Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 240: Cô biết hậu quả mà




Không biết Bùi Minh Vũ đi sẽ có kết quả thế nào?

Thanh Thu rối hết cả lên, chỉ chớp mắt mà đã nghĩ tới hàng trăm ngàn ý tưởng, mà tất cả thì đều nằm ở trong tay Lê Minh Tùng.

Giọng của Lê Minh Tùng lại vọng ra khỏi điện thoại: “Ha ha, Bùi Minh Vũ tới cũng vô dụng, cô cho rằng anh ta sẽ làm được gì? Bảo anh ta buôn bán làm ăn thì còn được, chứ còn với cái thân thể đó của anh ta, đừng nói là tìm được Phong Thành, e rằng ngay cả cổng nhà tôi anh ta cũng không vào được, ha ha ha ha, đến lúc đó tôi sẽ biến anh ta thành một con sâu, Trọng Thanh Thu, cô muốn đi theo anh ta đúng không? Tôi sẽ khiến cô nhìn anh ta hàng ngày rồi sống như một góa phụ.”

Hận Bùi Minh Vũ tới mức đó sao?

Cô biết, đó là vì cô.

Đôi môi đỏ mọng nói vào ống nghe, mắt cô lại nhìn sang chậu trúc xanh mướt trước cửa sổ, cô vẫn luôn thích màu xanh biếc như sương như khói đó, nhưng giờ phút này nó lại bị làm nhòe đi tầng sương mù trong mắt cô, giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Thời gian, địa điểm, anh nói đi.”

“Sảng khoái, vì anh ta, cô lại cam nguyện ngủ với tôi thật.” Anh cười ha ha, giọng nói càng ngày càng giá lạnh.

“Đúng vậy.” Trong đầu cô còn hiện lên hình ảnh Bùi Minh Vũ bị Lê Minh Tùng đánh gãy chân.

Không, Bùi Minh Vũ đã làm biết bao chuyện vì cô.

Không, cô tuyệt đối không thể khiến Bùi Minh Vũ xảy ra chuyện gì được.

Người đàn ông đó sẽ làm cô đau lòng một cách khó hiểu.

“Được rồi, ở khách sạn đối diện chéo với tiệm gỗ Vũ Thu, mười phút sau, cô đến thì Phong Thành cũng sẽ được thả, Bùi Minh Vũ tới thì tôi cũng sẽ tha cho anh ta một lần.”

Thanh Thu ngẩng đầu lên, cách một con đường mà cô cũng nhìn thấy được cái khách sạn đó. Lê Minh Tùng, anh biết mọi chuyện xung quanh cô, thậm chí biết rõ cả mọi công trình kiến trúc.

“Được.” Tay cô hơi rung rung, cơn nghiện của cô lại sắp phát tác, thực ra lần nào cô cũng cố gắng chịu đựng để kéo dài thời gian dùng thứ kia.

“Em gái, đừng để khách của em phải chờ, nếu không thì biết hậu quả rồi đấy.”

Anh vô tình đến thế, sự vô tình khiến cô phải run sợ.

Cô cười ha ha như một làn khói: “Lê Minh Tùng, tôi chờ anh.” Nói xong, cô tiện tay tắt điện thoại.

“Trọng Thanh Thu, cô đang nói chuyện điện thoại với ai, là anh Bùi sao? Có tin tức của Phong Thành không?” Y Thương hỏi vội vàng, nước mắt rơi đầy mặt.

Thanh Thu nhìn đồng hồ treo tường, cô không có bao nhiêu thời gian, chỉ có mười phút đồng hồ.

“Y Thương, cô ra ngoài trước đi, yên tâm, không đến buổi tối là anh Phong sẽ trở lại.” Cô thích anh Phong, mặc dù anh ta lạnh lùng, mặc dù anh ta ít nói, nhưng lại là người thực lòng với cô và Bùi Minh Vũ, người như thế, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta bị thương mà không đoái hoài gì tới.

Lê Minh Tùng, có lúc anh chính là một ác quỷ, càng ngày cô càng không hiểu người đàn ông đó.

Rốt cuộc anh là người thế nào?

Rốt cuộc anh từng có thân phận gì?

Tại sao anh lại biết lái máy bay? Tại sao võ nghệ của anh lại cao như vậy? Tại sao ngay cả súng đạn anh cũng có thể đoạt được?

Những vấn đề liên tiếp đó không ngừng ập vào đầu cô, khiến cô càng thêm quyết tâm phải đi gặp anh.

