Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 236: Tên đàn ông không biết xấu hổ




Cô sẽ cảm thấy áy náy.

Mọi thứ đều lao tới trong sự mâu thuẫn, thiêu đốt cơ thể khiến cô đau đớn.

Một động tác liếm môi nho nhỏ vậy thôi cũng khiến cả người Lê Minh Tùng nóng lên, đã lâu vậy rồi anh cũng chỉ làm với cô một lần ở trong rừng chỗ Ô Khảm, trừ lần đó ra thì đã rất lâu rồi anh không có chạm đến phụ nữ, thế nhưng lần đó anh rõ ràng cũng chưa thỏa mãn, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, thế mà lại vì cô mà nhịn lâu như thế.

Thế mà cô còn trách anh, hận anh.

Đột nhiên anh lại có chút tổn thương.

Người con gái này giờ đây đã hoàn toàn làm tổn thương anh.

Cô liếm môi rồi lại cắn môi, sau đó tiếp tục nhìn mũi chân của mình rồi nói nhỏ: “Tôi không yêu anh.”

Cô nói xong liền hất tay anh rồi đi lướt qua anh.

Không biết vì sao người đến là anh mà không phải Bùi Minh Vũ, nhưng bây giờ cũng không cần thiết, chỉ cần cô quay về căn nhà kia thì mọi chuyện sẽ rõ.

Minh Vũ có lẽ lại lên cơn nghiện, hơn nữa người như anh ta thì sợ nhất là đến mấy chỗ thế này.

Anh là kẻ buôn ma túy.

Anh sợ nhất là vào cục cảnh sát.

Người nơi này trời sinh là địch của anh.

Lực tay cô rất lớn, cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, cô không biết mình có thể chịu bao lâu nữa, nhưng cô nhất định phải nhanh lên.

Nếu bị người ta phát hiện ra thì thảm rồi.

Tay Lê Minh Tùng từ từ buông ra, mùi thơm của cô lướt qua anh, khiến anh không kìm được mà khẽ ngửi, đúng là dù thế nào anh cũng không muốn buông tay cô.

Thế nhưng đàn ông có sự kiêu ngạo của đàn ông.

Mà ngay cả Phương Thu, anh cũng chưa từng cầu xin cô ta.

Thế nhưng anh vẫn muốn tiếp tục cùng cô một lúc, e là không chỉ là một chút thôi.

“Đợi đã…” Giọng nói khàn khàn gọi cô lại, khiến cô không thể không dừng lại, dù sao cô cũng không thể thờ ơ được vì anh đã cứu cô hai lần, một lần là lúc tai nạn xe, một lần là ở Ô Khảm, hai lần thập tử nhất sinh, cô thật sự không thể làm lơ.

“Ngồi xuống.” Anh chỉ vào một bậc thang rồi bảo cô ngồi xuống.

“Hả?” Cô hoang mang mà ngửa lên nhìn anh, anh thật sự quá cao, cô đi chân đất thì thấp hơn anh cả cái đầu.

“Ngồi xuống.” Anh nói lần hai, nhưng rõ ràng là đang quát lên, lại đang ra lệnh.

Ngồi đi, sau khi ngồi xuống thì cô sẽ thật sự mặc kệ anh có yêu cầu gì thì đều phải rời khỏi.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, bậc thang đã bị mặt trời chiếu trở nên nóng bỏng, ngồi lên cũng khiến cô thấy có chút nóng, nhưng cô cũng không nói gì.

Lê Minh Tùng tháo ra một cái túi nhỏ ở bên hông, sau đó mở khóa kéo, rồi từ từ lấy ra một đôi dép lê, cũng không nhìn ánh mắt của cô, mà đầu tiên anh ngồi xổm xuống, sau đó mặc kệ hết tất cả mà nắm lấy chân cô, cô tưởng anh sẽ trực tiếp đeo dép cho cô ai ngờ anh lại dùng tay phủi sạch chân cho cô, “Bẩn quá, sau này không cho phép em chân trần chạy ra ngoài thế này, như trẻ con vậy.” Anh nói xong, mới đeo dép cho cô, “Đến vội quá nên chỉ tìm được đôi dép lê này, đeo tạm về đi.”

“Ừm.” Cô khẽ trả lời, cố nén sự chua xót trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng cổng.

Cô không dám quay đầu lại, cũng tuyết đối không thể quay đầu lại.

Dép lê trên chân rõ không phải là dép nữ, có lẽ là của anh ấy, vẫn còn khá mới, cô đeo có chút không vừa chân, thế nhưng đáy lòng lại rất ấm áp.

Tùng, xinh lỗi anh.

Có lẽ trước đây cô thật sự trách nhầm anh, thế nhưng bây giờ, xin anh tha thứ cho cô, cô thật sự không có cách nào có thể ở bên anh.

Cô trở thành một kẻ nghiện, cô trước hết phải cai được nó đã.

