Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 171: Không còn liên quan gì




Cô nhìn bọn trẻ, xem ra không hề có cảm giác lạnh một chút nào, bộ quần áo leo núi đó không những vừa vặn còn giữ ấm được nữa, người đàn ông này suy nghĩ cũng thật chu đáo.

Lạnh, thật sự rất lạnh, cô không kìm được run lên lập cập, ánh mắt vẫn hướng về bọn nhỏ, chết cũng không chịu nhìn Lê Minh Tùng, trong lòng vẫn chưa nguôi giận, tối hôm qua anh rõ ràng còn nói hôm nay muốn đi ngắm mặt trời mọc với cô Đỗ, giờ lại đổi ý quay sang cô, hại cô tưởng bọn trẻ bị mất tích, dọa cô một trận hồn bay phách lạc.

"Thịch…Thịch. Thịch..." Cô sải bước đuổi theo bọn trẻ, muốn từ từ cách xa Lê Minh Tùng một chút.

Nhưng cô vừa mới cách xa anh, sau lưng liền truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái, "Này, Minh Tùng, sao chậm vậy, em đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi đấy, nhanh lên, chúng ta qua bên kia, nghe nói chỗ đó có tầm nhìn đẹp nhất để mặt trời mọc nhất."

Là lời của cô Đỗ, quả nhiên cô ta đã đến đây từ sớm.

Thanh Thu bước thật nhanh, cô hận không thể rời khỏi thế giới của Lê Minh Tùng, muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh.

"Lạnh lắm không?" Sau lưng cô, giọng nói châm chọc của người đàn ông truyền lại, khiến cô gạt tay cũng không né được.

"Một chút, không ngờ nhiệt độ trên núi lại chênh lệch với dưới núi nhiều đến vậy."

"Đúng thế, gió lớn, gió trên núi còn mang cả gió biển nữa, đương nhiên sẽ rất lạnh, mặc nhiều áo vào."

Thanh Thu không quay đầu, nhưng cô có thể tưởng tượng được Lê Minh Tùng nhất định sẽ cởi áo khoác ngoài của anh cho cô Đỗ mặc, thật là biết thương hoa tiếc ngọc.

"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chúng ta qua bên kia ngồi." Cô nhanh chóng chọn một vị trí, ở chỗ đó nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh biển dưới núi, từng con sóng xanh lăn tăn vô tận, dòng nước biển ấy thật giống nỗi lòng của cô, có chút hỗn loạn, không có cách nào để xoa dịu.

"Mẹ, mẹ mặc ít như vậy, có lạnh không?" Quỳnh Quỳnh ân cần hỏi, đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tay cô, thật ấm.

"Không lạnh." Có hai đứa con quý báu này bên cạnh, mọi chuyện đều sẽ ổn cả, người đàn ông kia, không cần cũng được, vả lại, cô căn bản cũng không định sẽ đi cùng anh. Anh càng cách xa cô càng tốt.

Chỗ ngồi bằng phẳng như thế này, chắc chắn đã có rất nhiều người lựa chọn, rất nhiều người ngồi. Khi ngồi ở đây, trong đầu cô bất giác nghĩ, không biết những người ngồi đây trước đó sẽ là những người như thế nào.

Là tình nhân?

Hay là vợ chồng, hoặc là cũng là quan hệ mẹ và các con giống như cô?

"Mẹ, mẹ xem kìa, biển đổi màu này."

Thật nhanh, may mà tới kịp, bằng không thật là một sai lầm. Trước mắt cô, mặt biển đang chậm rãi hiện ra những vệt đỏ, phản chiếu nửa bầu trời vô cùng rực rỡ, thật không muốn rời mắt, cô quên đi cái lạnh, hai cánh tay ôm thật chặt Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cũng khiến cô ấm hơn rất nhiều.

"Minh Tùng, mặt trời mọc rồi." Cách đó không xa, lạ là tiếng nói của cô gái họ Đỗ truyền lại, chỗ họ ngồi rất gần chỗ cô và bọn trẻ.

Cô không nói gì, mắt nhìn thẳng về phía vệt sáng trên biển, lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp trên thế gian này còn đáng hơn. Có những người, có những chuyện, cô có thể phớt lờ.

Những thứ không thuộc về cô, cô cũng sẽ không lưu luyến.

Giữa bầu trời trên biển, vệt sáng đỏ rực càng lúc càng rõ, mặc dù mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nhưng đã đẹp mê hồn người. Những chú chim hải âu bay lượn trên bầu trời, như tô lên một bức tranh nguy nga, tráng lệ.

Vài người cũng ngây người nhìn, thật đẹp.

Một cơn gió lạnh lại ùa đến, thổi vào cô khiến cô bất giác rùng mình.

"Mẹ, mẹ run ạ."

"Đâu có." Cô phủ định, cô không muốn bọn trẻ bận tâm và lo lắng cho cô.

