Dừng xe xong hai người đàn ông lại bận bịu rồi, nhóm lửa rồi bắt thịt chim muông bỏ lên quay, mùi thơm nức mũi bay vào mũi cô khiến cô vô cùng thèm ăn, “Phong Thành, không sợ bị phát hiện à?”
“Ha, bị phát hiễn cũng đỡ mất công chúng ta đi tìm, đúng không?”
Phải ha, cũng sắp đến nơi rồi, chỗ này thật sự là rất gần Ô Khảm rồi.
Nếu cả đem lái xe lên đường thì chỉ mấy tiếng nữa là đến thôi chăng, nghĩ đến đây cô liền nói, “Phong Thành, ăn xong chúng ta lên đường luôn được không?” Cô muốn sớm đến gặp Bùi Minh Vũ chút.
“Được thôi, nhưng mà Phong Thành tối nay vẫn là cậu lái xe đi, kĩ thuật lái xe của cậu tốt mà.” Nhưng đáp lại cô không phải là Phong Thành mà là tên Lê Minh Tùng đáng chết.
Ghế sau có gì hay ho chứ, anh ngồi đấy cũng chỉ như một khúc gỗ thôi, ôm chú thỏ con trong lòng, cô khẽ nói: “Lát lên xe chị sẽ thả mày đi, ngoan nhé, đừng chạy lung tung trong đêm nữa, cẩn thận không dọa phải người khác, lần sau là không tốt số vậy nữa đâu.”
Chân chú thỏ đã được đắp thuốc rồi, còn băng một miếng vải nữa, thực ra có những lúc đàn ông cũng rất chu đáo ấy.
“Thả đi làm gì? Đã đưa theo rồi thì cứ đem theo đi.” Lê Minh Tùng ngồi đối diện với cô chậm rãi nói.
“Không đâu, nó sống trong ngọn núi này tự do tự tại biết bao, cũng an toàn hơn.” Lần này đi đến Ô Khảm sống chết thế nào cô cũng không rõ.
Nếu Bùi Minh Vũ không thể quay về thì cô sao có thể quay về chứ?
Chỉ là không quay về thì Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh phải làm sao?
Cô đau lòng nghĩ đến bọn trẻ, mới xa có mấy ngày mà như là mấy đời vậy, “Phong Thành, đến Ô Khảm chắc có thể gọi điện thoại rồi nhỉ?” Cô rất muốn gọi điện về cho bọn trẻ, nhưng từ khi vào trong ngọn núi này là điện thoại trên người liền trở thành đồ trang trí, căn bản là không có tín hiệu, cô thật muốn nghe thấy giọng bọn trẻ, chỉ một tiếng thôi cũng được, nghe chúng thì thầm gọi cô tiếng “mẹ ơi”.
“Mẹ ơi.” Nghe hay biết bao.
Phong Thành lại không trả lời, chỉ liếc nhìn Lê Minh Tùng một cái, giơ tay về phía anh, “Đồ đâu?”
“Ha ha, Phong Thành, đúng là chẳng giấu nổi anh cái gì mà.” Lê Minh Tùng nói rồi liền đứng dậy, bỗng chốc đi về phía Thanh Thu, “Cho em”.
Cô hòa nghi nhìn chiếc điện thoại to quá khổ trong tay anh, “Có thể gọi?”
“Ừ, điện thoại vệ tinh.”
Thật muốn đập cho anh một trận mà, anh có đò tốt như vậy nhưng lại không sớm lôi ra, cô đưa tay giật lấy, ngón tay nhanh chóng bấm số, nhưng mới bấm được một nửa cô liền dừng lại, chản nản trả lại cho anh, “Không cần nữa.”
“Sao vậy? Không phải là muốn gọi cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?” Anh đoán chuẩn thật, nghe anh nói đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh dường như vẫn thân thiết như vậy, nhưng nghe vào tai cô thì lại có chút nhức tai.
“Hư, chẳng sao, tự nhiên không muốn gọi nữa.” Gọi đến trường học thì có tác dụng gì chứ, trong văn phòng căn bản sẽ chẳng có ai đâu, giờ này không ai bắt máy cả.
Anh không cầm lấy, chỉ nói: “Ấn 1 đi.”
Cô không ấn, ai biết được đó là số gì chứ, “Không cần nữa, cảm ơn.”
Mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô nói cảm ơn dịu dàng như vậy với anh, nhưng lại mang lại cho anh một cảm giác xa lạ, người đàn ông bỗng ngẩn người ra, sau đó nghiêng người dùng ngón tay ấn phím tắt “1” trên chiếc điện thoại vệ tinh, rất nhanh, trong điện thoại đã vang lên bài hát: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt”.
Giọng hát non nớt đó lại rõ ràng là của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ai lại đi dùng giọng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh làm nhạc chuông chứ?
