Dường như anh đã dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh quay trở lại bên cô.
Không nghĩ nữa, cô đưa tay nhận lấy chiếc máy ảnh, anh vẫn chưa kiểm tra xong, nên cô chỉ đành nhìn lên chiếc máy.
Hai đứa con bé bỏng, thật sự rất xinh đẹp, còn rất biết cách tạo dáng, tấm nào cũng vô cùng đẹp, khiến cô cứ thế ngồi ngắm, không muốn rời mắt. Bỗng nhiên, đổi sang hình của anh, còn có, cô nhà báo họ Đỗ kia, góc độ của bức ảnh cũng không đẹp lắm, dường như là ngẫu hứng chụp, chắc là tác phẩm của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Trong ống kính, Lê Minh Tùng và cô nhà báo không ngừng cười nói, còn có bức ảnh, không biết Lê Minh Tùng đã nói gì, mà cô nhà báo liếc mắt thẹn thùng nhìn, sau đó một tay đấm vào lưng anh. Khoảng khắc đó vừa hay được bọn trẻ chụp lại.
Thanh Thu đặt máy ảnh xuống, lười biếng ngáp một tiếng, "Lê Minh Tùng, anh đi chăm bọn trẻ đi, em không sao."
"Không đi, anh cũng đang ốm, mặc dù không nghiêm trọng như em, nhưng cũng ngạt mũi rồi."
"Anh còn muốn ốm cùng em sao." Cô cười, chợt nhớ tới lời anh đã sớm nói. Trong đáy lòng như có một dòng nước ấm áp đang chảy, lòng cũng bất giác trào lên cảm giác xao động. Nhưng ngay sau đó, cô nghĩ tới bức ảnh cô vừa mới nhìn thấy, "Minh Tùng, Cô Đỗ đâu rồi?"
"Em ăn cháo, uống thuốc rồi ngủ đi, sáng mai chúng ta đi leo núi, nham thạch trên núi lửa thật sự rất tráng lệ, ngồi trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc trên biển chắc chắn sẽ rất đẹp..." Anh không ngừng nơ mộng, "Anh sẽ dậy sớm, đợi bọn trẻ thức dậy sẽ quay về."
Cô muốn nói, "Anh không sợ lây ốm sang cô Đỗ sao?", nhưng lời nói trên miệng rồi lại nén xuống, đúng vậy, người ta chưa chồng, anh thì chưa vợ, bây giờ cũng chẳng còn mối quan hệ gì, cần gì phải quan tâm anh chứ.
Sau đó, cô mỉm cười, "Được, bây giờ em ăn đây." Cô cầm hộp đồ ăn anh mang tới, rồi ra sức ăn cháo, cháo thơm, nhưng cô không cảm nhận được bất kì mùi vị nào, vội vàng ăn xong rồi cầm cả nắm thuốc uống hết, cô nhắm mắt, không buồn động đậy, cứ thế ngủ, cũng không để tâm tới anh nữa.
Trước giường, bóng người thấp thoáng thấp thoáng rồi mất hút, cô lặng lẽ nằm trên giường, hơi thở trầm trầm của anh từ chiếc ghế sô pha truyền lại. Đêm khuya lại càng yên ắng, anh quả nhiên có hơi ngạt mũi, thật sự cũng ốm rồi, chỉ là nhẹ hơn cô một chút.
Ngủ đi, ngày mai anh sẽ đi cùng cô Đỗ, còn cô sẽ đi cùng Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy, cô nhất định sẽ khỏe lại, cho dù không ai cần Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy, cô vẫn sẽ nhận, bọn nhỏ là do cô sinh ra, không thể rời xa, chối bỏ chúng.
Đêm càng về khuya, mỗi lúc một yên tĩnh, có thể do uống thuốc, có thể là do quá muốn đi chơi cùng các con mà đêm hôm đó, thật thần kỳ là cơn sốt của cô đã hạ xuống, vậy nên cô ngủ ngon hơn.
Cô lật người, rồi tỉnh dậy từ rất sớm, có lẽ cả ngày hôm qua đã ngủ quá nhiều.
Trên ghế xô pha, người đàn ông đã không thấy đâu nữa, haha, anh đi ngắm mặt trời mọc rồi, nhất định là vậy rồi, nhìn kìa,trời đã hửng sáng, bình minh rồi, cô bỗng nhớ tới cảnh mặt trời mọc lên từ dưới biển, nếu như cô không ốm, cô cũng muốn đi xem.
Thôi bỏ đi, cô bây giờ đến bản thân còn không chăm sóc được, còn đi cái gì chứ?
