Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 233: Cười như hoa nở




Ngực của Hy Điệp đang chảy máu, dường như có âm thanh tí tách tí tách vang lên.

Cô cười, cười như hoa nở, “Đủ chưa?”

“Đủ, đủ, em dừng tay cho anh.” Ngư Lạc Tuấn gào thét, cách tận mấy mét mà vẫn có thể thấy khuôn mặt anh ta đỏ bừng lên.

“Vậy thì tốt, anh nói tôi còn nợ anh gì không?”

“Không, không còn nữa…Không còn nữa…”Ngư Lạc Tuấn như sợ cô tiếp tục tự hại mình mà không ngừng hô không còn.

“Như vậy, mời anh tránh ra cho, nếu không tôi sẽ nhảy từ cái máy bay này xuống.” Cô nói xong liền vươn tay ra ngoài cửa máy bay, gió thổi tung bay tay áo cô, tựa như cánh buồm vậy, máu trên người cô vẫn chảy nhưng cô như thể không cảm thấy đau đớn vậy, cô chỉ bình tĩnh mà nhìn người đàn ông đang lái trực thăng kia, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên trì.

Ngư Lạc Tuấn hét lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Hy Điệp thì ánh mắt anh ta tối sầm lại, như thể hạ quyết tâm, rồi lúc lâu sau anh ta mới nói: “Được, anh thả em, nhưng em phải ngồi xuống trước đã, nếu không anh sẽ không cho em đi.”

Hy Điệp ngoan ngoãn ngồi xuống, cô cũng không nhìn Ngư Lạc Tuấn nữa mà là thẫn thờ nhìn vào lưng ghế trước, sau đó vươn tay kéo cửa sổ trực thăng lại, “Chúng ta đi thôi.”

Lê Minh Tùng như thể được lệnh đại xá mà phóng nhanh tốc độ máy bay, hóa ra không phải anh không thể cắt đuôi mà mà là cố ý khiên Ngư Lạc Tuấn thấy được sự quyết tâm của Hy Điệp.

Máy bay chìm vào yên tĩnh, Thanh Thu nhận lấy hòm y tế từ tay Phong Thành, sau đó đổi chỗ với Phong Thành rồi bắt đầu cẩn thận băng bó cho Hy Điệp, cô cũng không nói gì cả, nhưng cũng không cự tuyệt, tựa như một con rối gỗ để Thanh Thu muốn làm gì thì làm.

Miệng vết thương không nông không cạn, cái chêm nhỏ như vậy mà cô ấy có thể làm mình bị thương đến thế này thì chứng tỏ cô ấy có bao nhiêu quyết tâm khiến mình bị thương, tựa như chỉ có bị thương mới có thể trả cái mạng mà Ngư Lạc Tuấn đã cứu cô vậy.

Sau khi băng bó xong, Hy Điệp mềm nhũn người dựa vào trên ghế rồi nhắm mắt lại, tựa như là đang ngủ, lại như chỉ là nhắm mắt thôi, Thanh Thu ngồi cạnh bên cô mãi cho đến tận khi bay vào Vân Nam.

Tối hôm đó, cô lại như rơi vào thập tử nhất sinh một lần nữa.

Trực thăng dừng ở một sân bay quân dụng loại nhỏ trong nước, cửa cabin vừa mở ra thì Thanh Thu liền thấy Sa Duy Hân, Sa Duy Hân đấm mạnh về phía Lê Minh Tùng, “Thằng khỉ cậu được đấy, thế mà có gan một mình đi đưa Thanh Thu về, thế nhưng không có sự cho phép của tôi mà dám lái trực thăng quân dụng của tôi đi, Lê Minh Tùng, lần này tôi phải cho cậu một bài học mới được, cút xuống đây cho tôi.” Sa Duy Hân nói xong liền chẳng hề khách khí mà đá Lê Minh Tùng.

Lê Minh Tùng hơi nghiêng người tránh khỏi cú đá đó, sau đó nhảy khỏi trực thăng một cách thoải mái rồi giơ tay về phía Thanh Thu, “Nào, chúng ta đổi chiếc máy bay khác, nói gì thì nói cũng không thể ngồi máy bay của tên đàn ông keo kiệt này.”

Thanh Thu hơi chần chừ nhìn bàn tay trước mặt mình, cô đột nhiên không biết phải làm sao?

“Xoạt”, một cánh tay giơ đến rất nhanh, nhanh đến mức khi cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Sa Duy Hân nắm tay đặt vào tay Lê Minh Tùng, “Nếu mà còn không đi để trả máy bay cho tôi, thì tôi sẽ bị quân đội xử phạt mất, Trọng Thanh Thu, cô muốn hại tôi đấy hả?”

Thanh Thu có hơi ngại ngùng, hóa ra là Lê Minh Tùng tự ý dùng máy bay của Sa Duy Hân, vì thật sự sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Sa Duy Hân nên cô liền cầm tay Lê Minh Tùng nhảy xuống.