Không thể anh nhìn thấy cô lên cơn nghiện được, vậy nên cô phải dùng tốc độ nhanh nhất trong mười phút ngắn ngủi này để dùng thứ đó. Cô nhìn thời gian, không kịp tắm rửa cho ráo mồ hôi nữa rồi, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, thậm chí còn không kịp chải đầu, cứ thả tự nhiên sau lưng như vậy bước ra khỏi phòng. Y Thương còn đang khóc, thấy cô ra ngoài liền nói: “Trọng Thanh Thu, cô định đi đâu? Cô không thể bỏ mặc Phong Thành và anh Bùi được, anh Bùi không phải là đối thủ của người đó, anh ấy không giỏi đánh nhau, từ trước tới nay chỉ toàn là Phong Thành giúp anh ấy…”

Nhưng lúc này, Phong Thành đã bị thương.

Dục tốc bất đạt, có lúc, có một số việc không thể vội vàng được, sớm biết thế thì chăm chú nghiên cứu Nụ cười thiên sứ còn hơn.

Đáng tiếc, đây không phải chuyên ngành mà cô học ở đại học.

“Đợi đi, anh Phong sẽ về nhanh thôi.” Để lại câu nói này, Thanh Thu ra khỏi Tiệm gỗ Vũ Thu.

Mọi cửa hàng trên toàn quốc đều được đặt tên là “Vũ Thu”, Vũ trong Bùi Minh Vũ, Thu trong Trọng Thanh Thu. Cô biết dự định của Bùi Minh Vũ, cái tên này đến từ cửa hàng đồ gỗ ở thành phố F, hơn nữa được đặt từ lâu rồi, tới khi cô muốn phản đối thì đã không kịp nữa.

Chỉ chớp mắt, khách sạn nhỏ đó đã ở trước mắt, Thanh Thu đứng do dự trước cửa. Mới mười phút, cô tới rồi, nhưng chưa chắc Lê Minh Tùng đã tới, cô mà tới thì có vẻ như rất vội vàng, nhưng người đàn ông đó đã nói rõ rằng chỉ cho cô mười phút.

Chỉ hơi suy xét một chút, cuối cùng cô vẫn bước vào trong khách sạn.

“Cô ạ, cô thuê phòng sao?”

“Tôi…” Cô cắn môi, không biết phải đáp lại thế nào. Lê Minh Tùng bảo cô tới, chắc hẳn anh đã đặt phòng rồi, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi tìm người.”

“Tìm ai?” Cô lễ tân nói không mấy vui, khó khăn lắm mới có một khách tới, nhưng không ngờ chỉ là tới tìm người mà không phải đặt phòng.

“Một người họ Lê.”

“Cô tới tìm đàn ông à?” Cô lễ nhìn Thanh Thu từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi khinh thường: “Chỗ chúng tôi không có ai họ Lê cả, cô tới khách sạn khác mà tìm đàn ông.”

Khuôn mặt của Thanh Thu lúc xanh lúc đỏ: “Anh ta hẹn tôi tới.”

“Cô à, cô nói vậy cũng vô dụng, tôi có biết cô tìm ai đâu, hay là cô đặt một phòng ở đây chờ người đó đi.”

Thanh Thu nhíu mày, cô không muốn như vậy. Cúi đầu nhìn điện thoại của mình, vừa hay có một tin nhắn gửi tới: “Đặt phòng, 1108 tầng trên cùng.”

Anh biết cô đến? Đôi mắt nhìn dãy số đó, cô nói: “Phòng 1108.”

“Được, tiền đặt cọc.” Người phụ nữ đó vươn tay ra đòi tiền.

Mặt của Thanh Thu đỏ lên, cô vội vàng ra ngoài nên không mang theo tiền: “Có thể…”

“Cô ơi, chỗ chúng tôi không cho chịu…”

Thanh Thu không thể nói gì được, một lúc sau mới gửi tin nhắn cho Lê Minh Tùng: “Tôi không mang theo tiền, phải có tiền cọc.”

Cô vừa mới gửi đi, điện thoại đã vang lên, vừa có chuông vừa rung, khiến cô muốn không để ý tới cũng khó. Nhìn dãy số đó, cô chỉ đành bắt máy, còn chưa nói gì, giọng nói mất kiên nhẫn đã vọng tới: “Đưa máy cho lễ tân.”

“Ờ.” Cô đáp lời, tiện tay đưa cho cô gái đứng đối diện với mình: “Điện thoại của cô.”

“A lô, chỗ chúng tôi không cho chịu… Hứ… Vâng… Vâng… Tôi dẫn cô ấy lên ngay…”

Cô ta nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó cúi người nói: “Mời cô đi theo lối này, tôi dẫn cô đi.”