Trong phút chốc cô cuối cùng cũng phản ứng lại thì trong điện thoại đã truyền đến giọng của Quỳnh Quỳnh, “Bố ơi, con phải đi ngủ rồi, đã nhắm mắt lại rồi, ai bảo bố lại gọi đến làm con tỉnh giấc chứ.”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bị đống lửa chiếu rọi đỏ phơn phớt cả mặt, hóa ra ngày nào anh cũng cầm cái món đồ này để gọi điện cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Quỳnh Quỳnh, là mẹ đây.”
Trong điện thoại của đối phương đột nhiên nháo nhào lên, Quỳnh Quỳnh phấn khích hét lên: “Thùy Thùy, chị mau dậy đi, là điện thoại của mẹ đấy, mẹ lấy điện thoại của bố gọi cho chúng ta kìa, chị nói xem có phải mẹ đang ở cùng bố không?”
Cô ngây người ra, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà có thể đừng liên tưởng nhiều đến thế được không, “Quỳnh Quỳnh, nếu không muốn nói chuyện với mẹ thì mẹ cúp máy đây.”
Cô hơi ngượng nghịu, chuyện lúc trước Lê Minh Tùng làm với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cô chưa bao giờ hỏi bọ trẻ, vậy nên giờ cũng không đành đột nhiên nói ra cái gì còn cái gì mất, trái tim bọn trẻ giống như một tờ giấy trắng vậy, trong trắng không vấy bụi, còn cô cũng không nỡ.
“Mẹ à, đừng tắt mà, mẹ giận rồi sao?” Quỳnh Quỳnh hỏi.
“Mẹ ơi, có phải bố làm mẹ giận rồi không?” Thùy Thùy đã lại gần sát với micro, Thanh Thu thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hai đứa trẻ xinh đẹp giống nhau như đúc dính sát lấy nhau ở đầu dây bên kia lúc này, đẹp đẽ biết bao, cô yêu chúng.
Cô cười ha ha, “Không có, đừng nói linh tinh nữa, mẹ rất vui mà.”
“Mẹ ơi, vậy bao giờ mẹ về?”
“Mấy ngày nữa chăng.” Thực ra đến bản thân cô cũng không biết phải mấy ngày nữa, cái này phải xem quyết định cuối cùng của Bùi Minh Vũ, thực ra người đàn ông đó mà cố chấp thì chẳng thể kéo về được.
“Mẹ ơi, nói lời phải giữ lời đấy.”
“Nhất định rồi.” Cô khẽ đáp, vì bọn trẻ cô cũng nhất định phải quay về.
“Mẹ ơi, mẹ về có mang quà về cho con không?” Quỳnh Quỳnh lại sát gần lại, câu hỏi mang theo sự mong chờ.
“Quỳnh Quỳnh muốn gì nào?”
“Mẹ mang gì về thì Quỳnh Quỳnh muốn thứ đó, đồ mẹ mang về đều là tốt hết.”
Đứa con gái ngoan ngoãn biết bao, “Được, mẹ sẽ đem về cho các con cái một lá cây được không?”
“Được ạ, con làm thành tiêu bản biến thành thẻ làm dấu sách, ngày ngày kẹp trong sách, vừa lật ra là có thể nhìn thấy quà mẹ tặng rồi.”
“Còn đúng là con quỷ nhiều ý tưởng mà.” Nhưng lúc nói như vậy, trong lòng cô lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc, hai bảo bối này của cô giỏi quá đi.
“Mẹ ơi, đây không phải là chủ ý của con đâu.”
“Á, vậy là của ai?” Cô tùy tiện hỏi, chẳng nghĩ gì cả.
“Là bố đó, bố bảo bố phải vào trong rừng sâu, nói ở đó chỉ có lá cây thôi, vậy nên chỉ có thể mang lá cây về thôi.” Quỳnh Quỳnh thấp giọng đáp, hình như bị là Thùy Thùy đẩy ra, lập tức đổi thành giọng của Thùy Thùy, “Con hỏi bố tại sao không phải là hoa chứ? Bố bảo hoa tuy đẹp nhưng hoa có độc, nhưng mẹ ơi, rau cúc vàng phơi khô chúng ta đều có thể ăn, đâu có độc đâu, tại sao hoa chỗ bố mẹ đến lại có độc chứ?”
Tại sao chứ?
Đó là nguyên nhân do con người tạo ra, nếu hoa đó chỉ xem nó nở thôi thì không có độc, nhưng là con người lại cứ nhất quyết muốn thuốc phiện sau khi hoa đó nở cơ, “Cái này à, đợi các con lớn là sẽ hiểu thôi.”
“Được rồi, mẹ ơi, bố có đó không? Con muốn nói với bố câu.”
“Không...” Cô mới nói được một chữ “không” thì điện thoại vệ tinh trong tay đã bị Lê Minh Tùng giật lại rồi, “Thùy Thùy, bố đây, hôm nay có hư không đấy?”
“Không có đâu, con và Quỳnh Quỳnh đã đi ngủ từ rất sớm rồi, cô Trương còn hâm nóng sữa cho bọn con uống nữa.”