Nhưng, cô thật sự rất muốn cùng bọn trẻ tới đó.
Haiz, cô thật là không muốn đấu tranh gì nữa.
Cô nhắm mắt, tiếp tục ngủ, lười biếng nằm trên giường đợi trời sáng sẽ đi gọi các con dậy. Sau đó thế nào cũng sẽ cùng các con của cô đi đảo núi lửa một lần. Lần này, cô không muốn bọn trẻ nuối tiếc điều gì.
Cô âm thầm nghĩ, điện thoại lại sáng lên, cô tiện tay cầm lấy, giọng nói nhẹ nhàng của Lê Minh Tùng truyền tới: "Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì qua xem bọn trẻ đi, bọn anh đang ở ngoài cửa, sắp đi rồi, nếu bọn trẻ dậy rồi thì đưa cả bọn nhỏ đi cùng."
Hai tiếng "bọn anh", chắc là chỉ anh và cô Đỗ.
Cô lười biếng không muốn nghĩ tới, giờ này bọn trẻ làm sao có thể dậy được chứ, nếu như anh muốn dẫn bọn nhỏ đi, vậy thì sáng sớm nên gọi chúng rồi chứ, bây giờ đã ở dưới tầng cùng cô Đỗ kia rồi, còn nói những chuyện này làm gì, thật giả dối.
Cô không quan tâm, cũng không trả lời tin nhắn, nhắm chặt mắt tiếp tục giết thời gian, nhưng không hề buồn ngủ một chút nào.
"Trọng Thanh Thu, em dậy ngay cho anh, mau đi nhanh lên, nếu không, xe của bọn anh sắp đi rồi."
Lại một tin nhắn thúc giục gửi đến, anh dường như đang thành tâm thật sự, thật ra, cô cũng muốn đưa các con đi cùng, dẫu sao, cơ hội được lên đảo núi lửa ngắm mặt trời mọc rất hiếm có, nghĩ tới đây, Thanh Thu liền ra khỏi giường, sau đó bước thật nhanh sang phòng bên cạnh, đưa tay đẩy cửa, bên trong không khóa, khiến tim cô trong phút chốc nhảy "lộp bộp". Hai đứa bé này, sao lại không khóa cửa được chứ, Lê Minh Tùng, anh chăm sóc con kiểu gì vậy.
Thế nhưng, điều khiến cô càng hoảng hốt hơn là trong phòng không hề có Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy, cô tìm mọi ngóc ngách trong phòng nhưng Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy thật sự không hề ở trong phòng.
Bọn trẻ, một lần nữa lại mất tích rồi.
Cô mềm nhũn dựa vào mép giường, Thanh Thu cảm thấy bản thân sắp lả đi, đột nhiên, điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải là tin nhắn, mà là một cuộc gọi...
"Minh Tùng, bọn trẻ không thấy rồi..." Điện thoại vừa cầm lấy, Thanh Thu đã khóc lóc với giọng nghẹn đặc ở mũi, toàn thân cô đang run rẩy, cô thật sự bị dọa tới sợ.
"Mẹ, là con..." Thế nhưng, hóa ra âm thanh truyền tới không phải là Lê Minh Tùng, mà là giọng nói của Thùy Thùy: "Mẹ, con, Quỳnh Quỳnh và cả cha đang ở dưới tầng đợi mẹ, mẹ mau thay quần áo đi, chúng ta đi xem mặt trời mọc, nếu không thì không kịp đâu, mẹ, mẹ sẽ không để con và Quỳnh Quỳnh không nhìn thấy mặt trời mọc đúng chứ?"
Thanh Thu kinh ngạc, môi run bần bật, mãi lâu sau đó vẫn không nói được lời nào.
Cái người đó, anh đã sớm đưa bọn trẻ xuống tầng rồi, vậy mà vẫn còn bảo cô đi xem bọn nhỏ. Anh thật là khốn kiếp, anh dám dọa cô.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao mẹ không nói gì?" Thùy Thùy sốt ruột kêu lên trong điện thoại, cô bé lo lắng rồi.
Nghe thấy giọng nói đầy lo âu của con gái, Thanh Thu mới lấy lại tinh thần, sau đó nói: "Mẹ sẽ xuống tầng ngay, sẽ nhanh thôi."
Nói rồi, cô tắt điện thoại, vội vã trở về phòng của mình, rửa mặt, thay quần áo, mọi động tác đều liền mạch, bình thường làm những việc này cô phải dùng ít nhất 10 phút, nhưng lần này cô chỉ mất 5,6 phút đã xong xuôi cả rồi. Cô chọn một đôi giày leo núi rồi lao ra khỏi phòng, Lê Minh Tùng, Lê Minh Tùng, vừa chạy vừa lẩm bẩm tên anh, anh hại cô thiếu chút nữa mất cả hồn.
