Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 212: Sự dịu dàng của ai




Anh ấy có khỏe không?

Người đàn ông ngốc nghếch ấy, anh ta có biết anh ta đã chạm vào trái tim cô không?

Thực ra lúc đầu cô nên yêu Bùi Minh Vũ chứ không phải là Hoàng Cảnh Hưng, vậy thì sẽ không có sự xuất hiện của Lê Minh Tùng rồi.

Nhưng đời mà, chỉ cần đi qua rồi thì sẽ chẳng bao giờ cho bạn cơ hội đi lại từ đầu nữa đâu.

Thế là cô chẳng có cách nào quay lại là cô của nhiều năm về trước nữa.

Cô gái từng học năm nhất đó, thanh xuân đã không thể quay lại nữa rồi, cô còn lại bao nhiêu thời gian đáng để trân trọng nữa chứ?

Hai người đàn ông lần lượt đi tắm, lúc Lê Minh Tùng quay lại thì Phong Thành mới đi.

Còn hai ngày nữa, đi qua nơi này, cô còn phải trải qua hai ngày nữa mới được tắm táp thoải mái.

Y Thương lười nhác ngồi dưới gốc cây, cô ta nhìn theo hướng của Phong Thành, rất lâu cũng chẳng đổi tư thế.

Hóa ra yêu một người là có thể ngốc đến vậy.

Nhưng Phong Thành thật sự rất đáng để Y Thương yêu.

Con người kiên cường như vậy chắc có rất nhiều cô gái thích chăng.

Cô nghĩ vậy, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười, đẹp đến nỗi đến chính cô cũng không biết.

Bỗng nhiên chiếc xe chấn động mạnh một cái, Lê Minh Tùng lại bất ngờ khởi động xe, đồng thời hét lên với cô đang ngồi sau mình: “Mở cửa xe, mau gọi Y Thương với Phong Thành lên, gần đây có người.”

Cả người vừa mới tắm đã lập tức kinh ngạc chảy bao nhiêu mồ hôi, lúc đang định gọi thì Phong Thành đã cánh tay để trần kéo Y Thương chạy như điên về phía chiếc xe...

Cô giữ cánh cửa xe đang mở đang lắc lư kia, trái tim cũng rung lên điên cuồng cùng cánh cửa đó, người của Ô Khảm đến rồi sao?

Chiếc xe lái với tốc độ đều đều, rõ ràng là Lê Minh Tùng đang cố gắng đợi Phong Thành và Y Thương mà.

“Phong Thành...” Xung quanh ngoài cây ra thì chỉ có cỏ, Thanh Thu không nhìn thấy bóng người nào cả, nhưng nhìn phản ứng của Lê Minh Tùng và Phong Thành thì cô biết họ nhất định đã phát hiện ra gì rồi, đến nỗi mà Phong Thành thậm chí không kịp mặc áo đã kéo theo Y Thương chạy lên xe.

Anh ta chạy như bay, thấy người cũng đến gần rồi, Thanh Thu lùi ra sau một chút, Phong Thành nhanh nhẹn đẩy Y Thương lên trước, sau đó một tay bám vào cửa xe, nhẹ nhàng đu một cái cả người đã nhảy vào trong xe rồi.

Nhưng anh ta còn chưa kịp ngồi vững, giây phút cả người anh ta mới đu vào trong xe, Lê Minh Tùng đã nhanh chóng đạp ga, lao thẳng về hướng mặt trời, nhưng nơi đó là hướng tây.

“Tùng, nhầm rồi.”

“Im mồm.” Lê Minh Tùng nhìn chằm chằm vào phía trước xe, chiếc xe lao đi nhanh nhất có thể, anh lái xe vòng qua từng cái cây chắn trước mặt, cả chiếc xe đang không ngừng vạch thành hình chữ S.

Tần suất và tốc độ rẽ lượn quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến Thanh Thu chóng hết cả đầu.

Y Thương ôm chặt lấy eo của Phong Thành, nước trên tóc Phong Thành chưa kịp lau khô cứ thế nhỏ lên người Y Thương, nhưng cô ta lại hoàn toàn chẳng quan tâm, cả khuôn mặt áp chặt vào ngực Phong Thành, lần này cô ta chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ dựa vào Phong Thành như thể anh ta chính là bầu trời của cô ta vậy.

Thanh Thu vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điều gì cả.

Cô không biết Lê Minh Tùng và Phong Thành đã phát hiện ra gì rồi nữa.

Sau khi chiếc xe lái đi một lúc thì Phong Thành kéo cái tay đang ôm lấy eo anh ta của Y Thương ra, “Để anh làm việc, nhé?”

Y Thương lúc này mới miễn cưỡng buông anh ta ra, Phong Thành di chuyển một chút rồi nhảy lên hàng ghế phụ phía trước, xòe tay về hướng Lê Minh Tùng, “Đưa đồ cho tôi.”

