“Mẹ, con có chị từ khi nào thế, mẹ lừa con, chắc chắn là mẹ lừa con, ba đã nói rồi, mẹ bị bệnh tim, khi sinh thì chỉ sinh được một người, nếu như mẹ sinh ra con thì chị ấy là như thế nào?” Tay chỉ vào Thanh Thu, Bùi Linh Linh có quá nhiều thắc mắc.
Bà Bùi lau nước mắt: “Linh Linh, mau nhận chị đi con.”
“Mẹ, mẹ phải nói rõ ràng, không thì con không nhận.”
“Hajz...” Bà Bùi thở dài một tiếng, “Linh Linh, nếu như con cứ ép mẹ nói, mẹ nói thì con không được giận nhé.”
Câu nói này của Bà Bùi bỗng nhiên khiến Bùi Linh Linh căng thẳng, cũng hận không thể biết được điều gì ngay, “Con không giận, mẹ nói đi, mau nói đi.”
Bà Bùi hít một hơi thật sâu, lại nói với Thanh Thu: “Cái tên Thanh Thu này là ai đặt cho con thế?”
Thanh Thu lắc đầu: “Cháu không biết, trong trí nhớ của cháu thì cháu tên là Thanh Thu.”
“Chẳng ngờ ba mẹ con lại tốt thế, mặc dù thay họ cho con nhưng lại không đổi tên.”
Bùi Linh Linh và Thanh Thu càng mơ hồ, nhìn chằm chằm Bà Bùi, đợi lời tiếp theo của bà.
“Con chào đời sau Phương Thu có vài ngày, lúc sinh xong, mẹ với bác con bàn bạc, con của ba tên là Phương Thu, con tên là Thanh Thu, nhưng mà con mới sinh được vài ngày thì đã bị người bắt đi ở trong viện, lúc bế trộm con đi còn ôm theo cả chiếc chăn mẹ đích thân làm cho con, trên đó có thêu tên con là Bùi Thanh Thu, mẹ nhớ vết bớt này trên người con, màu sắc và vị trí không sai lệch chút nào.
Thanh Thu cả kinh, cô là đứa bé bị bắt đi sao?
Cô thật sự không biết, nhưng chẳng hỏi được, ba mẹ mất sớm trong trí nhớ kia, lúc ấy còn mắng cô khắc ba khắc mẹ, vậy mà giờ mẹ ruột cô lại xuất hiện, hơn nữa còn sống sờ sờ, rõ ràng cô không hề khắc ba khắc mẹ.
“Mẹ, vậy con có phải do mẹ sinh ra không?” Bùi Linh Linh nôn nóng, rõ ràng ba đã nói, tim của mẹ không tốt nên chỉ sinh được một con.
“Haiz, con nghe mẹ nói, lúc đó Thanh Thu bị bắt mất trong bệnh viện, mẹ ngày nào cũng khóc, sau đó còn bị bệnh có chữa thế nào cũng không khỏi, sau đó là bác con thương mẹ không thể sinh được mà mang thai con, sau đó đưa con cho mẹ để bớt nhớ nhung, nếu không phải con, mẹ vì nhớ Thanh Thu mà khóc mù mất.”
Bùi Linh Linh cả kinh: “Mẹ, mẹ nói con là con gái của bác ư?”
“Con đừng trách bá con, do bá con thương mẹ, cũng may mà có con thì mẹ mới có thể sống đến hôm nay, mẹ thích khuôn mặt nhỏ của con, giống hệt chị con lúc còn nhỏ.”
“Hóa ra là như vậy... Hóa ra là như vậy...” Bùi Linh Linh không ngừng lùi lại, cơ thể đè lên vách tường, chẳng trách cô thấy Thanh Thu giống mình cũng giống Phương Thu, hóa ra bọn họ có quan hệ huyết thống, hóa ra người mà cô luôn nghĩ rằng là mẹ ruột của mình lại là dì mình, còn bác mình lại chính là mẹ ruột mình.
Một vòng luẩn quẩn khiến đầu cô muốn nổ tung.
“Linh Linh, con sao thế?” Bà Bùi bị dáng vẻ của Bùi Linh Linh dọa sợ, đứng lên muốn giữ chặt cô ấy.
“Mẹ đừng có qua đây, mẹ không phải là mẹ con, mẹ không phải là mẹ con.”
“Linh Linh, con được mẹ nuôi lớn từ khi sinh ra tới giờ, tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng trong lòng mẹ thì con chính là con gái ruột của mẹ.”
