Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 277: Đồ Ngốc




"Nguyễn Thủy TiênThủy Tiên, anh ta thay lòng đổi dạ à?" Thanh Thu khẽ nhấp một ngụm, dè dặt hỏi. Nhất định là Sa Duy Hân khiến Thùy Thùy khó chịu.

"Ha ha, không biết, lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển, chúng ta phải cách xa bọn họ, hiểu không? Cô phải tránh xa Lê Minh Tùng, còn tôi thì rời xa Sa Duy Hân." Nói xong, Nguyễn Thủy Tiên lại nâng ly lên môi, bị cô ấy uống cạn sạch như uống nước, sau đó lại rót hết ly này đến ly khác.

Thanh Thu không biết nên khuyên thế nào, đây là chuyện tình cảm của người ta, một người ngoài cuộc không biết chân tướng thế nào mà nói sai sẽ ảnh hưởng đến người ta, vậy thì thà im lặng cho rồi. Ý nghĩ muốn hỏi tung tích của Lê Minh Tùng cũng phải dừng lại bởi vì Nguyễn Thủy Tiên đang mải mê uống rượu.

Đột nhiên một bàn tay vươn đến từ đằng sau Thanh Thu, lấy đi chiếc ly chân dài trong tay Nguyễn Thủy Tiên: "Nguyễn Thủy Tiên, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?"

Sa Duy Hân, anh ta là tất cả hy vọng để tìm kiếm Lê Minh Tùng của Thanh Thu. Anh ta đã đến!

"Tránh ra." Nguyễn Thủy Tiên ra sức giãy dụa, vậy mà anh ta cứ như nam châm hút chặt cánh tay Nguyễn Thủy Tiên, giằng mãi không ra.

"Về nhà..."

"Ha ha, nhà nào? Tôi không có nhà."

"Em..." Sa Duy Hân chán nản, bất chấp Thanh Thu đang ở đây. Vừa ra sức, anh ta cương quyết kéo Nguyễn Thủy Tiên đứng dậy, sau đó cả người Nguyễn Thủy Tiên bị ép dựa vào lồng ngực anh ta. Nguyễn Thủy Tiên uống nhiều rượu không ngừng khoát tay: "Hừ, anh tránh ra, đồ đáng ghét, tôi không muốn về cùng anh, tôi không có nhà..." Giọng cô ấy dần cao, bỗng nhiên gào thét: "Tôi không có nhà, anh cũng không phải chồng tôi. Anh lừa tôi, cái gì cũng lừa tôi, Sa Duy Hân, anh chính là tên lừa đảo chuyên nghiệp."

Những lời của Nguyễn Thủy Tiên khiến Thanh Thu nhớ đến Lê Minh Tùng. Có đôi khi hai người này khiến người ta khó hiểu, phụ nữ không hiểu được thì phụ nữ chịu thiệt. Thấy Sa Duy Hân muốn làm căng, mà những người xung quanh chỉ xem náo nhiệt từ xa, căn bản không có ý định giúp đỡ. Hết cách, co đành phải giúp Nguyễn Thủy Tiên. Hai người đều là phụ nữ, đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình: "Anh Sa, Nguyễn Thủy Tiên không muốn đi cùng anh, anh không thể ép buộc cô ấy, ngược lại chính là anh hạn chế quyền tự do của cô ấy."

Bàn tay to lớn ôm eo Nguyễn Thủy Tiên run lên, Sa Duy Hân chầm chậm liếc sang Thanh Thu: "Trọng Thanh Thu, cô biết cô đang làm gì không? Chuyện cô làm còn nghiên trọng hơn tôi lừa gạt cô ấy nhiều."

"Sa Duy Hân, anh tránh ra. Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh."

"Cái gì gọi là không liên quan gì tới anh. Nguyễn Thủy Tiên, em hãy giải thích rõ cho anh, em bỏ đứa bé mang giọt máu của anh, em đựa vào cái gì mà không thèm nói cho anh một tiếng đã bỏ nó rồi? Trong mắt em có còn anh hay không? Em bảo anh phải nói với ba mẹ anh thế nào? Không phải họ muốn có cháu sao? Sao em lại không muốn sinh?"

"Ha ha, anh không tin tôi, anh không tin tôi. Anh đi, anh đi đi, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa." Nguyễn Thủy Tiên ra sức vẫy vùng, có vẻ đau đớn khôn nguôi.

Một tiếng vang giòn giã truyền đến, chiếc ly chân dài rơi xuống theo động tác giằng kéo này. Mảnh thủy tinh vỡ vụn hòa cùng rượu màu hổ phách trên bàn, đôi mắt Nguyễn Thủy Tiên như mây mù giăng kín, cô ấy hờ hững liếc Sa Duy Hân, sau đó từ từ cúi đầu, lẩm bẩm: "Con cái, ha ha, con gái đáng chết, cũng giống tôi thôi..." Cô ấy nói rất chậm rất chậm, đứt quãng từng câu. Đột nhiên một bàn tay nhanh thoăn thoắt hướng về phía bàn, Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay trắng nõn nhỏ bé kia đã cầm lấy mảnh vỡ sắc bén của chiếc ly, đặt lên cổ họng.

