đột ngột đẩy Thanh Thu ra, "Em đi ra, anh không muốn, anh không muốn."
Cô bị bất ngờ ập đến làm cho sững người, "Minh Tùng, anh nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Thanh Thu, xin em tha cho anh, anh không làm được, thật sự không làm được, Thanh Thu, em bỏ qua cho anh đi.” Anh lắc đầu, vẻ mặt gần như suy sụp, dường như anh đặc biệt nhạy cảm đối với những đụng chạm của cô, lại đặc biệt sợ hãi.
Thanh Thu chậm rãi thả anh ra, cô đứng trước mặt anh, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của anh, nhưng lại phát hiện ra cô vẫn không thể nắm bắt được trọng điểm, “Tại sao?” Bây giờ cô cũng đã ít nhiều biết được một phần lý do anh không chịu gặp cô, anh không thể chạm vào cô.
“Mẹ, mẹ anh…” Anh run lẩy bẩy, đúng vào lúc này, chuông điện thoại của anh reo vang, Thanh Thu liếc nhìn chiếc áo sơ mi của anh bị cô lột ra, điện thoại của anh không ngừng réo vang phía dưới, dường như chỉ cần anh không cầm lên là điện thoại sẽ cứ réo mãi như thế.
Cô cúi xuống nhặt điện thoại lên cho anh, sau đó đặt vào tay anh, trong đầu cô lại hiện lên những gì anh vừa nói với cô, dường như anh nói đến mẹ anh ấy. Là Ninh Tử Tô sao? Bà không cho phép anh và cô ở bên nhau?
Cô không có qua lại gì với Ninh Tử Tô cả, chỉ biết bà không thích đứa con trai Lê Minh Tùng này.
“Mẹ, con đang ở ngoài, một lát nữa con sẽ về.”
“Được, mẹ ăn cơm trước đi, ăn xong rồi con sẽ về nhà.”
Giọng đàn ông dịu dàng trầm trầm nhưng một tiếng “mẹ” đó lại khiến Thanh Thu cực kỳ kinh ngạc, quan hệ giữa Ninh Tử Tô và Lê Minh Tùng từ trước đến nay như nước với lửa, nhưng giờ phút này anh gọi mẹ lại vô cùng tình cảm, giống như một đứa con trai đang gọi mẹ thật.
Hoang mang lùi lại phía sau, cô dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, lạnh quá, lạnh đến mức thấm vào tận xương, “Minh Tùng, anh hòa giải với mẹ rồi à?”
“Đúng, à không, không phải.” Lê Minh Tùng đột nhiên gật đầu rồi lại lắc, dường như ngay đến chính bản thân anh cũng không biết biểu đạt thế nào.
Thế giới thật hỗn loạn, cô không hiểu được Lê Minh Tùng, “Minh Tùng, nói cho em biết tại sao, có được không?”
“Thanh Thu, anh phải đi trước, anh còn có chút việc.” Lê Minh Tùng cất điện thoại, sau đó cúi người xuống bắt đầu lần mò quần áo của anh trên mặt đất, lại không cẩn thận sờ phải quần lót của cô, cầm trong tay ước lượng, đột nhiên cảm thấy không đúng muốn vứt xuống dường như lại sợ cô khó chịu, liền vội vàng thu dọn hết quần áo trên mặt đất, lúc này anh mới tìm được áo sơ mi của mình mặc lên, sau đó liền đi về phía cửa.
Nhưng bước chân của anh đã tiết lộ một chuyện, thực ra anh không muốn rời khỏi đây.
Bởi vì, anh đi rất chậm, mỗi một bước đều rất nhỏ, dường như đang muốn ở lại với cô lâu hơn một chút, thậm chí trong đầu anh còn hiện lên một suy nghĩ, phóng túng một lần đi, chỉ phóng túng một lúc thôi, sẽ không bị phát hiện đâu mà…
“Minh Tùng… Minh Tùng…” Cô như một con mèo hoang bé nhỏ khẽ lầm bầm tên anh.
Cô gái mà mình vẫn ngày đêm mong nhớ đang ở trước mặt, chỉ cần đưa thay ra là có thể ôm lấy.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh lại réo vang, âm thanh đó đinh tai nhức óc, anh không muốn nghe chỉ muốn làm xong tất cả, cho dù có phải hóa thành tro bụi anh cũng cam lòng.
Thế nhưng người gọi điện đến lại vô cùng cố chấp, chữ mẹ trên màn hình không ngừng lóe sáng, gai mắt.
Xem ra người này còn khó xử lý hơn anh đã nghĩ.