“Vậy chị ấy thì sao?” Tay chỉ Thanh Thu, ánh mắt Bùi Linh Linh mê loạn, mặc dù nhà họ Bạch không coi là giàu có, song cô chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rời khỏi nhà, cô thích căn nhà nhỏ ấm áp đó, ba mẹ cũng chưa từng cãi nhau.
“Linh Linh...”
Thanh Thu rơi lệ, hóa ra vẻ mặt lúc Bà Bùi nhìn thấy cô, cô còn tương rằng bà vứt bỏ mình, hóa ra không phải như vậy, cô là bị người khác bắt cóc, việc này sao có thể trách ba mẹ chứ?
Ba mẹ cũng là người bị hại.
Khẽ sụt sùi, Bà Bùi trước mắt cũng mờ dần đi, không chân thật mà cứ đung đưa trước mắt khiến cô luôn cảm thấy như một giấc mơ, chắc chắn là mơ chứ không phải sự thật.
“Tránh ra, bà không phải mẹ tôi, tôi không có mẹ, tôi đúng là không có mẹ.” Bùi Linh Linh đẩy Bà Bùi ra, nghĩ tới mẹ ruột của mình đưa mình cho người khác, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, chạy như bay ra khỏi phòng, giờ cô không muốn gặp ai, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh từ từ liếm láp vết thương của mình.
Cô ấy chạy rất nhanh, trong trí nhớ của cô ấy mỗi lần dì nhìn tháy cô ấy đều không nhịn được mà nắm tay mình, sau đó còn mua rát nhiều đồ cho cô ấy, hóa ra cô ấy chính là con gái của dì.
“Bap...” Bùi Linh Linh va vào một người, đau quá, ngẩng đầu lên nhìn, “Bùi Minh Vũ, anh dựa vào cái gì mà chắn đường em?”
Nhìn cô gái trước mặt khóc như mua, Bùi Minh Vũ nhíu mày, nắm chặt lấy cánh tay của Bùi Linh Linh không buông: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không cần anh quan tâm, em là người con gái không ai cần... Em là người con gái không ai cần...” Bùi Minh Vũ hỏi vậy, Bùi Linh Linh càng thấy ấm ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô thật sự rất buồn, tất cả những việc vừa mới biết khiến người ta chấn động, khiến cô nhất thời không thể chấp nhận.
“Linh Linh, không phải mẹ không cần con.” Bà Bùi nôn nóng, chạy tới trước cửa cũng nắm lấy cánh tay còn lại của Bùi Linh Linh không chịu buông.
“Hu hu, là bá không cần con.”
“Haiz, đó là do tội của mẹ, chẳng phải bá con không muốn mẹ buồn bực mà chết sao? Nếu như không có con thì mẹ không thể sống nổi đến hôm nay.”
Bùi Linh Linh thút thít, lúc này mới không vùng vẫy nữa, Bùi Minh Vũ kéo cô vào trong phòng, kéo cô ngồi bên cạnh, sau đó hoài nghi nhìn Thanh Thu rồi cô mới kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe.
Bà Bùi lau nước mắt, tay lại nắm lấy Thanh Thu: “Nghe nói, con có hai đứa con rồi đúng không?”
“Vâng.” Thanh Thu cúi đầu, cô chưa kết hôn mà đã sinh con, còn sinh hai đứa, cô lo Bà Bùi sẽ nói cô.
“Ba của bọn trẻ có phải là Lê Minh Tùng không?” Bà Bùi lại hỏi.
Đầu Thanh Thu càng cúi thấp hơn: “Đúng vậy.”
“Đúng là nghiệt duyên, tội ác này cuối cùng vẫn là con thay mẹ trả.”
Linh Linh nức nở không lên tiếng đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải cô dâu nhỏ đính hôn với anh Tùng chính là chị Thanh Thu không?” Nhất định là vậy, nếu không Bà Bùi cũng không nói câu này.
“Đúng vậy, có điều sau này Thanh Thu mất tích, mẹ liền muốn gả con cho Minh Tùng.”
“Vậy giờ tốt rồi, con cũng không cần gả cho anh Tùng nữa, anh ấy cũng không thích con, người anh ấy thích là...” Bùi Linh Linh muốn nói là Thanh Thu, nhưng đột nhiên lại nhớ tới lời bác nói, hình như Phương Thu cũng thích anh Tùng.
“Thích Phương Thu đúng không?” Mắt Thanh Thu vẻ bi thương, hóa ra mọi người đều biết.