Trước khi cai được nó thì cô chỉ là một kẻ rác rưởi, một kẻ khiến người ta phỉ nhổ.

Cô không biết mình đã chạy khỏi tầm mắt của Lê Minh Tùng thế nào, thế nhưng cô biết anh vẫn đứng đó nhìn cô rời đi.

Chạy ra khỏi đồn cảnh sát, Thanh Thu mới phát hiện trên người không có đồng nào, bây giờ muốn quay lại chỗ căn nhà cũng khó, đang lúc cô do dự không biết phải về thế nào thì có một cái xe đã dừng trước mặt cô, Thanh Thu nhìn qua thì Phong Thành đang từ từ mở cửa kính xe xuống, sau đó mở cửa xe, “Thanh Thu, lên xe đi.”

Thanh Thu nhìn thấy Phong Thành mà như gặp được người thân vậy, “Anh Thành…” Phong Thành luôn xuất hiện vào những lúc cô bất lực nhất, điều đó khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Anh Bùi, anh ấy…cái đó…Vừa nãy anh ấy không đến được, thế nên mới bảo tôi đến đây, đúng rồi, cô ra thế nào vậy?”

“Hở, Minh Vũ không phải Lê Minh Tùng đến bảo lãnh tôi ra ngoài sao?”

“Đâu có đâu, anh ấy bảo tôi đến nghĩ cách đưa cô ra.”

“Ồ.” Cô còn đang nghĩ sao Bùi Minh Vũ có thể để Lê Minh Tùng đến bảo lãnh cô ra cơ chứ, xem ra đúng là không phải, vậy thì là do Lê Minh Tùng tự tìm đến đồn cảnh sát để giúp cô.

Mọi chuyện ồn ào như vậy, mà anh còn trong cái thành phố nhỏ này thì biết cũng là chuyện bình thường, bây giờ cô cảm thấy Lê Minh Tùng như một câu đố, thân phận của anh chắc chắn không đơn giản.

Thanh Thu không nói gì nữa mà ngồi lên xe, Phong Thành liền lái xe về chỗ nhà hôm qua cô ở.

Nghĩ lại chuyện đêm qua ở căn nhà thì cô cảm thấy thật đáng sợ.

Lúc xe dừng lại thì cô thấy Bùi Minh Vũ sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa nhà, Bùi Minh Vũ đeo kính lười biếng mà dựa vào tường, khi thấy cô bước xuống xe thì ánh mắt của anh cũng không rời khỏi người cô, cho tận đến khi nhìn kĩ một lượt sau đó anh mới đứng thẳng đi qua, “Em đói chứ?” Anh chẳng hỏi gì cả, cũng không hề trách gì, cũng chỉ quan tâm cô có đói bụng không?

Cô thật sự đói rồi, cô muốn ăn thứ kia, vô cùng muốn.

Thế nhưng, chuyện này cô tạm thời không thể để ai biết, cô không muốn bất kì ai vì mình mà lo lắng.

Phàm là chuyện mình có thể giải quyết thì sẽ tự giải quyết, chờ đến không giải quyết được lại nói.

Cô gật đầu, “Em muốn ăn cơm anh nấu.” Cũng giống như hôm qua anh nấu mỳ cho cô vậy, tâm trạng cô giờ đây thật sự có chút bực bội, lúc này cô thật sự muốn cái cảm giác có gia đìn đó.

Có gia đình thật là tốt.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn muốn có một gia đình ấm áp, thế nhưng trước đây, gia đình của cô luôn thiếu một người đàn ông trụ cột.

Ngôi nhà chỉ có bọn nhỏ thật sự không phải một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Nguyện vọng từ thucở bé đó của cô vẫn luôn chưa thực hiện được.

“Được, chúng ta đi vào, anh nấu cơm cho em ăn.”

Bùi Minh Vũ cầm tay cô, rồi định dắt cô vào.

Thanh Thu vừa định buông ra thì đột nhiên phát hiện ở phía chéo bên kia có một chiếc xe đang đỗ, kia rõ ràng là xe của Lê Minh Tùng, anh thế mà lặng lẽ theo đến tận đây, thế mà giờ cô mới phát hiện ra.

Thế là cô liền nắm tay Bùi Minh Vũ, cô đã nói với Lê Minh Tùng là yêu Bùi Minh Vũ, thế thì bây giờ phải diễn cho đạt.

Minh Vũ, xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Hai người từ từ đi vào nhà, dưới một bóng râm của một gốc cây già cách căn nhà không xa kia, Lê Minh Tùng cứ như vậy nhìn không chớp mắt nhìn theo người con gái đi vào thế giới của Bùi Minh Vũ, cô đột nhiên cách anh xa xôi đến thế, xa chẳng thể chạm tới.

Sau khi vào nhà thì Phong Thành cũng vào theo, Thanh Thu mời anh ngồi xuống, “Y Thương đâu? Sao chẳng thấy cô ấy đâu cả.”