Thanh Thu mơ màng đi theo cô ta tới trước cửa phòng 1108, nhìn cô ta cầm thẻ phòng mở cửa, sau đó đưa thẻ phòng cho cô: “Cô cầm lấy đi, vào được rồi đấy.”

Cô đưa tay nhận lấy, lại có cảm giác bỏng tay, khiến cô đột nhiên muốn vứt nó đi. Thanh Thu mím môi, cố gắng xua đuổi sự bất an trong lòng đi rồi bước vào, cắm thẻ, cánh cửa đằng sau cô khép lại.

Trong và ngoài cánh cửa, cùng là không khí, nhưng cô lại nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Lại có chuông báo tin nhắn tới trong điện thoại: Trọng Thanh Thu, tắm đi, chờ tôi.

Bảy chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy nhục nhã.

Rốt cuộc người này muốn giày vò cô thế nào đây?

Cô trả lời tin nhắn: Thả Phong Thành chưa?

Anh cũng nhắn lại rất nhanh: Chờ tôi kiểm tra, đúng người thì tôi mới thả anh ta.

Cô chẳng thể nói gì cả, không trả lời tin nhắn đó nữa.

Tháo giày rồi cởi bộ quần áo trên người ra, cô ném từng chiếc từng chiếc một trên chiếc thảm đỏ, như một con chim trút bỏ bộ cánh của mình, từ đó không bao giờ có thể bay cao được nữa.

Trong phòng tắm, cô mở vòi nước lạnh, rất lạnh, không có chút nhiệt độ nào, khiến người luôn tắm nước nóng như cô khó thích ứng ngay được. Cô chỉ muốn bản thân mình đề cao sức sống lên, có sức sống thì mới suy xét được, trước khi tên đó tới thì cô phải bình tĩnh, tuyệt đối không được thua về mặt khí thế.

Vì là nước lạnh nên trong phòng tắm không có hơi nước, gương không bị hơi nước bám vào, cô có thể nhìn thấy cơ thể mình trong tấm gương trong suốt ấy.

Thân thể của cô vẫn y nguyên như trước, nhưng giờ phút này lại khiến cô nghĩ tới người đàn ông đó, cô không khỏi run lên nhè nhẹ, cô có chút sợ anh đến.

Hơi không cam tâm, cô tắm rửa chậm chạp, tắm tới mức cả người đỏ lên, chắc là vì nước quá lạnh. Rốt cuộc, cô hắt xì một cái, lúc này mới chịu khóa vòi nước, lau cơ thể mình cẩn thận, sau đó quấn một chiếc khăn tắm ra khỏi phòng tắm. Quần áo của cô đều nằm trên thảm, chỉ có điện thoại là ở trên giường. Nhìn vào chiếc điện thoại, cô nghĩ ngợi, sự nhục nhã và không cam tâm tận sâu nơi đáy lòng vẫn làm cô gọi vào số của Bùi Minh Vũ.

Nhưng rất lâu mới có người bắt máy.

“Minh Vũ, tìm thấy anh Phong chưa?”

“Thanh Thu, vẫn chưa, nhưng mà sẽ gặp nhanh thôi, em yên tâm đi, anh sẽ xử lí tốt.”

“Anh đang ở đâu?” Cô hỏi khẽ, anh ta còn chưa gặp được Phong Thành liền chứng minh rằng lời nói của Lê Minh Tùng đã đúng, ngay cả cổng nhà Lê Minh Tùng anh ta cũng không vào được.

Người đàn ông đó đúng là ác quỷ.

“Anh không sao, Thanh Thu, em yên tâm đi, chỉ có điều anh sẽ về hơi muộn, em đi khuyên nhủ Y Thương, nói với cô ấy là sẽ không sao đâu.”

Sẽ không sao đâu.

Nhưng Thanh Thu biết, không có Phong Thành, Bùi Minh Vũ chỉ còn lại sự nhã nhặn.

Anh ta đâu biết đánh nhau.

“Vâng.” Cô đáp nhẹ, ấn tắt máy. Lúc nhìn xung quanh phòng, điện thoại của cô lại vang lên, cô chậm chạp ấn nghe, ngoại trừ Lê Minh Tùng thì làm gì còn ai khác: “Chuyện gì?” Cô tắm xong rồi, chỉ còn đợi anh, anh còn muốn thế nào?

“Ha ha, đi hẹn gặp tôi còn phải báo cáo với người đàn ông của cô sao? Lại còn tranh thủ từng giây một để gọi điện thoại tán tỉnh với người khác, Trọng Thanh Thu, cô đi theo Bùi Minh Vũ đúng là càng ngày càng lẳng lơ rồi đấy…”

Đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không, tàn nhẫn tới mức cô chỉ cảm thấy mình thật thảm hại.