“Em không biết, chỉ là mới nghe nói, có lẽ là vậy.” Bùi Linh Linh cũng không rõ, có lẽ do Bà Bùi từ nhỏ đã lo cô ấy biết được thân thế mình nên rất ít cho cô ấy qua lại với Phương Thu, càng không biết hai người từng yêu nhau.
“Thanh Thu, về nhà mới mẹ được không?” Bà Bùi nhìn con gái, bao nhiêu năm không gặp, vừa gặp bà muốn làm rất nhiều thứ cho cô, nhưng bỗng chốc lại không biết phải biểu đạt như thế nào. “Mẹ, không được, chị Thanh Thu thích ở đây làm việc, con cũng vậy, chị ấy không thể rời xa chỗ này.” Bùi Linh Linh nhanh trí, Thanh Thu đang cùng Bùi Minh Vũ cai nghiện, lúc này không thể rời đi được.
“Nhưng ba con...”
“Vậy thì mẹ bảo ba tới đây, cứ thuê một căn nhà nhỏ gần đây, ban người chúng ta ở cùng nhau.”
“Thanh Thu, thực sự không thể đi cùng mẹ sao?” Bà Bùi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thanh Thu lắc đầu, giờ cô cũng không đi được.
“Vậy được, mẹ về bảo ba con tới, nếu như ông ấy biết con con sống trên thế giới này, không biết vui mừng cỡ nào, Linh Linh lát nữa gọi báo cho ba con một tiếng.”
“Vâng, con đi ngay.” Bùi Linh Linh vừa mới còn đau lòng, nhưng cô chỉ to miệng, chớp mắt một cái đã nghĩ thông, mẹ với dì đều là ruột thịt mà, ai cũng tốt với cô, cô nghĩ thông suốt là được.
Bùi Minh Vũ cùng Bùi Linh Linh ra ngoài phòng làm việc gọi điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại Bà Bùi và Thanh Thu, Bà Bùi không ngừng nhìn Thanh Thu, có thế nào cũng thấy chưa đủ, “Thanh Thu, đón bọn trẻ tới đi, mẹ muốn gặp chúng.”
“Nhưng Minh Tùng...” Cô không biết Lê Minh Tùng có đồng ý để cô đón bọn trẻ tới không.”
“Con không phải là mẹ ruột của bọn trẻ à, nhà họ Lê sẽ không ngăn cản con đón bọn trẻ chứ, Thanh Thu, để mẹ gặp bọn trẻ đi, mẹ thật sự muốn gặp chúng, đó là cháu ngoại của mẹ cơ đấy.
Thanh Thu thử gọi điện thoại cho Tiểu Ngô, còn tưởng cậu ta sẽ không nghe, không ngờ vừa gọi đã có người nghe, “Tiểu Ngô, tôi muốn đón Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đến ở cùng tôi một thời gian.” Chuyện của Lê Minh Tùng cô lười chẳng muốn hỏi cậu ta nữa, lần nào cũng nói Lê Minh Tùng đi cùng với Phương Thu, cô nghe đã chẳng còn cảm giác gì rồi, nhưng nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, cô vẫn có mấy phần không tin, thời gian này cô phân tích vô số lần, có thể trong thay đổi trong thời gian ngắn như thế thật sự có chút khó tin.
“Được, tổng giám nói rồi, cô muốn khi nào đón chúng thì đón.”
Anh đến bọn trẻ cũng không cần nữa rồi sao? “Tiểu Ngô, anh ấy ở đâu?”
“Anh ấy đi nước ngoài rồi, gần đây rất bận, bọn trẻ đều là dì Trương chăm nom.”
Đúng là đau lòng, xem ra, cô nhất định phải đón bọn trẻ tới rồi, bọn trẻ chỉ có thể ở trước mặt mẹ mới hạnh phúc nhất, “Được, ngày kia tôi bảo mẹ với Bùi Linh Linh đến đón bọn trẻ, xin các người cho phép.”
“Được, không còn chuyện gì khác nữa à?”
“Hết rồi.”
“Vậy tôi cúp máy đây.” Tiểu Ngô thản nhiên, chẳng có chút nhiệt tình nào với cô, xem ra Lê Minh Tùng vứt bỏ cô thì đến Tiểu Ngô cũng không muốn gặp cô nữa, người đúng là thay đổi nhanh thật.
Cúp máy, Thanh Thu quay sang Bà Bùi nói: “Phương Thu ra nước ngoài rồi sao?” Tiếng mẹ, trong chốc lát cô không thể gọi ra khỏi miệng được.
“Có lẽ vậy, mấy ngày trước mẹ của Phương Thu có nói với mẹ là làm visa cho Phương Thu.”