Ngoài máy bay đã có sẵn xe cấp cứu đợi từ lâu, thậm chí Thanh Thu còn không biết Lê Minh Tùng báo Sa Duy Hân chuẩn bị xe cấp cứu từ lúc nào nữa.

Nhân viên y tế chạy đến muốn đưa Hy Điệp đi, thế nhưng cô vẫn cuộn mình trên ghế mà không hề nhúc nhích, nom cô tựa như một con mèo nhỏ.

Bác sĩ lo lắng nói, “Cô gái, cô bị thương rồi, mời cô lên xe cứu thương để chúng tôi trị liệu cho cô.”

Cô vẫn cứ không động đậy, đôi mắt cô dại ra vô hồn mà nhìn chằm chằm gì đó, mà đến cả cô cũng không biết mình đang nhìn gì.

“Hy Điệp, ngoan, xuống đây nào, lẽ nào em không cần chị Thanh Thu nữa hay sao?” Thanh Thu nhỏ nhẹ dỗ Hy Điệp, có thể từ Ô Khảm trở về đây, thật sự đã là may mắn lắm rồi, “Hy Điệp, lẽ nào em không quan tâm mình, mà cũng không quan tâm bố mẹ em sao?” Chẳng phải Ngư Lạc Tuấn đã đem bố mẹ cô ấy ra uy hiếp hay sao?

Nước mắt Hy Điệp lập tức rơi ra, “Bố…Mẹ…” Cô thì thầm, sau đó chậm rãi đứng lên, thế nhưng vừa đứng liền khiến vết thương tiếp tục chảy máu.

Hy Điệp xuống máy bay, rồi được chuyển đến xe cấp cứu, Thanh Thu còn định đi theo nhưng Lê Minh Tùng nắm chặt tay không cho cô đi, “Đi về với anh.”

“Không.” Cô bướng bỉnh hất tay ra, “Anh buông ra.”

Trên sân bay có rất nhiều người, câu nói “Anh buông ra” này của cô lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Sa Duy Hân liền huýt sáo thật to, sau đó xoay người tự nhiên rời đi, “Lê Minh Tùng, cậu tự giải quyết cho xong đi.”

Lê Minh Tùng thấy được sự lạnh lùng trong mắt Thanh Thu, còn có những ánh mắt không ngừng nhìn lại đây từ xung quanh, anh liều mạng để cứu cô về mà cô vẫn tức giận với anh hay sao?

“Thanh Thu, chuyện ở Phong Gian là do anh sai, em trước hết hãy cứ về cùng anh, nếu không, các con đều nhớ em phát khóc rồi…”

Anh vừa nói xong thì trong lòng cô có hơi xúc động, đúng vậy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn ở chỗ anh, thế là cô lập tức có chút lưỡng lự.

Thế nhưng trong lúc Thanh Thu do dự thì điện thoại của Lê Minh Tùng lại vang lên không đúng lúc, “Ngô, có chuyện gì sao?”

“Cái gì, có tin tức của cô ấy?”

Ha ha, chắc chắn là Phương Thu rồi, Thanh Thu thật sự đã quen với vẻ mặt ấy của anh, anh luôn mất khống chế mỗi khi gặp Phương Thu, cũng chẳng còn là người đàn ông của cô nữa, cô khẽ quay người, nhưng không ngờ cách vài bước có một người đàn ông đang đứng, lúc này anh ta ăn mặc chỉnh tề đứng trước xe, 10 ngày, không biết liệu anh ta có cai nghiện hay không, nhưng anh ta lúc này trông có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái và sạch sẽ thế nên cô cảm thấy rất vui mừng, “Minh Vũ…” Cô chẳng hề nghĩ ngợi mà chạy tới, người đàn ông ngốc nghếch này, anh ta thật là ngốc.

“Thanh Thu, em đứng lại.” Lê Minh Tùng vừa nói chuyện điện thoại vừa muốn giơ tay giữ cô lại, nhưng cô chạy rất nhanh, như bay mà lao vào trong xe của Bùi Minh Vũ rồi nói, “Lái xe.”

Người đàn ông kia đuổi theo rồi vội giữ chặt kính chiếu hậu, Bùi Minh Vũ mỉm cười nhưng lại chẳng thèm để ý, Lê Minh Tùng có khỏe nữa thì cũng chẳng bằng được ô tô tăng tốc.

“Xịch…” Xe nhanh chóng cách xa Lê Minh Tùng.

Lê Minh Tùng dùng sức đấm nắm tay về phía xe, nhưng lại chỉ cảm nhận được sự đau đớn khi tay va vào thân xe, lúc này đây, Bùi Minh Vũ không cho anh bất cứ cơ hội giữ lại nào, cứ như vậy mà rời đi trước mắt anh.

“Trọng Thanh Thu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn ở chỗ anh…” Anh ta kêu lên, như thể đánh ra lá vương bài cuối cùng, nhưng lại có vẻ rất yếu ớt, đến lúc này anh chỉ có thể lấy con họ ra để gây sức ép cho cô, từ bao giờ anh và cô lại trở thành tình trạng thế này cơ chứ?

