Giọng điệu ngang ngược ấy khiến Trọng Thanh Thu vô cùng ghét bỏ: "Này, anh tránh ra đi, anh đừng đi theo tôi nữa." Cô mệt rã rời rồi, đi bộ cả một buổi tối, bây giờ cô chỉ muốn quay về kí túc xá rồi nằm bẹp trên giường mà ngủ một giấc thật ngon, buồn ngủ chết đi được.
"Lên xe." Anh ta vẫn kiên trì, có vẻ như cô không chịu lên xe thì anh ta sẽ không bỏ đi vậy.
Người đàn ông này, mục đích của việc anh ta đợi cô bên ngoài quán bar cả một buổi tối là muốn cô lên xe của anh ta thôi sao?
Nghĩ đến chuyện hiểu nhầm "mất đời con gái", cô rất sợ phải dây dưa dính dáng thêm với anh ta.
Nói không được mà tránh cũng không xong, cảm giác bất lực này nhanh chóng cuốn lấy hệ thống thần kinh của Trọng Thanh Thu, trong chốc lát, cô thực sự rất muốn xông tới tặng cho anh ta vài cái bạt tai.
Nếu như không phải cô luôn cảnh cáo mình rằng "bồng bột là ma quỷ", chắc cô đã thực sự xông tới.
Tiếp tục tập tễnh đi trên con đường dành cho người đi bộ, cô đi ở làn trong cùng, có thể cách anh ta xa được bao nhiêu thì cố gắng giữ khoảng cách xa bấy nhiêu. Khi cô đang than thở rằng tối nay bao giờ mới về được tới trường, cơ thể cô đột nhiên bị người ta bế ngang theo kiểu công chúa, sau đó nhanh chóng bị nhét vào ghế phó lái của chiếc BMW màu đen kia.
"Cạch." Lê Minh Tùng thậm chí còn thắt dây an toàn cho cô.
Thần kinh cô căng lên như dây đàn, cô nhìn anh ta ngồi vào ghế lái chính với vẻ xa cách: "Anh Lê, anh đang định bắt cóc tôi à?"
Anh ta im lặng, không nói năng gì, làm lơ ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người của cô, từ tốn khởi động xe, sau đó phi như bay trên đường. Hướng đi ấy khiến cô thực sự không biết anh ta muốn đưa cô đi đâu: "Này Lê Minh Tùng, anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả?"
"Im miệng." Anh ta khẽ quát lên, hiển nhiên tâm trạng của anh ta cũng không khá khẩm hơn.
Sao có thể như thế này được nhỉ, anh ta bắt cóc cô mà còn không cho phép cô phản kháng à?
Cô vươn tay, định lắc vô lăng xe: "Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe."
Chiếc xe lảo đảo trên đường, anh ta lập tức điều chỉnh được: "Trọng Thanh Thu, cô không muốn sống nữa à?"
"Muốn chứ, nhưng với điều kiện là anh dừng xe lại để tôi xuống xe."
"Được, thế thì chết cùng nhau."
Cô còn tưởng anh ta đang đùa, nhưng ngay sau đó, Trọng Thanh Thu kinh hoàng, Lê Minh Tùng lái xe chạy theo hình chữ S, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh. Trọng Thanh Thu lập tức quên cả việc đòi xuống xe, chỉ biết hét toáng lên. May mà ban đêm, xe cộ lưu thông trên đường không nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc, nếu không, cô cảm thấy chắc mình chết thật, bị anh ta hù cho đến chết.
"Á... á..." Cảm giác kích động mà nỗi sợ hãi mang lại thực sự không có gì sánh được, quá khó hình dung. Nếu như Lê Minh Tùng cứ tiếp tục lái xe như thế này chắc cô sẽ điên lên mất.
Nhưng sau một lần rẽ, Lê Minh Tùng trở lại trạng thái bình thường, chiếc xe chạy với tốc độ bình thường, cũng bắt đầu mở thứ âm nhạc thư thái. Lê Minh Tùng vui vẻ lái xe, căn bản không quan tâm cô có đang phản kháng trong im lặng hay không. Cô sợ đến vãi cả hồn rồi, cho dù trong xe bật điều hòa, cô vẫn toát vã mồ hôi.
"Cho cô này." Một chiếc khăn tay in hoa văn chìm kiểu nam với mùi thơm thoảng nhẹ được đưa tới trước mặt cô.
Trọng Thanh Thu vô thức đưa tay nhận lấy, cảm giác dính dớp trên người cô quá khó chịu.
Lau mồ hôi xong mới phát hiện ra chiếc xe đã dừng lại, cổng lớn của một khu nhà trước mặt cô đang từ từ mở ra, cô bỗng chốc hoảng hốt: "Đây là đâu vậy?"
"Tới căn hộ của tôi." Anh ta trả lời ngắn gọn, căn bản không để tâm tới sự hoảng hốt của cô.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào khu nhà cao cấp, khi xe đã dừng hẳn trong bãi đỗ, Lê Minh Tùng lịch thiệp mở cửa xe giúp cô, còn đích thân tháo dây an toàn hộ Trọng Thanh Thu - bấy giờ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Câu nói "chúng ta về nhà" tự nhiên như thế, cứ như thể nơi mà họ sắp đến là nhà của hai người. Nghe thấy một chữ "nhà" ấy, trái tim cô ấm áp, bỗng chốc rất mong chờ, nhà của cô, đã bao lâu cô không được biết đến cảm giác ấy rồi.
Cô chưa từng có nhà.