Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 261: Không muốn buông tay




Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa rồi, mỗi câu anh nói ở bên ngoài cô đều nghe thấy: “Minh Tùng, ngoan, rất nhanh sẽ xong thôi, nếu anh muốn, em sẽ cùng anh trở về.” Ít nhất, cô sẽ cùng anh dưỡng lành vết thương, ít nhất, để cho mình hồi phục sức khỏe sau khi phá thai, hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ, đột nhiên cô rất muốn cùng anh vượt qua khó khăn hoạn nạn.

Nhưng có thể sao?

Trước mắt, người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu đã lao đến trước người cô, anh giống như một con sư tử đang tức giận hướng về phía cô gào thét: “Trọng Thanh Thu, em xuống đây cho anh...”

Cố chịu cơn đau ở thân dưới, Thanh Thu từ từ đứng dậy, ánh mắt ngoan cố: “Minh Tùng, anh ra ngoài đi, rất nhanh sẽ xong thôi, sau đó em cùng anh trở về, em sẽ chăm sóc ngày ba bữa cơm cho anh, bây giờ, anh đi ra ngoài chờ em, được không?”

Giọng nói người con gái nhẹ nhàng mềm mại, cô ngồi trong bóng tối ở trong phòng, bay bổng như khói thuốc trong hư vô khiến anh không nhịn được mà tiến lên, lập tức túm chặt lấy vai cô, dùng sức lắc: “Không cần, anh không cần, bây giờ em hãy đi theo anh.”

“Không kịp nữa rồi, đã làm được một nửa.” Cô thản nhiên nói, dường như đang nói về chuyện không hề liên quan đến mình, ở phía ngoài tấm rèm, bác sĩ Lý ngẩn ra, không có ai rõ hơn cô ta, cô ta mới bắt đầu làm phẫu thuật, đứa bé trong bụng cô gái có tên Trọng Thanh Thu kia bây giờ vẫn toàn vẹn chưa tổn hao gì.

“Em lừa anh.” Lê Minh Tùng liếc nhìn về phía nửa thân dưới của cô, giữa hai chân trắng ngần không có bất kỳ vết máu nào, dù có không hiểu thì anh cũng biết phá thai sẽ bị ra máu.

“Ha ha, hay là anh hỏi bác sĩ Lý đi?”

Cơ thể người đàn ông hơi lung lay, bàn tay đang nắm lấy vai cô dùng hết sức lực, sức lực đó khiến cho xương khớp của cô như muốn rời ra, cắn chặt môi, Thanh Thu không kêu lên tiếng nào.

Nhưng mà sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Bác sĩ Lý không nhịn được nữa, tay vén rèm lên: “Anh này, đây là bệnh viện, phía ngoài cửa phòng chờ đã ghi rõ người không phận sự miễn vào, trừ bệnh nhân và bác sĩ, ai cũng không được tùy tiện đi vào, bây giờ, mời anh đi ra ngoài.” Đều là phụ nữ, cô ta thật sự không đành lòng để Thanh Thu trên bàn phẫu thuật chật vật trong mắt người đàn ông.

Cô ta không biết tại sao Thanh Thu nhất định muốn bỏ đứa bé này, nhưng không có người phụ nữ nào không yêu thương con mình.

Chắc chắn là vì nguyên nhân gì đó.

Hoặc có thể là hai vợ chồng son cãi nhau, haizz, thấy Lê Minh Tùng không có ý định rời đi, cô ta đột nhiên không đành lòng, đều nói là vợ chồng thì nên hòa giải, nghĩ một lát, cô ta nói: “Ở bên ngoài còn có bệnh nhân đang đợi, hay là như thế này, cô Trọng cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu vẫn muốn làm phẫu thuật thì hãy đến tìm tôi, thế nào?”

Lê Minh Tùng có ngốc thì nghe cũng hiểu được, anh tới vừa kịp lúc, lời của bác sĩ Lý rõ ràng là đang nói với anh đứa bé vẫn không sao: “Thanh Thu, bác sĩ đã nói rồi, em mau xuống đi, suy nghĩ kỹ lại đã.” Anh nói xong nhưng căn bản không đợi cô đồng ý, trực tiếp đưa tay cúi người muốn ôm cô xuống.

“Không, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi, Minh Tùng, anh ra ngoài đi.” Tay cô đẩy ngực anh ra, không muốn để lại cho đứa bé bất cứ con đường sống nào.

“Trời ơi, anh bị chảy máu kìa, thật là nhiều máu, nhanh để y tá kiểm tra cho anh, có phải là lúc trước đã bị thương không?” Bác sĩ Lý vừa nhìn thấy vết máu bên hông của Lê Minh Tùng liền biết anh bị thương, những lời này khiến Thanh Thu ngẩn ra, ánh mắt liếc nhìn về phía vết thương của anh, quả nhiên là máu chảy đầm đìa, người đàn ông này có biết đau không hả?

