“Thanh Thu...” Anh vội vàng gọi.
Vẫn chỉ có sự yên lặng trả lời anh, Thanh Thu không có bất kì sự hồi đáp nào.
Trong lòng bỗng hoảng hốt, Lê Minh Tùng trực tiếp hét lại: “Thanh Thu, anh biết em vẫn đang nghe, em nói gì đi.”
Thanh Thu thực sự vẫn đang nghe, cuộc đối thoại khi nãy giữa Ngư Lạc Tuấn và Lê Minh Tùng cô cũng đã nghe được gần hết, bỗng nhiên, cô thực sự không muốn để ý đến anh, cũng không muốn nói gì với anh, nhưng mà, người đàn ông này lại bá đạo đến vậy, cô đang nghe thì đã sao, dựa vào cái gì nhất định phải để ý đến anh chứ, còn nói chuyện với anh nữa, thực sự là chủ nghĩa đàn ông quá đáng, “Lê Minh Tùng, anh chẳng là gì của tôi cả, anh dựa vào cái gì mà hét lên với tôi chứ? Dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi chứ?”
Cô tức giận hét lại, Lê Minh Tùng nở nụ cười, “Hóa ra phải chọc cho em tức lên thì em mới chịu nói hả.”
Tất cả sự tức giận đều đã biến dần vì những lời nói trẻ con này của anh ta, cô lại không nói gì nữa.
“Sao, lại muốn tôi hét lên với anh nữa sao?” Đều đã nói với tất cả mọi người rồi mà riêng anh thì không nói gì.
Trước giờ chưa từng thấy người đàn ông này lại trẻ con như vậy, khi nãy cô thực sự không biết phải nói gì với anh, bởi vì nói gì cũng đều thông qua Ngư Lạc Tuấn chuyển lời, cô không muốn để Ngư Lạc Tuấn biết về chuyện Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vì vậy nên không nói gì cả, lúc này, anh đã tự mình đến nghe nên nghĩ lại, cô nhẹ nhàng nói: “Thay tôi chăm sóc tốt cho hai đứa.” Vừa nói dứt lời, mũi cô bỗng cay cay, cô không biết cả cuộc đời này có thể gặp lại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không nữa.
“Ừ, ở đây đợi anh, ngoan nhé.” Dường như đã nhìn thấy được nước mắt trong đáy mắt cô, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.
Đáy lòng bỗng nhiên mềm yếu, cô nói: “Tùng, tôi...” Nhưng cô vẫn chưa nói xong, âm thanh trong chiếc máy nói chuyện bỗng nhiên chuyển thành giọng của Ngư Lạc Tuấn, “Được rồi, những gì nên nói cũng đã nói rồi, bọn họ cũng phải đi rồi, tôi tắt đây.” Ngư Lạc Tuấn lần này thực sự ấn tắt máy nói chuyện, nghe thấy âm thanh tít tít, Thanh Thu bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đi rồi, thực sự đã đi rồi, chỉ để lại một mình cô ở lại nơi này.
Từ từ bỏ chiếc máy bộ đàm xuống, trong lòng cô trống rỗng, cô thậm chí còn không kịp nói Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con anh nữa.
Anh biết không?
Bây giờ anh có tin không?
Nghĩ lại tất cả những gì xảy ra trong khu rừng, cô thực sự không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại thay đổi thái độ với cô như vậy nữa?
Có những chuyện cô muốn hỏi anh t, nhưng nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trước kia, nghĩ lại lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở chỗ Lạc Mẫn Kiều, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên nỗi hận, Lê Minh Tùng, nếu biết trước có ngày hôm nay, hà tất trước đó phải làm như vậy chứ? Nghĩ lại những điều đó, cô sao có thể mở lời hỏi cho được, hoặc có thể là cô lười đi hỏi.
“Cô à, có thể trả lại chiếc máy bộ đàm cho tôi không?” Cô giúp việc vẫn luôn ở đó, nghe thấy Ngư Lạc Tuấn và cô nói chuyện với nhau, cô ấy cũng không nói gì, nhưng mà, bây giờ đã nói chuyện xong rồi, đó là chiếc máy bộ đàm của cô ấy, nơi đây cũng có quy tắc của nơi đây, chiếc máy bộ đàm của cô ấy không thể tùy tiện đưa cho người khác được, khi nãy bị cô giành mất không biết có bị trừng phạt không nên cô ấy phải thận trọng lấy lại.
Thanh Thu vẫn đang chìm đắm vào trong lời nói mà cô và Lê Minh Tùng nói với nhau, chìm đắm vào nỗi đau nhớ con nên không hề nghe thấy lời cô giúp việc nói.
Cô giúp việc đó bắt đầu vội vàng, bước nhanh đến trước mặt cô: “Cô à, xin hãy trả máy bộ đàm cho tôi.”
Lần này, giọng nói của cô giúp việc càng to hơn, Thanh Thu lúc này mới tỉnh lại, đưa tay ra cho trả cô ấy, “Cảm ơn cô.”