“À, cô ấy bận lắm.”

“Bận gì vậy?” Cô cười, trong lòng lại không kìm được đoán Phong Thành đã đồng ý cái gì với Y Thương, lúc này mới chỉ ngày thứ 2 thôi đã bận bịu rồi, ngoại trừ bận việc đó ra thì chắc hẳn không còn chuyện khác, cô cũng chẳng phải ngốc.

Trên khuôn mặt của một người đàn ông như Phong Thành cũng lộ ra có chút không tự nhiên, rồi bất ngờ nói: “Cô ấy muốn gọi cô chị dâu, ha ha.”

“Này, đừng có gọi như thế.”

“Thế phải gọi thế nào?”

“Vẫn cứ gọi tôi Thanh Thu đi.” Nghe cái danh xưng chị dâu kia thật có chút kỳ kỳ, cô thật sự không quen.

“Chị dâu, chị với anh cả cũng nắm tay rồi, hôm nay tôi nói với Y Thương phải chờ hai người làm tiệc cưới thì chúng tôi mới làm, thế nên cô xem rồi làm đi.”

“Phong Thành, anh đang ép tôi đây mà, tôi với Minh Vũ…” Cô thật sự chưa sẵn sàng, trong lòng cô vẫn luôn rất rối, cô chỉ là hứa sẽ dốc sốc cùng làm với Bùi Minh Vũ trong 3 năm này, còn chuyện khác thì cô cũng không hứa gì cả, mọi chuyện đều phải tùy tâm.

Phong Thành mím môi, sau đó khẽ ho một tiếng, rồi nhìn về phía sau Thanh Thu, lúc này Thanh Thu mới kịp phản ứng mà vội quay đầu lại, Bùi Minh Vũ đang đứng ở cửa phòng bếp, như thể không nghe được gì mà nói với cô: “Thanh Thu, lại đây giúp anh bưng đồ ăn nào, bắt đầu ăn cơm thôi.”

“Được.” Cô vội chạy đến, chỉ có như vậy mới có thể che dấu được sự xấu hổ của mình, chỉ mong Bùi Minh Vũ không nghe được gì, cô không muốn làm tổn thương anh.

Bữa cơm đó là bữa cơm nặng nề nhất từ trước tới nay, chẳng biết tại sao mà hai người đàn ông không nói câu gì, mà do có chút khó chịu nên cô càng lười mở miệng, chỉ mong ăn xong bữa trưa, Phong Thành rời đi còn Bùi Minh Vũ đi nghỉ trưa để cô có thể đi tìm thứ kia.

Nếu không tạm thời ăn một chút chắc cô sẽ điên mất.

Phong Thành hình như cũng thấy được sự ngại ngùng giữa hai người thế nên Phong Thành ăn no liền vội đặt đũa xuống đứng dậy tạm biệt.

Thanh Thu cũng đã ăn xong, sau đó kêu Bùi Minh Vũ về phòng nghỉ trưa, “Bát để em rửa, Minh Vũ anh ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, chứ không em tức giận đó.” Cô không nấu cơm nên rửa bát là chuyện bình thường.

“Thanh Thu, anh…”

“Nghe lời, anh nhanh đi đi, anh bây giờ còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, xem sắc mặt của anh thật kém.”

“Thanh Thu, sắc mặt của em cũng không tốt, nói cho anh biết tại sao nay trời còn chưa sáng hẳn mà em lại chạy ra ngoài?” Bùi Minh Vũ cầm lấy bàn tay mà Thanh Thu đang đặt trên vai anh xuống, tuy rằng anh ngủ rất say, nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, đồn cảnh sát cũng đã đem chuyện báo cho anh, một người con gái, sáng sớm tinh mơ lại chân trần chạy ra ngoài, chuyện này hoàn toàn không bình thường.

Sớm biết rằng anh ta sẽ hỏi thế nhưng cô không ngờ lại nhanh vậy, cô nhẹ nhàng mỉm cười, “Em ngủ không được nên muốn ra ngoài một chút, chỗ này em chưa tới bao giờ, nên còn mới mẻ quá, nhưng chẳng ngờ tình hình an ninh trật tự ở đây không tốt chút nào, thế mà khiến em gặp phải một tên đàn ông không biết xấu hổ như thế.”

Bùi Minh Vũ cũng không phản bác cô, chỉ là lại hỏi: “Thế sao em không đeo giầy?”

Câu hỏi này khiến cô á khẩu không biết nói gì, cô nghĩ một hồi, rồi chỉ nói được, “Em có đeo, nhưng lúc tranh chấp với người nọ thì không biết văng đi đâu rồi.”

Bùi Minh Vũ vẫn cứ không hề phản bác cô mà chỉ thuận miệng nói rằng: “Thế nhưng giày của em và anh đều còn trong phòng mà.”