"Sa Duy Hân, anh lùi về sau đi, nếu không tôi sẽ chết cùng con gái tôi đấy. Tôi đi theo nó, theo nó lên thiên đường, thiên đường đẹp quá, thiên đường..."

"Nguyễn Thủy Tiên..." Sa Duy Hân bỗng nhiên luống cuống tay chân. Anh ta không hiểu Nguyễn Thủy Tiên đang nói gì, nhưng từ những lâu nói kia có thể thấy Nguyễn Thủy Tiên yêu đứa bé, con gái, con của họ là con gái sao?

Anh ta chẳng biết gì hết, chỉ nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Nguyễn Thủy Tiên đến hoảng sợ. Anh ta biết, chỉ cần tay Nguyễn Thủy Tiên hơi dùng lực thì cô ấy không chết cũng sẽ đổ máu rất nhiều. Cô gái này, chuyện gì cũng có thể làm được, điều này khiến anh ta không dám mạnh tay.

Đối mặt với mưa bom bão đạn, anh ta có thể băng qua không chút nhíu mày. Nhưng mỗi lần đối mặt với Nguyễn Thủy Tiên, anh ta đều bó tay hết cách. Cô gái chính là khắc tinh của anh ta. Tay anh ta đang run, cả cơ thể cũng vậy.

"Nguyễn Thủy Tiên, em buông tay đi, anh sẽ không chạm vào em nữa. Em yên tâm đi, em mau buông tay ra." Tim anh ta như thể thót lên tận cổ họng. Anh ta sợ nhất là cảnh máu chảy thành sông trước mắt.

Đừng mà, đừng mà.

Nhưng Nguyễn Thủy Tiên như thể không nghe thấy, ngón tay bắt đầu dùng sức, gắng sức cật lực. Bất chợt trên chiếc cổ trắng nõn lập tức rỉ máu. Màu đỏ chót khiến anh ta kinh hoảng. Giờ phút này, dường như trái tim anh ta ngừng đập, anh ta có thể tay không cướp dao cướp súng nhưng lúc này không có can đảm để cướp đi mảnh thủy tinh vỡ trong tay Nguyễn Thủy Tiên.

Đột nhiên một bóng người lọt vào tầm mắt anh ta, anh ta chợt tỉnh táo, vội nói với Thanh Thu: "Thanh Thu, tôi giao Thủy Tiên cho cô. Cô chăm sóc cô ấy giúp tôi, được không?" Anh ta không thể ở lại nữa, Thủy Tiên hễ thấy mặt anh ta là kích động. Nghĩ đến những gì cô ấy vừa nói, chẳng lẽ anh ta thật sự nghĩ oan cho cô ấy sao?

Con gái, cô ấy nói là cô ấy muốn đi theo con gái lên thiên đường, thiên đường rất đẹp.

Cánh tay anh ta rũ xuống, ép buộc mình phải lùi hai bước, cách cô ấy tương đối xa. Khoảng cách ấy cũng khiến anh ta đau lòng, người phụ nữ của mình mà không thể tới gần. Anh ta mím môi, khàn giọng cất lời: "Nếu em lên thiên đường, vậy thì anh cũng đi cùng em." Nói xong, anh ta sải bước rời khỏi đây Nếu anh ta đi là cô ấy có thể bỏ mảnh thủy tinh đó ra, vậy thì anh ta tình nguyện không nhìn cô ấy nữa.

Nhưng mỗi bước đi đều là đau khổ khôn cùng. Ra ngoài, Sa Duy Hân lấy thuốc lá ra góc mờ tối. Cô ấy không muốn gặp nữa nhưng anh ta muốn tận mắt nhìn cô ấy an toàn rời khỏi đây.

Thanh Thu không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi trở lại ghế, bưng ly rượu lên uống: "Ha ha, Nguyễn Thủy Tiên, không ngờ hai chúng ta đồng bệnh tương liên. Anh ta không tin cô còn tôi thì sao, tên Lê Minh Tùng chết giẫm kia tự dưng mất tích. Đây là lần thứ hai anh ta chơi trò vậy rồi, anh ta không thể tiến bộ hơn chút, chơi trò mới sao? Nguyễn Thủy Tiên, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này anh ấy đi ra nước ngoài, mà tôi cũng không muốn gặp anh ấy."