Lúc này Lê Minh Tùng mới đưa anh ta một chiếc đồng hồ, “Chú ý nhìn kĩ phương hướng đấy để chúng ta còn có thể chuyển hướng bất cứ lúc nào.”

Hai người đàn ông một người lái xe, một người quan sát xung quanh, chính vào lúc trái tim căng thẳng của Thanh Thu sắp nhảy ra khỏi cổ hỏng đến nơi rồi thì Lê Minh Tùng lại giảm tốc độ, “Đoàn xe đó hình như chuyển hướng rồi phải không?”

“Ừm, chúng ta ở đây đợi lệnh, đợi đám người đó đi xa rồi hẵng hành động.” Phong Thành trầm giọng đáp.

“Được.”

Ý tưởng của hai người đàn ông đó lại giống nhau đến kì lạ, chiếc xe cũng nhanh chóng dừng lại ở một địa điểm ẩn náu, rồi tắt lửa ăn lương khô, lúc Y Thương làm ầm lên đòi nhóm lửa thì Lê Minh Tùng liền lắc đầu, “không được, sẽ bị phát hiện mất.”

Thế là Y Thương liền im lặng không nói gì nữa.

Trong đêm tối có thêm một người đàn ông nữa thực ra cũng là chuyện tốt, hai người thay ca nhau trực, như vậy thì sẽ không còn xảy ra tình trạng như lần trước, bị 6 người áp sát mà không phát hiện ra nữa, lần trước, Phong Thành thật sự là ngủ quá say mà.

Thanh Thu cuộn tròn trong cỏ, tuy bên dưới có trải giường chiếu nhưng khu rừng này về đêm lại vô cùng ẩm ướt, may mà thuốc đuổi muỗi của Y Thương vẫn còn nên cô mới không đến nỗi phải tiếp tục làm mồi cho muỗi.

Rất lâu sau, cô trằn trọc chẳng thể ngủ nổi.

Bên tai truyền đến tiếng bước đi sột soạt, tuy rất khẽ nhưng là hướng về phía cô.

Thanh Thu không nhúc nhích, mắt ti hí nhìn thấy thân hình cao to của Lê Minh Tùng khoác lên ánh trăng màu bạc lặng lẽ đứng trước người cô, cái bóng dài hẹp đó dường như không còn chân thực nữa, mà toát lên vẻ hiu quạnh, anh không nói gì, cô cũng thế, trong đêm tối, một người đứng, một người nằm, cứ giằng co như vậy.

Rất lâu sau, người đàn ông thở dài một cái rồi quay người chầm chậm bước đi.

Nhưng xung quanh cô vẫn toàn hơi thở của anh, hơi thở quen thuộc ấy khiến cô bị thôi thúc muốn bỏ chạy.

Đi tiểu tiện đi, có lẽ đi tiểu tiện xong quay lại là có thể ngủ được thôi.

Nhẹ nhàng đứng dậy, cô lại đi ngược về với hướng của Lê Minh Tùng, chỉ đi xa khoảng mười mấy mét là được rồi.

Thanh Thu đi vào trong bìa rừng, đêm rất tối, dù phía sau không xa chính là Lê Minh Tùng, Phong Thành và Y Thương nhưng cô vẫn không kiềm nổi sự sợ hãi.

Một ngày rồi, dù những chuyện lúc sáng sớm đã trở thành quá khứ rồi nhưng sáu xác chết kia vẫn không ngừng đu đưa trước mặt cô khiến cô luôn cảm thấy kinh sợ.

Gió đêm lướt nhẹ trên đám cỏ, thổi đi sự rung động trên cỏ của ánh trăng, bên tai là tiếng côn trùng kêu, khẽ lọt vào tai như tiếng nhạc.

Bỗng nhiên, trước mặt cách đó mấy bước bỗng vang lên tiếng “sột soạt... sột soạt...” âm thanh đó không to cũng không nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy rõ.

Thế là cô phản ứng theo bản năng, chẳng nghĩ gì liền gọi: “Tùng...”

Lúc thế này, người đầu tiên cô nghĩ đến lại vẫn là anh.

“Sao vậy?” Phía sau truyền đến giọng nói của Lê Minh Tùng, anh lao như bay đến.

Thanh Thu liên tục lùi về sau, tai vẫn nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ trong đám cỏ, không lẽ trong đám cỏ rậm rạp ấy đang có người ẩn nấp sao?

Thanh Thu vẫn không ngừng lùi về phía sau, đôi mắt vẫn không rời chỗ phát ra âm thanh trong đám cỏ đó.

“Có... có...” Cô cũng không biết có cái gì, dù sao cũng chính là có âm thanh, kinh sợ lùi về sau, nhưng đột nhiên lại luid phải một bộ ngực rộng lớn.