Cơ thể của anh bất chợt cứng đờ, điện thoại cầm trong tay rất lâu anh mới quyết định nghe máy, lúc này hơi thở của anh đã ổn định, nhưng trên trán toát mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi lên người Thanh Thu, ẩm ướt cả một mảng.
“Mẹ, con sẽ về ngay thôi, con sẽ không mà.” Anh vội vàng giải thích, một tay khác như thể tùy ý đẩy cánh tay Thanh Thu đang để trên người anh xuống.
“Mẹ, mẹ đợi con.” Anh nói rồi liền cúp máy, sau đó quay sang nói với vẻ xin lỗi, “Thanh Thu mẹ anh không chịu ăn cơm, anh phải về dỗ bà, bằng không bà cứ quậy phá ầm ĩ. Ngoan, ngày mai anh đến tìm em.” Bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve thân thể cô, dịu dàng như một màn sương mù bao phủ lên trái tim đau đớn của cô.
Vừa rồi cô cũng loáng thoáng nghe được trong điện thoại có một người phụ nữ luôn miệng la hét, “Không được yêu con gái của con hồ ly tinh đó, không cho phép, không cho phép.”
Giọng của người phụ nữ đó hình như không giống giọng của Ninh Tử Tô lắm, nhưng điện thoại không ở trong tay cô nên cô cũng không nghe rõ, còn nữa, hồ ly tinh mà bà ta nói hình như đang chỉ mẹ cô?
Cô lắc đầu, không tin chút nào, mẹ cô là người phụ nữ tốt như vậy, mẹ cô không phải là hồ ly tinh. “Lê Minh Tùng, anh nói rõ ràng cho em, ai là hồ ly tinh?”
Lê Minh Tùng sững ra, lại không trả lời cô mà gọi một cuộc điện thoại, “Tiểu Ngô, cậu lên đón tôi.”
Hóa ra Tiểu Ngô vẫn đi theo bọn họ, ha ha, vậy mà cô còn tưởng bọn họ đang tận hưởng thế giới của hai người đấy, căn bản là không có.
Cô bắt đầu nhìn anh đứng dậy, sau đó đeo thắt lưng, cài lại cúc áo, bởi vì không nhìn thấy nên động tác của anh rõ ràng rất chậm, cô lại không giúp đỡ anh, còn nhìn vào mắt anh, “Anh nói xem có phải mẹ anh không cho phép hai chúng ta ở bên nhau không?” Cô đoán, cô cảm thấy tuyệt đối không phải là nguyên nhân này, chỉ không hiểu quan hệ của Ninh Tử Tô và Lê Minh Tùng từ lúc nào mà lại tốt thế?
“Ngày mai chúng ta nói nhé, ngoan, anh đi trước đây.” Tay anh lần mò trong không khí một hồi sau đó mới dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, không ngờ trong tay Tiểu Ngô cũng có chìa khóa của căn phòng này.
Thế mà cậu ta còn dám nói giao Lê Minh Tùng cho vợ, căn bản cậu ta không hề rời đi.
Mà cô lại chẳng hề hay biết.
Sững người nhìn theo Lê Minh Tùng đi theo Tiểu Ngô ra khỏi phòng, sau đó biến mất ở đầu kia của hành lang, ngay đến chớp mắt cô cũng không chớp lấy một lần.
Trên người chỉ còn một cái khăn tắm cô quấn vội trong lúc khẩn cấp, để đề phòng những người không liên quan nhìn thấy cơ thể của cô.
Anh đi rồi, đúng vào cái đêm của ngày bọn họ trùng phùng, ngoại trừ hôn ra thì anh không làm gì cả.
Mà lúc đầu tiên dường như anh có vẻ kháng cự, nhưng ngay sau đó hình như anh rất khao khát cô, vậy mà chỉ một cú điện thoại gọi đến đã đảo loạn tất cả.
Cô cảm thấy tay mình đúng là thối, cô không nên nhận điện thoại hộ anh mới phải, vì điện thoại anh reo cả nửa ngày mà anh vẫn không định nghe, vậy mà cô lại cầm điện thoại lên thay anh.
Cô đột nhiên rất hận bản thân mình, sao lại ngốc như vậy chứ
Cô chợt cảm thấy mình thật ngốc nghếch, nếu như cô đã nghi ngờ người phụ nữ mà anh gọi là mẹ không phải là Ninh Tử Tô, vậy thì tại sao còn muốn tra cho rõ ràng chứ.
Cầm quần áo mặc lung tung rồi xuống trả phòng, lúc xuống dưới, chiếc xe Tiểu Ngô đưa cho cô lái vẫn còn ở đó, xem ra là cố ý để lại cho cô, mà Tiểu Ngô và Lê Minh Tùng đã không thấy đâu nữa.