Cô nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, sau đó nhanh chóng mặc quần vào, đẩy anh muốn anh đi ra ngoài: “Đi, em đưa anh đi đến chỗ bác sĩ ngoại khoa, phải thay thuốc, phải băng bó lại vết thương.” Cô thật sự rất lo lắng cho vết thương của anh, cuối cùng không đành lòng nhìn thấy anh chảy máu mà lại không quan tâm.

Đàn ông có khi ngốc nghếch lại cố chấp đến mức thật sự khiến người ta khó có thể hiểu được.

“Không làm phẫu thuật nữa sao?” Lê Minh Tùng hoàn toàn không quan tâm cô muốn làm gì, chỉ lo lắng nhìn bàn phẫu thuật ở sau lưng cô, trên đó còn có một chút máu, nhưng không biết là của cô hay của người đã phá thai trước đó để lại.

Cô không lên tiếng, chỉ mấp máy môi: “Em đưa anh đi khám bác sĩ.” Cô dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ: “Nếu không, sau này để lại sẹo sẽ rất xấu xí.”

“Không sợ.” Anh đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nụ cười như ánh mặt trời làm cho bác sĩ Lý ngẩn ngơ trong giây lát, người đàn ông thật đẹp trai, không hiểu tại sao Trọng Thanh Thu lại không cần đứa con của anh?

Thế giới này thật sự rất kỳ lạ?

Bây giờ đàn ông muốn con mà người phụ nữ lại không muốn.

Lê Minh Tùng dịu dàng gật đầu, lại tính trẻ con nói: “Em đưa anh đi, anh sẽ đi ngay.”

Thanh Thu thật sự không muốn nói gì, nhưng Lê Minh Tùng lại không hề có bất cứ phản ứng gì khác, cứ mở to mắt nhìn cô đợi cô cùng rời đi.

Lúc chỉnh lại quần áo mới nói với bác sĩ Lý: “Chúng ta hẹn gặp lại.”

Bác sĩ Lý gật đầu, không nói thêm gì nữa, những gì có thể nói, có thể giúp người đàn ông đó, cô ta đều đã làm rồi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô ta lắc đầu, đàn ông phụ nữ trên thế giới này có lúc thật kỳ lạ, luôn làm ra những chuyện mà người bình thường không thể nào hiểu được.

Từ ánh mắt của bọn họ rõ ràng có thể nhìn thấy được sự yêu thương và quan tâm lẫn nhau, nhưng giữa hai người dường như có khoảng cách rất xa, cho nên người con gái mới muốn bỏ đi đứa con của người đàn ông.

Lê Minh Tùng thật sự rất ngoan ngoãn, đã đồng ý là làm, cùng cô đi đến khoa ngoại, để mặc cho bác sĩ thay thuốc, băng bó lại vết thương, tất cả đều rất thỏa đáng, bác sĩ cẩn thận dặn dò: “Anh Lê, vết thương của anh hình như là... có điều tôi cũng nhìn không chuẩn, nhưng trong một hai ngày nữa anh Lênhất định phải hạn chế cử động, nếu không, miệng vết thương lại bị hở ra thì rất khó khỏi hẳn.”

Anh gật đầu, tỏ ý đã biết, nhưng khi vết thương vừa được xử lý xong liền lập tức ôm lấy Thanh Thu, ôm cô đi ra khỏi phòng khám của bác sĩ, cũng không quay đầu lại nói: “Cảm ơn.”

Trong hanh lang, những người vừa tụ tập để xem náo nhiệt đã tản ra, anh ôm cô sải bước đi về phía thang máy, ý tứ rất rõ ràng chính là muốn đưa cô đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô không muốn cảnh tượng như thế này tái diễn hết lần này đến lần khác, đây đã là lần thứ hai cô đến bệnh viện, chẳng lẽ còn nghĩ đến lần thứ ba thứ tư sao?

“Minh Tùng, đứa bé này không thể giữ lại, xin lỗi anh.” Cô thử khuyên anh, xin anh buông tha cô.

“Tại sao?” Ánh mắt của anh lập tức lạnh băng, dường như không có hơi ấm nhìn xuyên qua không khí dừng lại trên người cô, khiến cô ớn lạnh.

“Anh biết đấy, em nợ Minh Vũ, em đồng ý ở cùng anh ta ba năm, ba năm này bất kể khó khăn thế nào, em cũng phải cùng anh ta vượt qua.” Giọng cô nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về xa xăm, dường như lúc này đang nhìn Bùi Minh Vũ.