Nguyễn Thủy Tiên vẫn còn đứng yên tại chỗ, dường như nghe được lời Thanh Thu nói, dường như chẳng nghe thấy gì cả. Tai cô vang vọng câu nói của Sa Duy Hân lúc rời đi: "Nếu em lên thiên đường, vậy thì anh cũng đi cùng em." Anh ấy nói sẽ đi theo bầu bạn cùng cô.

"Hu... hu..." Nước mắt cô ấy chợt dâng trào, bàn tay bắt đầu run lẩy bẩy.

Thấy Nguyễn Thủy Tiên đã tỉnh táo lại, Thanh Thu vội vã đứng lên. Cô đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ: "Nguyễn Thủy Tiên, buổi tối tôi muốn ngủ với cô, có được không?"

Nguyễn Thủy Tiên như thể nghe hiểu, gật đầu với cô. Thanh Thu tiện tay kéo cánh tay của cô ấy ra, cuối cùng mảnh thủy tinh vỡ cũng rời khỏi cổ Nguyễn Thủy Tiên, nhưng để lại màu đỏ chót ghê người.

Ấn Nguyễn Thủy Tiên ngồi xuống, Thanh Thu vẫy tay với nhân viên phục vụ: "Dọn dẹp sạch sẽ giúp tôi."

Rất nhanh, trên bàn đã sạch bong, lại có ly rượu mới, chỉ là lần này còn có nhiều thêm một vài món ăn. Thanh Thu quét mắt quanh mình, Sa Duy Hân đã đi đâu rồi, nhưng cô biết nhất định vài món này do Sa Duy Hân dặn người mang lên, nếu không Phong Gian chắc chắn không có đồ ăn cung cấp. Đây chắc là ngoại lệ, nếu không người tới đây tiêu khiển đều bị cấm mang rượu, nước và đồ ăn vào.

Nguyễn Thủy Tiên chẳng muốn quan tâm gì hết, bưng ly rượu lên uống, thấy đồ ăn thì ăn.

Thanh Thu lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy. Cô biết người có nỗi lòng mà không thể trút bầu tâm sự rất đau khổ. Một lúc lâu, Thanh Thu đưa tay giành lấy ly rượu mà cô ấy định uống nữa: " Nguyễn Thủy Tiên, đứa bé đã mất thì còn có thể có lại. Nếu con gái cô yêu cô, nó sẽ hy vọng cô thật sự vui vẻ sống trên đời này, sau đó lại sinh cho nó một em trai đáng yêu hoặc em gái xin xắn."

"Hu..." Nguyễn Thủy Tiên thoáng cái òa khóc: "Thanh Thu, tôi..."

Cô vỗ lưng Nguyễn Thủy Tiên: " Đi thôi, tôi đưa cô về. Đã nói rồi nhé, đêm nay muốn ngủ cùng giường với cô. Nguyễn Thủy Tiên, cấm cô đá tôi xuống giường lúc nửa đêm đấy."

Nguyễn Thủy Tiên khóc thút thít tựa vào Thanh Thu, lảo đảo theo cô ra ngoài. Bên ngoài, ánh trăng đã bị đèn đóm rực rỡ của Thành phố F lấn át. Cô đỡ Nguyễn Thủy Tiên ngồi lên xe, cô ấy thút thít dựa vào ghế, nhắm mắt liên tục lẩm bẩm gì đó. Thanh Thu bật cười, cầm lấy chìa khóa từ cô ấy rồi lái xe rời đi. Nhưng cô không biết chỗ ở của cô ấy, đang lái lung tung thì nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng ngáy khe khẽ. Bấy giờ cô mới bấm số của Sa Duy Hân. Gần như điện thoại vừa đổ cuông, Sa Duy Hân lập tức bắt máy ngay: " Thanh Thu, Thủy Tiên không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, tôi đưa cô ấ về nhà, nhà cô ấy ở đâu nhỉ?"

"Đi theo xe tôi đi, tôi lái qua trước mặt cô." Sa Duy Hân thẳng thắn.

Thanh Thu đặt điện thoại xuống, thả chậm tốc độ xe. Chẳng mấy chốc xe Sa Duy Hân đã đuổi kịp và vượt qua. Thì ra Sa Duy Hân không hề đi, anh ta vẫn canh giữ ở đây cho đến bây giờ. Anh ta có thể làm được đến vậy, sao lại làm tổn thương trái tim Nguyễn Thủy Tiên đây? Giữa người với người luôn có những chuyện nói cũng không rõ.

Cô không phải quan thanh liêm, không quản được việc gia đình người ta. Xe lao nhanh trên đường phố rộng rãi của Thành phố F. Cô lặng lẽ nhìn phía sau, Nguyễn Thủy Tiên đang ngủ say, vết thương trên cổ đã ngừng chảy máu, không biết cô ấy có đau không, vậy mà lại dám đâm bị thương chính mình.

Ngoại trừ hai từ "Đồ ngốc", cô không còn từ khác để miêu tả cô ấy nữa.