“Sau này xin cô đừng giành như vậy nữa, cô như vậy sẽ làm liên lụy đến những người làm chúng tôi đấy, ai biết...” Trong lòng cô giúp việc cũng thấp thỏm, nghĩ đến việc sẽ bị trừng phạt nên không tránh khỏi sốt ruột, thế nên giọng nói cũng trở nên không còn thân thiện nữa.
Thanh Thu cảm thấy áy náy, biết được cô giúp việc cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi nhưng bản thân lại không giúp gì được cho cô ấy? Nhưng mà, nếu như có cơ hội cô sẽ thử, “Cô yên tâm, nếu như tôi gặp Ngư Lạc Tuấn, tôi sẽ giải thích cho anh ta, tôi sẽ nói với anh ta tôi đã giành chiếc máy bộ đàm từ tay cô.”
“Cảm ơn cô, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.” Cô giúp việc nghe cô nói thế, khuôn mặt cũng đã nở nụ cười, sau đó thì đi ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại một mình cô, lúc này trời cũng mới sáng, thời gian cũng còn sớm, đẩy cánh cửa sổ đón những cơn gió sáng sớm đem theo hơi mát, làm cho cô thoải mái hơn rất nhiều.
Thanh Thu đi vào nhà tắm muốn tắm gội qua, cô cần phải tỉnh táo lại, cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình, còn nữa, mười ngày tiếp theo cô phải trải qua thế nào đây, cô phải chịu sự khống chế của người khác, căn bản không có sự tự do.
Nước chảy ra từ trong vòi hoa sen mát lạnh làm cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nơi như này cũng thật nóng mà, nói thật, cô không thể thích ứng được với khí hậu nhiệt đới ở đây, vừa tắm, cô vừa nhìn từng vết đỏ trên cơ thể mình, vết đỏ trên mặt cũng càng nặng hơn, Lê Minh Tùng, tối hôm qua rốt cuộc anh đã làm gì cô vậy?
Dù cô có suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ lại được.
Có rửa thế nào, lau thế nào cũng không thể làm mất đi những vết bầm nhỏ nhỏ ấy, bỏ đi, mặc kệ nó đi, biết Bùi Minh Vũ đi cùng với Lê Minh Tùng, nói thật, trong lòng cô lúc này mới nhẹ nhàng hơn chút, cô lo lắng nhất đó chính là Bùi Minh Vũ vì cô không đi không phối hợp mà ở lại đây, bây giờ, biết Bùi Minh Vũ ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi nên cô thực sự rất vui.
Tắm một lúc lâu, cô cũng không vội vàng, dù gì thì bây giờ thứ cô có nhiều nhất đó chính là thời gian, thời gian, cũng trở thành sự hành hạ khó nhất đối với cô.
Lại có ai đó gõ cửa, có lẽ là cô giúp việc mang bữa sáng đến, Thanh Thu khoác bộ đồ ngủ bước từ trong nhà tắm ra, “Vào đi.”
Cô giúp việc đẩy cửa vào, “Cô à, cậu chủ mời cô đến phòng ăn cùng dùng bữa.”
Ngư Lạc Tuấn, anh ta lại giở trò gì đây?
Thanh Thu chau mày, nghĩ lại chú chim nhỏ bị bắn từ trên cây xuống tối qua, cô nói nhỏ: “Nói với cậu chủ của cô, tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.” Người đã đi rồi, Ngư Lạc Tuấn vẫn muốn hành hạ cô sao?
Nhưng cô bắt buộc phải đi.
Cô phải tự bảo vệ bản thân, cô phải trở lại thành phố F, cô vẫn còn hai đứa trẻ cần phải chăm sóc.
Chỉ khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nằm trong tầm mắt của cô, cô mới yên tâm được.
Lúc kéo chiếc tủ ra, cô mới phát hiện quần áo cô tự mang đến cũng đã được treo sẵn, từng bộ từng bộ đều đã được giặt sạch sẽ, Ngư Lạc Tuấn cũng có thể xem là một người đàn ông tỉ mỉ, chỉ là anh ta đã dùng sai đối tượng rồi, thà rằng cô bị anh ta đối xử thô bạo một chút, nếu không, anh ta sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô cảm thấy bản thân mình mãi mãi cũng không thể đoán nổi trái tim người đàn ông ấy, anh ta đẹp trai, nhưng đẹp trai không thể ăn được, anh ta có thể giết cô trong nháy mắt thôi.
Tùy ý chọn một bộ đồ rồi mặc lên, lúc cô bước ra khỏi phòng, hai vị hộ pháp ở ngoài cửa đã cho cô đi, cô giúp việc ở ngoài cửa, “Cô ơi, mời đi theo tôi.”