Bỗng nhiên, toàn thân cô bỗng ấm áp lạ thường, một chiếc áo ấm choàng lên sau lưng cô, lớn đến mức bao phủ cả hai đứa trẻ bên cạnh cô.

Phía trên ấy là một mùi hương nhàn nhạt, còn có mùi hương của người đó.

Ánh mắt nhẹ nhàng đang say sưa ngắm biển, cô quay đầu, trong tròng mắt đen huyền ấy, ánh lên sự nghi hoặc và hoang mang, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô từ lúc nào, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi giữ ấm, đường ca rô trắng đen tô lên vẻ tuấn tú của anh. Anh không nhìn cô, anh đang nhìn nơi cô vừa nhìn.

Đó là một vệt sáng trên biển.

Cho nên, chỉ có một từ duy nhất, đó là tuyệt đẹp.

Thế nhưng lòng cô lúc này bỗng nhiên hoảng loạn, tâm trí không thể nào tập trung ngắm nhìn cảnh đẹp ấy nữa.

Cô nghiêng người nhìn ra nơi vừa có âm thanh của cô gái họ Đỗ truyền lại, cô ta đang dựa đầu vào một chàng trai, cảnh tượng thân mật ấy càng hiện rõ được mối quan hệ của cô ta và người đàn ông đó.

"Lê Minh Tùng..." anh hay rồi, cũng không để ý tới bọn nhỏ có đang ở đó hay không, cô gái xinh đẹp như hoa đang ngồi cạnh anh, cô tức giận, còn tưởng chiếc áo khoác ngoài sẽ đưa cho cô Đỗ, hóa ra, anh lại giữ lại cho cô.

Nhưng phần eo cô chợt thấy căng thẳng, ngay tại khoảnh khắc cô cùng bọn trẻ đang nín thở chờ đợi mặt trời lên, anh bỗng đưa tay ôm cô vào ngực, chiếc áo khoác cũng đã khoác trên mình hai người, chỉ cách một tấm vải, cô thậm chí cảm nhận được nhiệt độ của người đàn ông, cô muốn đẩy ra, nhưng anh trầm giọng nói: "Đừng động đậy, ngắm mặt trời mọc đi.”

Cô không dám cử động nữa, sợ sẽ phá vỡ ánh nhìn kinh ngạc của các con, trong phút chốc cô có chút căng thẳng.

Đôi mắt vẫn hướng về phía vệt sáng trên biển, nhưng cô bây giờ làm sao có thể tập trung tinh thần được chứ.

Một bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng nắm lấy cô, "Thoải mái đi, như thế này, em sẽ đỡ bị ốm."

Lời anh nói như mê hoặc lòng cô, khiến cô từ từ thả lỏng người.

Giữa khoảng không ấy, mặt trời đỏ rực bửng tỉnh nhô lên, bầu trời trước mắt lập tức sáng lên rực rỡ và xinh đẹp, mặt trời mọc rồi, cảnh tượng nguy nga ấy khiến lòng cô khẽ reo lên, thật sự quá đẹp.

Mặt trời đang từng chút từng chút nhô lên, ánh ban mai hiện lên những tia sáng trên ngọn núi lửa đã tắt. Người đi xem mặt trời mọc đều im lặng ngắm nhìn cảnh tượng rực rỡ tươi đẹp này. Cho đến khi mặt trời đã dâng cao, mọi người mới tiếc nuối đứng dậy, không ngớt lời khen ngợi.

"Mẹ, chúng ta đi xem miệng núi lửa nha, cách đây rất gần, con vẫn muốn nhìn lại lần nữa." Thùy Thùy nghiêng đầu nhìn cô và Lê Minh Tùng, "Cha, cha nói hôm nay sẽ đưa con và mẹ đi xem lại lần nữa mà, hôm qua xem nhanh quá, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy, không vui gì."

"Được, chúng ta đi thôi." Anh đưa bàn tay kéo tay Thanh Thu đứng dậy, sức lực đó khiến cô không thể từ chối.

Cô vẫn chưa khỏi ốm, cơ thể vì ngồi lâu mà tê dại, người cô mềm nhũn, khiến cô bất giác ngã về một bên, Lê Minh Tùng thận trọng ôm cô dựa vào trước lòng ngực, mùi hương nồng nàn của anh phả vào mặt cô, giọng nói trầm lặng của anh truyền tới, "Trọng Thanh Thu, em đang muốn...sao?"

Cô như con ngựa, lập tức thẳng người đứng dậy, "Chân em bị tê, nếu không, em cũng sẽ không động vào anh." Cô bỏ lại chiếc áo khoác của anh rồi sải bước về phía trước, cũng không muốn bận tâm đến anh.