“Bịch...” Chính vào lúc cả người cô bị bộ ngực rắn chắn của Lê Minh Tùng ôm lấy thì một bóng đen nhảy vọt qua trước mặt, chính vào lúc âm thanh đó vang lên, bóng đen đó nhảy ra thì tay Lê Minh Tùng nhanh chóng phi ra thứ gì đó, “bộp”, bóng đen đó ngã xuống đất, Lê Minh Tùng ôm chặt lấy eo Thanh Thu, “Đừng sợ... không sao đâu...”

Cả người khẽ run rẩy, cô vẫn đang sợ hãi, nhưng lúc này lại nhận ra mình đã áp sát vào người anh rồi, “Cái gì...”

Anh ôm cô dựa vào một cái cây bên cạnh, “Đợi tôi, ba giây thôi tôi sẽ quay lại...” Nói rồi, anh buông tay ra khỏi người cô, nhanh chóng di chuyển đồng thời trong miệng kêu: “Một, hai, ba...”

Chỉ là âm thanh mà thôi nhưng cũng làm cô bỗng yên tâm hơn rất nhiều, kêu xong ba thì chớp mắt anh liền quay lại rồi, lại ôm lấy thân hình vẫn đang run rẩy của cô, “Không sao, chỉ là một con thỏ thôi.”

Mặt Thanh Thu đỏ ửng lên, cô thấy cô đúng là nhìn gà hóa cuốc mà, “xin lỗi”.

Giọng nữ dịu dàng khẽ lên tiếng, khuôn mặt khẽ rủ xuống lập lòe dưới ánh trăng, Lê Minh Tùng đã thích nghi với bóng tối rồi sáng quắc lên nhìn người phụ nữ đang dựa vào gốc cây, bờ môi mỏng hơi mở ra, bị mê hoặc mà từ từ tiến đến gần môi cô, chỉ là một phản ứng cực kì tự nhiên thôi, anh thậm chí còn không biết anh đang làm gì nữa.

Thanh Thu hoảng hốt, khuôn mặt anh tuấn ấy ngày càng gần hơn, gần đến nỗi sắp dính lấy cô rồi, cô muốn trốn đi nhưng sau lưng lại là cây, cô không có nơi nào để trốn cả, cô muốn nói gì đó để khiến anh bỏ đi nhưng anh vừa mới cứu cô xong, tuy chỉ là bị một phen hú vía nhưng nếu không phải là anh đến thì cô đã bị dọa đến nỗi...

Môi của anh ngày càng gần hơn, Thanh Thu nghe thấy cả tiếng tim mình đập, “Tùng... Đừng...”

Ngón tay cô trong lúc cấp bách đã đặt lên môi anh, chỉ là một cách để ngăn lại được nụ hôn đặt xuống của anh thôi, nhưng không ngờ người đàn ông lại cười ma mị, sau đó liền ngậm lấy ngón tay cô vào trong miệng mình, đôi môi mềm mại mơn trớn ngón tay cô, đó cứ như một mồi lửa bị ném vào đám củi khô vậy, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập như bị lửa đốt.

Trời, rõ ràng cô rất hận anh, nhưng giờ cô lại có phản ứng với sự tiếp xúc của anh.

Điều này thật kì lạ mà.

“A... không... đừng, Tùng à, anh tránh ra, tôi và anh...” Cô hoảng loạn đến nỗi nói năng lộn xộn, nhưng càng giống như một lời mời gọi biến tướng khiến người đàn ông mút ngón tay cô không muốn thả ra.

“Thanh Thu...” Trong lúc khẽ mút, anh mơ hồ không rõ gọi tên cô, chẳng muốn thả cô ra chút nào.

“Phong... Phong Thành và Y Thương còn ở đây...” Cô dường như là dán lấy tai anh mà nói ra tên Phong Thành và Y Thương, nhưng nói xong rồi mặt cô lại càng đỏ hơn, đây dường như là đang nói với Lê Minh Tùng rằng nếu không có Phong Thành và Y Thương ở đây thì cô sẽ cho phép anh...

“Suỵt, đừng lên tiếng.” Miệng lưỡi anh thả ngón tay cô ra, không chút do dự mà di chuyển đến môi cô, anh căn bản không quan tâm đến Phong Thành và Y Thương mà cô vừa nhắc đến.

Hơi thở của anh phả ra ngày càng gần hơn, gần đến nỗi khiến cô hoảng loạn mà nhắm mắt lại, trong đầu cô đang tìm lời nào đó để có thể từ chối anh, bỗng nhiên, anh nhớ ra Bùi Minh Vũ, “Tùng à, tôi không thích anh nữa rồi, tôi thích Bùi Minh Vũ.”

Cô đến đây không phải là vì Bùi Minh Vũ hay sao?

Tên ngốc đó.

Nghĩ đến mà thấy đau lòng.

Nhưng phút giây cô nói ra lời ấy, đôi môi mỏng của anh đã chặn trước môi cô, bốn môi cứ thế chạm vào nhau, nhưng anh lại vì lời cô nói mà dừng động tác chuẩn bị làm lại.