Đi theo cô ấy, nhưng không phải là phòng ăn ở tầng một, mà là trực tiếp ngoặt vào một phòng ăn nhỏ ở tầng ba, lúc bước vào cửa, Thanh Thu mới phát hiện phòng ăn không chỉ có một mình Ngư Lạc Tuấn, còn có một người con gái đang quay lưng về phía cô nữa.
Cô nhẹ nhàng bước vào, nhưng không ngạc nhiên trước sự sắp xếp của Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông này có lẽ là một người trước giờ không theo kế hoạch, không biết sau này anh ta sao có thể xử lí Ô Khánh, dù gì Ô Khánh cũng là một nhân vật lớn ở Ô Khảm, nhưng những điều này đều không liên quan đến cô, cô chỉ ở lại đủ mười ngày là được, sau mười ngày, cô tin dù Lê Minh Tùng có không quan tâm đến cô, Bùi Minh Vũ cũng sẽ không làm vậy.
Cô tin Bùi Minh Vũ.
Anh ta vì cô, có thể ngay đến cả mạng sống cũng không cần mà.
Có người đàn ông đối xử với bản thân như vậy, có lúc vui, có lúc cũng trở thành một gánh nặng khiến cho cô luôn luôn cảm thấy bản thân không xứng với Bùi Minh Vũ.
Con người chính là như vậy, lo sợ bản thân rõ ràng biết không xứng, nhưng cứ nhất quyết đòi đi suy tư.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, cô gái đang quay lưng lại phía cô bỗng nhiên quay đầu lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn cô, sau đó bàn tay nhỏ bẽn lẽn đặt lên trên bàn tay của người đàn ông đang để trên bàn, “Lạc Tuấn, cô ấy là ai?”
Cô gái biết nói tiếng Trung Quốc, Thanh Thu có cảm giác rất thân thiết, cô mỉm cười với cô gái đó, cô gái dám để bàn tay mình vào tay Ngư Lạc Tuấn điều này có thể chứng minh rằng cô gái này tuyệt đối không giống với Ngư Lạc Tuấn, lúc này, nhìn bàn tay hai người chạm vào nhau, trong lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, “Chào em, chị tên là Trọng Thanh Thu.”
Bàn tay trắng nõn của cô đưa về hướng cô gái, cô gái nhìn tay cô, rồi nhìn biểu cảm của Ngư Lạc Tuấn, quay lại nhìn hai ba lần, giống như đang do dự xem có nên nắm lấy tay Thanh Thu không, “Khụ...” Ngư Lạc Tuấn khẽ hắng giọng, rồi liền rút tay ra khỏi bàn tay đang đặt lên của người phụ nữ đó.
Cuối cùng cô gái cũng can đảm sau đó nắm lấy bàn tay của Thanh Thu, “Chào chị, em tên là Tu Hy Điệp.”
“Ồ, họ của em thật đặc biệt, rất hiếm gặp.” Thanh Thu nắm lấy bàn tay nhỏ của Tu Hy Điệp, một cô gái nhỏ nhắn ngồi bên cạnh Ngư Lạc Tuấn có cảm giác giống như có thể bị Ngư Lạc Tuấn ăn thịt bất cứ lúc nào.
“He, bạn học trước kia của em cũng đều nói như vậy.” Bàn tay của Tu Hy Điệp vẫn nắm lấy tay cô, dường như rất vui vẻ không muốn bỏ ra, “Có thể gặp được cô ở đây tôi thực sự rất vui.”
“Hừm...” Người đàn ông duy nhất trong phòng ăn bỗng nhiên hắng giọng, Hy Điệp có chút ngại ngùng, lúc này mới buông tay cô ra, “Ngồi đi, Ngư Lạc Tuấn nói sẽ tặng em một bất ngờ, em thực sự không nghĩ lại là chị, rất vui khi được gặp chị ở đây.”
Thanh Thu cũng vậy, cũng xem như là có bạn đồng hành rồi, vốn dĩ nghĩ rằng ở đây vài ngày cô sẽ rất cô đơn, nhưng không ngờ Ngư Lạc Tuấn lại có sắp xếp khác, phòng ăn nhỏ này thật tuyệt, làm cho mọi người có cảm giác tuyệt hơn rất nhiều so với phòng ăn lớn ở dưới nhà, thức ăn trên bàn cũng mang màu sắc xanh Trung Hoa, không giống như những món ăn bản địa mà cô có làm thế nào cũng không thể ăn quen được, xem ra, cô đã đắm chìm vào ánh sáng của Tu Hy Điệp rồi, cô không khách sáo mà ngồi xuống, “Cô Tu, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.”
“Gọi tôi là Hy Điệp.”
Thanh Thu vừa mới định mở lời, Ngư Lạc Tuấn đã hắng nhỏ giọng, “Muốn gọi thì phải gọi Tu Hy Điệp, Hy Điệp không phải tên mà cô ta có thể gọi.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp cúi đầu xuống, khuôn mặt có chút ngượng ngùng đỏ hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô ta quyến rũ như những quả táo, làm cho người ta muốn ăn ngay lập tức.