Thanh Thu im lặng ngồi cạnh Bùi Minh Vũ, rồi im lặng nhìn góc nghiêng của anh, nó vẫn đẹp như vậy, hồi lâu sau, trong những ánh đèn xe rực rỡ chiếu rọi, cô mới hỏi khẽ: “Sao anh lại ngốc nghếch thế?”

“Bởi vì anh yêu em.” Anh ta thốt lên, từ khi xuất phát từ Ô Khảm, anh ta đã thề sẽ không bao giờ buông tay cô, mỗi một lần trước đây anh ta đều đẩy cô cho Lê Minh Tùng, giờ đây anh ta chắc chắn sẽ không làm vậy.

Nói một tiếng yêu, nhưng lại đã muộn bao năm.

Nói một tiếng yêu, anh ta đã đợi lâu đến vậy.

“Ngốc này, mọi việc sau này hãy cứ bàn bạc với em, em không muốn anh lại đi làm chuyện như thế nữa.” Chỉ nghĩ lại những đau đớn mà anh ta đã trải qua trong căn phòng trắng toát đó thôi thì móng tay cô không tự giác mà đâm sâu vào lòng bàn tay, thế mà đến đau cô cũng không hề cảm thấy.

“Không đâu, sau này có chuyện gì anh đều sẽ bàn với em. Thanh Thu, anh muốn mở một chuỗi xưởng gỗ khắp trên cả nước, em hãy giúp anh, được không?”

“Được.” Đó là việc cô đã đồng ý với anh ta từ trước, mà đó cũng là ý của cô, là biện pháp duy nhất giải quyết mọi chuyện mà cô đã nghĩ ra khi ở Ô Khảm, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ 3 năm, mà vừa có thể làm đúng lương tâm mình, chỉ cần bọn họ ở bên nhau thì cái gì cũng có thể làm được.

Bùi Minh Vũ một tay cầm tay lái, một tay giơ xuống cầm lấy tay cô, “Thanh Thu, anh hứa với em sẽ cai nghiện, bây giờ cũng đã đỡ hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tái phát, thế nên có một số việc vẫn cần em lộ diện, dù sao ở mặt ngoài thì em vẫn là cổ đông duy nhất của xưởng gỗ.”

“Ừm, được.” Anh ta nói gì thì cô cũng đều đồng ý, chỉ cần anh ta có thể cai nghiện, chỉ cần anh ta có thể vứt bỏ cái gánh nặng mang tên Ngư Lạc Tuấn kia là được.

Xe lao nhanh trên đường, đó là một thành phố nhỏ ở Vân Nam, lúc xe dừng lại, cũng không phải là một khách sạn sang trọng trong thành phố mà là một căn nhà nhìn có chút cũ nát, Thanh Thu đi theo Bùi Minh Vũ với sự nghi ngờ, nhưng anh ta cũng không nói gì cả chỉ là im lặng dẫn cô vào.

Sau khi vào mới biết được là chỗ này là một cơ sở của anh ta ở nơi này, “Sau này, rất nhiều loại gỗ sẽ được chuyển đi từ đây thế nên ở đây chắc chắn phải mở một phòng làm việc, thế nên anh chọn chỗ này, rất yên tĩnh.”

“Được.” Chỗ này không chỉ yên tĩnh mà còn rất rẻ, bây giờ bọn họ có thể tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng ấy, vì vẫn còn rất nhiều việc đang đợi bọn họ làm.

Bùi Minh Vũ đưa cô lên tầng hai, rồi chỉ vào một gian phòng nói: “Em ngủ ở phòng này.” Sau đó lại quay sang một căn phòng ngay cạnh: “Anh ngủ ở đây, tạm thời em phải chịu khổ chút rồi.”

Cô nhìn góc nghiêng của anh ta, anh ta rất bình tĩnh, thế nhưng đằng sau sự bình tĩnh ấy cô lại thấy một sự hân hoan, bởi vì anh ta lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi, “Thanh Thu, thật sự là phải để em chịu khổ, anh sợ là ngay cả thời gian để em gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không có.”

Cô hiểu.

Các con đang ở chỗ Lê Minh Tùng, thôi, cứ để các con ở đó vậy, cô trước hết phải bận bịu cho xong chuyện ở đây, nếu đã ở thành phố này thì phải làm cho xong mọi chuyện thì mới đi được

Từ nay về sau, cô phải cùng Bùi Minh Vũ trải qua 3 năm gian nan này.

Đây là lời hứa mà cô đã hứa từ lâu, tuyệt đối không thể thất hứa, cô không muốn người đàn ông trước mặt này lại lạc lối thêm lần nữa.

Có một lần là đủ rồi.

“Minh Vũ, anh giúp em hỏi thăm tình hình của Hy Điệp một chút.” Rời khỏi Lê Minh Tùng nhưng cô vẫn không yên tâm Hy Điệp.