“Cùng anh ta buôn bán ma túy sao?” Lê Minh Tùng lập tức quay qua người cô, khiến cô đối diện với anh, không có ai biết rõ hơn anh bây giờ Bùi Minh Vũ đang làm gì.

“Sẽ không đâu, Bùi Minh Vũ không buôn bán ma túy, cho nên em cũng sẽ không.”

“Trọng Thanh Thu, vậy em cùng anh ta làm gì?” Không thích cô ở bên cạnh Bùi Minh Vũ, không thích một chút nào.

“Làm kinh doanh, ha ha, bọn em muốn làm đại lý củi lớn nhất cả nước.”

“Chỉ dựa vào em và anh ta sao?”

“Đúng vậy.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông quá cao so với người phụ nữ thật sự không phải là chuyện tốt, khiến cổ cô ngẩng lên hơi cứng lại.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đứa bé?” Anh nghi ngờ, căn bản không có ý đồng ý.

“Việc kinh doanh của bọn em sẽ làm rất lớn, cho nên em không có thời gian mang thai, cũng không có thời gian sinh con, càng không có thời gian nuôi con.”

“Trọng Thanh Thu, đây không phải lý do, em nói đi, có phải em có chuyện gì giấu anh không?” Khi cô nói chuyện, từ đầu đến cuối ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt, anh cảm thấy trong ánh mắt cô có điều gì đó mà anh không đọc ra được, đó là điều rất khó nắm bắt lại được cô che giấu rất tốt, giống như một nỗi đau, lại giống như sự bất đắc dĩ, gặm nhấm trái tim anh, khiến nó nổi lên những đợt sóng và sự lo lắng.

Cô chớp chớp mắt, đột nhiên dường như nhớ ra điều gì, sau đó cười nói vui vẻ: “Anh xem, em thế nào lại quên mất, em thật sự có một chuyện giấu anh.”

“Cái gì?” Lời nói của cô khơi dậy sự hứng thú của anh, tưởng cô muốn nói cho anh biết lý do tại sao cô muốn bỏ đứa bé.

Không ngờ, Thanh Thu thấp giọng nói: “Minh Vũ và Bùi Linh Linh đã ở cùng với nhau, như vậy, anh cũng yên tâm em làm việc với anh ta rồi chứ?” Cô không ngốc, lòng dạ hẹp hòi của người đàn ông cô đã sớm nhìn rõ, nhưng trong lòng anh rõ ràng là nghĩ đến Phương Thu, lại không muốn buông tha cô, người như anh thật là đã hơi tham lam rồi, nhìn thấy vết thương của anh, cô không muốn công kích anh, tất cả chỉ tùy duyên thôi.

Nếu có duyên, thế thì tránh cũng không tránh được.

Nếu vô duyên, thế thì dù có cố gắng thế nào cũng không mở được cái khóa mà ông trời đã đưa cho họ.

Chuyện này Lê Minh Tùng thật sự không biết: “Chuyện từ khi nào?” Hình như Bùi Linh Linh mới đến có hai ngày, lại có thể nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến anh cảm thấy hơi khó tin, bỗng nhiên nhớ lại tin nhắn Bùi Linh Linh gửi cho anh lúc sáng sơm, cô ta nói cô ta rất hạnh phúc, không ngờ hóa ra là Bùi Minh Vũ, nếu Bùi Minh Vũ thật lòng đối với Bùi Linh Linh, thế thì anh cũng nhẹ nhõm, nhưng lòng si mê của Bùi Minh Vũ đối với Thanh Thu, anh lại thật sự bắt đầu lo lắng cho Bùi Linh Linh.

“Buổi tối hôm qua.” Cụ thể cô cũng không biết, chẳng qua là buổi sáng nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn mà thôi.

“Cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Trên đường đến đây đã có người báo cáo, hóa ra lúc trước là Bùi Minh Vũ cùng đi với Thanh Thu đến, nhưng không biết tại sao, Bùi Minh Vũ đến xong lại đi rồi, mà trước khi Bùi Minh Vũ rời đi một lúc, Thanh Thu đang gọi điện thoại cho anh, Thanh Thu gọi điện cho anh bảo anh cho người đến chăm sóc cô, có lẽ, giữa Thanh Thu và Bùi Minh Vũ thật sự không có gì cả.

“Cho nên, bây giờ anh đồng ý với em đi, em đã có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi, em không muốn sinh thêm đứa nữa đâu, đến lúc đó Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sẽ không vui.” Cô cố gắng kiếm cớ, một lòng một dạ muốn khuyên anh cho cô bỏ đứa bé trong bụng đi.

Nghe thấy cô vì suy nghĩ cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh mới mềm lòng một chút, nhưng ánh mắt càng nhìn vào bụng của cô, anh lại càng không muốn bỏ đứa bé này.