Thanh Thu quay đầu nhìn chăm chú vào Phong Thành, không phải bảo trường tiểu học khép kín đó rất đáng tin sao, nhưng cô vừa mới đi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã rơi vào tay Lê Minh Tùng rồi.
“Hừ...” Cô đứng lên đi vào trong xe, trong lòng rất không thoải mái, nhưng cũng không tiện nổi giận vì giờ bọn trẻ lại đang trong tay Lê Minh Tùng rồi.
Y Thương cũng lên xe cùng cô, nhưng cô ta chỉ ngồi ở ghế sau thôi, “Thanh Thu, cô có tâm sự à?”
“Không.” Trong tay còn ôm chú thỏ con kia, không biết tại sao ôm chú thỏ con lại có thế khiến cô yên tâm hơn chút, vậy thì bao giờ gần đến Ô Khảm rồi sẽ thả nó đi sau.
Cô có chút không nỡ rời xa chú thỏ này rồi.
“Tôi không biết rốt cuộc cô thích Bạch đại ca hay là người kia nữa”, Y Thương chỉ vào Lê Minh Tùng, tiếp tục nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh ta rất tốt với cô đấy.”
Vậy sao?
Anh không tốt với cô lại có ai có thể thấy chứ?
Cô sẽ không bị anh dụ dỗ nữa đâu, sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không.
Tay vê vê lông của chú thỏ con, cô từ từ làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Lê Minh Tùng đã cất điện thoại vệ tinh lại rồi lên xe rồi, đổi anh lái xe rồi, anh ngồi trước mặt cô, nghĩ đến chiếc điện thoại đó của anh, đúng là không thể đoán ra nổi anh rốt cuộc là người thế nào mà?
Lẽ nào không phải chỉ là bạn thời thơ ấu của Sa Duy Hân thôi sao?
Lời của Phong Thành lúc sáng khiến cô chìm vào suy nghĩ.
Mấy tiếng nhưng lại khó chịu nổi đến vậy, trong lúc lắc lư nghiêng ngả, Thanh Thu lại ngủ thiếp đi, có lẽ là do có Phong Thành và Lê Minh Tùng ở đây nên cô ngủ rất say.
Trong lúc lờ mờ cô vẫn luôn ôm chú thỏ con đó trong lòng, cô tự dặn mình rằng chỉ ngủ một lúc thôi rồi dậy ngay.
Nhưng con người một khi đã ngủ rồi thì căn bản sẽ không do cô quyết nữa.
Thanh Thu là bị tiếng nói chuyện liến thoắng làm cho giật mình tỉnh dậy, lúc tỉnh dậy trời vẫn còn tối khiến cô bỗng không nhìn rõ mọi thứ trong màn đêm đang ồn ào trước mặt.
Từ từ thích ứng được với bóng tối trong đêm rồi, cô mới nhìn rõ mọi thứ trước mặt, nhưng lại bỗng kinh ngạc.
Trong lòng cô vẫn là chú thỏ con đó, nó vẫn đang ngủ, một bên, Y Thương sớm đã xuống xuống xe rồi, đang nói gì với đám người kia nữa, còn bên cạnh Y Thương chính là Lê Minh Tùng và Phong Thành.
Mười mấy người đem theo súng.
Phải, thứ mà những người đó đang cầm trong tay tuyệt đối không phải là súng đồ chơi.
Ba người họ đều tỉnh rồi, nhưng lại không gọi mình cô dậy, mà những người đó lại cũng không đến làm ồn cô.
Là bạn hay là thù?
Nhưng nơi thế này thì họ lấy đâu ra bạn chứ?
Cô ôm chú thỏ con trong lòng rồi xuống xe, chạy đến chỗ ba người kia, tai nghe Y Thương vẫn đang nói chuyện với người kia, nói rồi nói rồi, Y Thương liền nhìn Phong Thành và Lê Minh Tùng, “Bọn họ nói các anh chuẩn bị mua bao nhiêu thuốc trắng?”
Lê Minh Tùng liền nói luôn: “Nói với họ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Anh coi anh là người giàu à, đợt trước số tiền kia còn không phải là do Bùi Minh Vũ lấy mạng để đổi sao, giờ Bùi Minh Vũ bị tạm giữ ở đây còn không phải là vì cô, vì Lê Minh Tùng hay sao, “Lê Minh Tùng, anh im miệng cho tôi, Y Thương, đừng dịch câu này.” Thứ đồ đó một Bùi Minh Vũ dây vào đã đủ khiến cô đau đầu rồi, nếu lại thêm Lê Minh Tùng nữa...
Bỗng nhiên nghĩ đến đây, cô bỗng nhận ra hóa ra cô không hề muốn để Lê Minh Tùng dây vào thứ đồ này.
“Im miệng.” Lê Minh Tùng không những không im mồm, ngược lại còn bảo cô im mồm lại.