Lái xe bằng tốc độ nhanh nhất, cô cảm giác còn có một người có thể giải đáp tất cả các thắc mắc này, đó chính là mẹ cô.
Nếu như người phụ nữ trong cuộc điện thoại đó đã gọi mẹ cô là hồ ly tinh vậy thì mẹ cô chắc chắn biết chuyện về mẹ của Lê Minh Tùng.
“Mẹ…” Cô thở hồng hộc đầy cửa vào nhà, sau đó liền kéo mẹ vào phòng cô, đẩy mẹ ngồi xuống giường, cô nhìn vào mắt của mẹ mình, “Mẹ, có phải mẹ rất quen với mẹ của Minh Tùng không?”
“Thanh Thu, sao lại hỏi mẹ những chuyện này?”
“Mẹ nói cho con biết đi, con muốn biết.” Thanh Thu cố gắng để giọng ôn hòa hơn một chút, cô không tin mẹ mình là hồ ly tinh, chẳng lẽ mẹ cô quyến rũ cha của Lê Minh Tùng sao? Thế nên mẹ anh mới hận mẹ cô?
Bằng không thì tất cả đều trở nên khó hiểu.
Bà Bùi cau mày, dường như đang suy tư, rất lâu sau bà mới nói khẽ: “Ừ, rất thân quen, bằng không cũng sẽ không có chuyện đính hôn từ nhỏ cho con và Tùng.”
“Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết đi tại sao quan hệ giữa Minh Tùng và mẹ anh ấy không hòa thuận, tại sao bà Ninh Tử Tô kia vẫn luôn không thích anh ấy? Mà bây giờ anh ấy lại đột nhiên nghe lời Ninh Tử Tô đến như vậy, mẹ, hôm nay con đi gặp anh ấy nhưng mẹ anh ấy gọi một cuộc điện thoại là anh ấy đã đi rồi, còn nói không cho anh ấy ở cùng con gái của hồ ly tinh, mẹ, mẹ không phải thế, con tin mẹ không phải.” Thanh Thu gần như hét lên, trong lòng cô loạn lên, lúc nãy lái xe còn không biết bị phạt mấy lần, cô vượt đèn đỏ mất mấy lần.
Bà Bùi khẽ lắc đầu, sau đó cầm tay cô vuốt ve, “Thanh Thu, cám ơn con đã tin mẹ, mẹ thật sự không làm những chuyện đó.”
“Nhưng mà tại sao mẹ của Minh Tùng lại nói như thế? Ôi, mẹ mau nói với con đi, tại sao mối quan hệ giữa Minh Tùng và Ninh Tử Tô lại biến chuyển nhanh thế?” Cô không tin mẹ cô không biết, mẹ cô nhất định sẽ biết.
Nghiến răng, Bà Bùi khẽ nói, “Xem ra, cậu ấy đã tìm được Ninh Tử Du rồi.”
Những gì mẹ cô nói khiến Thanh Thu chưng hửng, Ninh Tử Du, Ninh Tử Tô, cùng một họ, tên gần giống nhau, vậy chắc là tên của hai chị em, “Mẹ, ý mẹ là mẹ của Minh Tùng không phải là Ninh Tử Tô mà là Ninh Tử Du?” Cô run giọng hỏi, đột nhiên cảm thấy giữa anh và cô mọc lên một bức tường ngăn cách, cao đến nỗi không thể vượt qua.
Bà Bùi gật đầu, “Đúng thế, mẹ ruột của Mạc Tùng chính là người tên Ninh Tử Du, sau này khi A Tùng được ba tuổi, bà ấy đột nhiên mất tích, sau đó ba của cậu ấy cũng lấy chị của Ninh Tử Du là Ninh Tử Tô, Tùng được giao cho bà ta nuôi nấng, người biết chuyện này rất ít, mẹ cũng vô tình mới nghe được chuyện này.” “Biến mất… tìm thấy…” Thanh Thu lầm bầm, cô đang tiêu hóa tất cả những tin tức biết được trong ngày hôm nay, thật đúng là quá loạn, không thể xử lý được trong một lúc.
Nếu như Minh Tùng tìm được mẹ của mình là Ninh Tử Du, vậy thì biểu cảm lúc anh ấy nghe điện thoại có thể hiểu được, quả nhiên đó không phải là Ninh Tử Tô.
Cô sững người quỳ bên chân mẹ, “Mẹ, tại sao lại thế này, tại sạo lại thế này cơ chứ?” Tại sao Ninh Tử Du lại hận mẹ cô như thế, cô thật sự không hiểu.