“Mẹ kiếp, không ngờ lại cứng đầu thế!” một người đàn ông giơ chân lên đá cô một phát, cú đá đó thật không may lại hướng thẳng vào eo cô, ở đó vết thương của cô vừa mới lành chưa khỏi hẳn.
Cơn đau tới bất ngờ khiến trán cô toát mồ hôi hạt, nhưng cô không kêu lên tiếng nào, chỉ nhìn Lê Minh Tùng và nói: “Anh trả bọn trẻ lại cho tôi, trả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cho tôi.....” cô không ngừng gào lên câu nói đó, giọng cô gần như đã khản đi, mặt cô đỏ lên nhưng cô đều không hề hay biết.
“Anh Lê, Tiểu Thúy cô ấy....” chị Hồng không nỡ thấy cảnh tượng này, thế nhưng khi mà chị ta đang định hỏi tình hình thì liền bị Lê Minh Tùng cắt ngang: “kéo cô ta ra ngoài, ngay lập tức, bằng không sau này Phong Gian đừng mở cửa nữa.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền khắp căn phòng, từng từ từng chữ như được đè lên đầu Thanh Thu, đầu cô bắt đầu cảm thấy đau, cơn đau khiến cho cô không còn khả năng suy nghĩ thêm nữa, cô chẳng phải là đối thủ của hai tên bảo an đó, cơ thể cô rất nhanh sau đó được kéo lên, chân cô bước nhưng như không hề chạm đất mà được nhấc ra khỏi căn phòng, chớp mắt cô đã ở phía ngoài cánh cửa đó, thế nhưng miệng cô vẫn gào lên câu nói lúc trước: “Lê Minh Tùng, trả bọn trẻ lại cho tôi, trả lại cho tôi.....”
Chẳng ai quan tâm tới cô, chỉ thấy chị Hồng lặng lẽ lắc đầu vẻ thương cảm, nhưng vẫn thay Lê Minh Tùng đóng cánh cửa căn phòng đó lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại một nam một nữ tiếp tục làm cái việc mà họ muốn làm.....
Đêm nay đột nhiên thật ảm đạm, ở phía xa, tiếng kêu đau khổ của người phụ nữ cũng làm cho đêm nay không thể yên bình được.
Có ai, khi mà tiếng kêu gào đó càng lúc càng xa dần thì con tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng trùng xuống.
Có ai, khi mà cô gái biến mất thì đôi môi chỉ biết mỉm cười đau khổ, nhưng rất nhanh lại trở về trangjt hái ban đầu.
Thanh Thu bị bảo an lôi ra phía ngoài Phong Gian, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi tới, cơn đau từ vùng eo truyền ra khắp cơ thể cô khiến cô không thể không nheo mày, chị Hồng nói nhỏ với hai tên bảo an: “Thả cô ấy ra đi, còn lại để tôi giải quyết.”
Hai tên bảo an gật đầu sau đó rời đi, bất luận là ai, ít nhiều cũng nể mặt chị Hồng một phần, dù sao thì chị ta cũng không phải chỉ mới ở đây một hai ngày.
Hơi thở nặng nề của Thanh Thu cho thấy cơn giằng co và những tiếng kêu gào ban nãy đã lấy đi không ít sức lực của cô, thế nhưng, người đàn ông trong căn phòng đó đã mặc kệ cô, chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của cô.
Bàn tay cô đặt vào vùng eo, lập tức xoa tay vào vết thương, nhưng vừa chạm vào thì lại càng đau hơn.
“Tiểu Thúy, cô không sao chứ?” chị Hồng nhìn thấy cô nheo mày thì liền cúi người xuống hỏi vẻ quan tâm, sau đó trầm giọng nói: “Những nơi như thế này đều có quy tắc của nó, tôi cũng không có cách nào bảo vệ cô.”
Thanh Thu chẳng để ý tới cơn đau, hai mắt cô ậng nước: “Chị Hồng, tôi chỉ cầu xin anh ta trả con lại cho tôi, tôi chỉ cần xin có thế, bọn trẻ biến mất rồi, là anh ta đưa chúng đi, là anh ta đưa chúng đi....” tiếng cô nghẹn đi, trời đất như hoàn toàn sụp xuống đầu cô rồi, chẳng biết người có thể giúp cô đỡ lấy bầu trời đen tối này đang ở đâu.
“Tiểu Thúy, có thể là anh ấy có nỗi khổ trong lòng không nói ra được, cô đừng vội, ngày mai xem có thay đổi gì không hãy rồi quyết định.” Chị Hồng nhẹ nhàng khuyên bảo, lúc trước ấn tượng của chị ta đối với cô rất tốt, hơn nữa cô được giới thiệu từ một người chị em tốt của chị Hồng, chị ta vẫn còn nhớ vì thế chị ta cũng không thể bỏ mặc Thanh Thu ở giữa đường thế này được.