Mặt trời mọc rồi, ánh sáng chiếu khắp thế gian, có ánh sáng mặt trời, Thanh Thu cảm thấy ấm hơn rất nhiều, tay cô dắt bọn nhỏ, thong dong đi lên đỉnh núi lửa, cô phóng tầm mắt, chỗ nào cũng rất đẹp, đẹp không sao tả xiết.

Miệng của ngọn núi lửa đã tắt, hình dáng của nó khiến người ta bất giác phải than lên bởi vẻ đẹp công phu của tạo hóa. Tất cả đều rất huyền diệu, những thứ này đối với bọn sẽ vốn sẽ rất khô khan, nhưng Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy lại cực kì chăm chú quan sát và lắng nghe chuyên gia giảng giải về nguồn gốc của ngọn núi lửa đã tắt này. Khuôn mặt của hai đứa từ đầu đến cuối đầu tràn đầy sự mong muốn học hỏi, khiến cô vui mừng khôn xiết.

"Cha, con muốn chụp ảnh." Quỳnh Quỳnh nhìn về chiếc máy ảnh của Lê Minh Tùng thỉnh cầu, cô Đỗ và người yêu cô ta sớm đã không thấy bóng dáng, có lẽ, bọn họ đi tìm chỗ không người nào để hẹn hò rồi chăng.

Quỳnh Quỳnh cầm chiếc máy ảnh, Thanh Thu đột nhiên vỗ đầu một cái, "Lê Minh Tùng, quên chưa chụp cảnh mặt trời mọc rồi." Cô nghiêng đầu nhìn anh, không giấu được sự buồn bã, cảnh tượng tươi đẹp như thế, không chụp lại được thì thật là đáng tiếc.

"Quỳnh Quỳnh, đưa máy ảnh cho cha."

Quỳnh Quỳnh lập tức trả chiếc máy ảnh lạo cho anh, Thanh Thu không hiểu nổi anh muốn làm cái quái gì, "Làm gì vậy?"

Anh mân mê chiếc máy ảnh một lúc, sau đó giơ ống kính lên trước mặt cô, "Em xem..."

Đầu tiên là cảnh cô và bọn trẻ, sau đó là hình ảnh cô và bọn chúng cùng nhau ngồi trên đỉnh núi, còn có ảnh chụp chan người họ, sau đó là cảnh mặt trời mọc...

Trời ơi, mọi hình ảnh đều có cả, lúc này cô mới nhớ tới máy ảnh của anh có giá đỡ, có thể tự động chụp, cô không biết anh đã đặt máy ảnh ở đâu, thậm chí còn không biết anh chụp, xem ra, thật không biết có bao nhiêu ảnh, cô ngại ngùng, "Lúc về nhớ gửi cho em một bức."

"Được, Quỳnh Quỳnh, của con này." Anh nói khẽ, ánh mắt ấm áp nhìn Quỳnh Quỳnh khiến sự bứt rứt trong cô đột nhiên biến mất.

Thế nhưng, trong nháy mắt, anh lại ghé sát lại cô, lúc này cô mới nhận ra bọn trẻ đều đi phía trước cả rồi, anh ghé vào tai cô, giọng nói ấm áp và dịu dàng truyền lại: "Người anh yêu chỉ là em."

Cô ngẩn người, lòng bàn chân như mọc rễ, đến bước đi cũng không được.

Nhưng người đàn ông đã phi như bay đuổi theo Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy, "Quỳnh Quỳnh, Thùy Thùy, đợi cha, mẹ của các con đi chậm quá, cha không muốn đi cùng mẹ."

Hừm, cô cũng không muốn đi cùng anh.

Cô chậm rãi bước đi, trong đầu không ngừng nghĩ về câu nói anh vừa ghé sát vào tai cô mà nói: Người anh yêu chỉ là em.

Đột nhiên, cô lấy điện thoại, chớp mắt một cái, sau đó nghiêm túc gửi lại tin nhắn: Em không phải là vợ anh, anh cũng chẳng là gì của em.

Cô men theo con đường đuổi theo anh và bọn trẻ, tai vẫn bất giác chờ đợi tiếng điện thoại, nhưng, cứ thế đi tới miệng núi lửa, vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời của anh, khiến cô tưởng bản thân gửi nhầm số. Cô kiểm tra lại lần nữa, nhưng đúng là số của anh rồi, không thể sai được.

Lúc đi về cũng đã quá trưa, nếu không có bánh mì và đồ ăn vặt của anh, cô và bọn trẻ chắc sớm đã chết đói mất rồi.

"Ai muốn ăn cơm giơ tay?" Vừa mới ngồi lên xe, anh quay đầu hỏi.

Thanh Thu giơ tay, cô thật sự rất đói, tối qua chưa ăn gì, sáng hôm qua cũng chỉ ăn cháo, cô đói muốn xỉu rồi, bánh mì là gì chứ, hoàn toàn không được coi là đồ ăn trưa.