Những lời của chị Hồng giống như những giọt nước mát chảy và trong tim cô, có lẽ chị Hồng nói đúng, cô nhìn chị Hồng hai mắt ngấn nước: “Tôi thực sự chỉ cần bọn trẻ, bọn chúng là do tôi sinh ra, hai đứa bảo bối của tôi, bọn chúng đáng yêu lắm, tự tôi đã nuôi nấng chúng trong sáu năm, vậy mà anh ta lại.... lại định cướp đi từ tay tôi?” nói tới đâu tim gan cô như tan nát tới đó, ánh mắt cô mờ đi như thể phía trước là một lớp sương dày đặc, Thanh Thu rất hận, cô hận bản thân mình bất lực, cô hận mình lại đi trao hai đứa con cho tên ác thú Lê Minh Tùng.
Bàn tay chị Hông đỡ cô lên: “Đứng dậy đi, nền đất lạnh lắm, phụ nữ phải biết yêu bản thân mình, đừng để mình bị ốm.”
Một tay chống xuống đất, thế nhưng eo cô đau tới nỗi cô không động đậy được, chỉ dùng lực một chút liền giống như có ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt, cô toát mồ hôi ướt đẫm.
“Tiểu Thu, đau ở đâu thế?”
Cô cười đau khổ: “Tôi vừa mới ra viện hôm nay, vết thương ở eo chưa khỏi hẳn.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tai nạn xe.” Cô khẽ nói, ánh mắt cô lại nhòe đi, cứ nhắc tới vụ tai nạn xe đó là cô như mất tự chủ mà nhớ tới Lê Minh Tùng, là anh đã cứu cô, là anh đã cứu cô sao?
Thế nhưng bây giờ, rốt cuộc là tại sao?
Tại sao vừa rồi anh đối với cô lạnh lùng, tuyệt tình như thế? Anh chẳng còn là người đàn ông ấp áp trong mắt cô nữa.
Sự tuyệt tình của anh khiến trái tim cô đau nhói và sợ hãi, khiến cô không thể hieur nổi, chỉ trong có một đêm sao anh có thể thay đổi hoàn toàn như thế?
Chị Hồng đỡ cô dựa vào người mình, Thanh Thu cố gắng lắm mới đứng lên được dưới sự giúp đỡ của chị Hồng. Cô hiểu bất luận bây giờ chị Hồng có quan tâm có chăm sóc cô thế nào thì cuối cùng chị ta cũng sẽ không cho phép cô vào trong Phong Gian, ở đây có quy tắc của nó, cô sớm đã biết rồi.
Bàn tay cho vào trong túi, cô tìm chiếc điện thoại vẫn đang rung lên, cô khẽ rút ra, cô gọi lại cho bà Trương, bà Trương thật tốt, cũng giống như cô, cũng sốt ruột muốn biết bọn trẻ đang ở đâu, nhưng bà tuyệt nhiên không thể ngờ rằng thực ra chính chủ nhân của bà đã cố ý đưa bọn trẻ đi.
Đó là điện thoại cố định trong biệt thự, Thanh Thu cứ tưởng ít nhất cũng phải đợi một lát mới có người chạy tới bắt máy nhưng không ngờ cô vừa mới gọi thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bà Trương: “Thái thái, có phải cô không? Tôi gọi mà cô không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, thái thái, cô đang ở đâu? Cậu chủ và bọn trẻ vẫn chưa về nhà, mọi người tìm khắp thành phố T mà cũng không thấy bóng dáng ai.” Trong giọng nói đó là sự quan tâm và sốt sắng nhưng ngờ đâu Lê Minh Tùng chẳng hề quan tâm đang có nhiều người tìm anh đến vậy, thậm chí điện thoại cũng không trả lời.
Hít một hơi thở thật sâu, lúc này Thanh Thu mới lấy lại được giọng bình tĩnh: “Bà Trương, bảo mọi người ngủ đi, cháu tìm thấy anh ấy rồi.”
“Cái gì? Cậu chủ đang ở đâu?”
Môi cô khẽ cười đau khổ, bà Trương thật tốt bụng, không hề nghĩ rằng Lê Minh Tùng chính là thủ phạm gây ra tất cả những điều này, thôi thì cứ để cho bà được ngủ ngon giấc, hơn nữa cô nói ra cũng chẳng để làm gì, bà Trương cũng chẳng giúp gì được cho cô, người đàn ông đó đã kiên quyết muốn cướp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, “Bà Trương, anh ấy ở bên cạnh cháu.”
“Vậy thì bảo cậu ấy bắt máy đi.” Bà Trương nghĩ cũng không nghĩ liền nói.
“Anh ấy say rồi, đang dựa vào cháu ngủ say rồi.” cô đã nói dối vì không muốn mọi người trong biệt thự lại phải chạy đôn chạy đáo vì cô, anh và bọn trẻ, chỉ cần Lê Minh Tùng muốn thì không ai có thể tìm được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ngay đến cả cô cũng vậy.
“Thái thái, vậy thì tôi yên tâm rồi, cô chịu khó chăm sóc cậu chủ nhé, cậu ấy uống nhiều rồi không tốt cho sức khỏe, nếu như bên cạnh có trà giải rượu thì cô pha cho cậu ấy uống, đúng rồi, bọn trẻ thì sao, cho tôi nghe giọng chúng xem nào, có thế tôi mới yên tâm ngủ được.”
“Bà Trương, bọn trẻ cũng ngủ rồi, ngày mai nói tiếp nhé!”
“Vậy được, vậy tôi đi ngủ đây, cũng bảo cho mọi người đi ngủ, khi nào cô về thì ấn chuông tôi sẽ nấu đồ ăn cho mọi người, nhất định không được ăn mì ở ngoài đâu đấy, ăn đồ ăn bên ngoài thì làm sao mà no được.....” bà Trương cứ thao thao bất tuyệt nói mãi không thôi, còn Thanh Thu thì sắp đứng không vững rồi, cô cảm thấy toàn cơ thể dường như bị hút hết sức lực, cô rất đau, rất đau.
“Bà Trương, cháu đi xem bọn họ thế nào, bà ngủ ngon nhé.”
Không đợi bà Trương đáp lại, Thanh Thu ben cúp máy, không biết tại sao, bây giờ cô không chỉ đau eo mà con tim cũng đang đau nhói, ánh đèn trước mặt cùng với đèn đường hiện ra lờ mờ trước mắt cô, thế giới đầy ảo ảnh này sao lại chỉ mang đến cho cô toàn nỗi đau vậy?
Cô không hiểu, cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Chị Hồng giơ tay vẫy một chiếc taxi: “Tiểu Thúy, muộn thế này rồi, cô về trước đi, có chuyện gì thì ngày mai tính tiếp nhé.”
Thanh Thu ngồi trong xe vẫy tay chào chị Hồng: “Cảm ơn chị.”
Chiếc xe được lái đi thẳng về phía trước: “Cô ơi cô muốn đi đâu?”
Ánh mắt cô ngây dại nhìn về phía trước, bộ váy thiên nga khiến con người ta có những sự liên tưởng thật phong phú, vài giây sau cô mới giật mình và chỉ tay về phía trước rồi nói: “Đến ngã rẽ phía trước thì dừng lại.”
“Cô à, gần như thế sao cô không đi bộ, bắt xe đúng là không đáng.” Người tài xế lắc lắc đầu, nói có vẻ chán nản, vốn cứ nghĩ sẽ gặp khách đi đường dài một chút để kiếm chút tiền, kết quả xe vừa mới chạy được có hơn một phút thì đã phải dừng lại.
“Xin lỗi.” cô khẽ nói, chỉ muốn nhanh chóng quay lại Phong Gian, cô muốn đợi anh đi ra ngoài, cô nhất định phải biết bọn trẻ bây giờ đang ở đâu.
Bằng không chắc cô sẽ điên lên mất.
Trả tiền xe xong Thanh Thu lê bước quay trở về Phong Gian, ngồi trên xe có hơn một phút nhưng cô đi bộ quay về phải mất nửa tiếng, vì sợ Lê Minh Tùng có thể sẽ rời đi nên cô nghiến răng bước thật nhanh.
Trong bãi đỗ xe của Phong Gian, Thanh Thu nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, xe của anh lúc sáng đã cho cô dùng để đón cô từ bệnh viện về, vì thế, cô thực sự không biết anh lái xe gì tới đây, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tìm, đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc Beetles, giống hệt với chiếc xe của cô, đây chắc là xe của Phương Mẫn.
Cô tìm một chỗ kín đáo nấp mình vào đó và chỉ đợi Lê Minh Tùng xuất hiện.
Nhớ tại cảnh tượng hai người quấn vào nhau, chắc không nhanh rời đi như thế đâu.
Cô nhắm mắt lại, cô không ngủ mà đang nghĩ nếu như Lê Minh Tùng cùng với Phương Mẫn xuất hiện thì cô sẽ làm thế nào để đòi bọn trẻ đây!
Tuy là đang tập trung suy nghĩ nhưng tai cô không ngừng nghe ngóng động tĩnh, cho dù lặng lẽ nhưng cũng khiến cô cảm thấy căng thẳng.
Thời gian trôi đi thật chậm chạp, cũng không biết đã đợi bao lâu, lâu tới mức mà cô dựa vào xe ngủ gật cả đi, và vào đúng lúc đó, trong bãi đỗ xe truyền tới tiếng bước chân của hai người và đi về cùng một hướng, âm thanh đó nghe vô cùng rõ trong màn đêm tĩnh lặng, Thanh Thu giật mình mở to hai mắt.