Ngoài đại sảnh, xe của Lê Minh Tùng đã dừng ngay đó, một màu đen tĩnh mịch như một bức tranh thủy mặc, bầu trời lúc này mới vừa lập lòe vài vệt sáng, phía trời xa, hiện ra là một màu xanh xinh đẹp và tĩnh mịch.
Vừa đẩy cửa kính, giọng nói mừng rỡ của Quỳnh Quỳnh đã truyền tới: "Mẹ, nhanh lên, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc."
Đi leo núi, nên bọn nhỏ mặc một bộ đồ vô cùng thích hợp với việc leo núi, đến cô trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy, nói không chừng, đây lại là một kiệt tác của Lê Minh Tùng.
Cửa xe phía trước đã mở, nhưng cô dừng lại, không bước vào, cô đưa tay kéo cửa sau, nhưng không thể nào mở được, "Quỳnh Quỳnh, mở cửa cho mẹ."
Đôi tay nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh chuyển động, nhấn đi nhấn lại vẫn không mở được, Lê Minh Tùng ngồi ở ghế lái xe âm thầm híp mắt cười nói: "Đây là ý trời rồi, cửa sau không cho mẹ ngồi, vậy thì ngồi cửa trước đi."
"Lê Minh Tùng, anh..." cô không phải là không hiểu gì về xe, dù sao cô cũng đã từng nghiên cứu qua rồi, một số tính năng của xe cô cũng biết chút ít, thế nhưng, cô liếc nhìn trong xe, mới đột nhiên phát hiện ra trong xe hoàn toàn không có cô Đỗ, sửng sờ một chút, cô mới hỏi: "Cô Đỗ đâu? Cô ấy ngồi ở đâu? Sao không thấy cô ấy?"
"Hừ, cô ấy cùng đồng nghiệp đi trước rồi, lên xe đi, chúng ta đuổi theo."
Đúng rồi, người ta cũng có xe, làm sao sẽ ngồi xe của anh.
"Mẹ, mẹ mau lên xe đi, nếu không đợi chúng ta đến nơi thì mặt trời mọc mất rồi, nhanh lên đi ạ." Hai đứa nhỏ không ngừng thúc giục, sốt ruột không thôi.
Cô bất lực thở dài một tiếng, chỉ đành đến ngồi ghế trước, không nhìn anh lấy một cái, tức giận đến mức lồng ngực đập liên hồi, vừa rồi thật sự chạy vội quá.
Ngay sau đó, cửa xe đóng lại, mùi hương đàn ông bỗng chốc tràn tới, anh đang nghiêng người lấy dây an toàn, sau đó, đôi tay thon dài ấm áp cột chắc dây an toàn cho cô, "Đúng là trẻ con mà, đến dây an toàn cũng không biết thắt."
"Này, em không phải..."
"Hm, bọn trẻ ở đây cả đấy." Anh mỉm cười, đôi mắt ấm áp như mang theo tình yêu vô tận, dường như cô đúng thật là giống một đứa trẻ.
Ngày cuối cùng rồi, ngày mai cô phải trở về thành phố T, nghe giọng nói trầm trầm của bọn nhỏ, hai đứa đang hưng phấn nói chuyện gì đó, bỏ đi, cô thật không muốn phá vỡ sự vui vẻ đó của các con, không nói gì mà nhìn về phía trước, nơi đó còn đẹp hơn người đàn ông bên cạnh cô.
Chiếc xe cứ thế chạy với tốc độ đều đặn, không nhanh cũng không chậm, anh sợ bọn trẻ bị lắc lư.
Con đường phía trước có đèn sáng, con đường này chắc hẳn là đường kéo dài đến đỉnh núi lửa.
Nghĩ tới việc sẽ lên đỉnh núi sau đó ngắm mặt trời mọc, lòng cô cũng dần dần vui vẻ hơn.
Mặt trời mọc kìa, đẹp quá.
Từ nhỏ tới giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh mặt trời mọc từ trên biển.
Cô không nói gì, Lê Minh Tùng cũng không nói gì, giống như sớm đã đoán được lòng cô vậy.
Chiếc xe càng lúc càng gần, đường vòng vèo có chút dốc đứng, cô phóng tầm mắt, trong lớp sương mù nhàn nhạt, đã phảng phất lớp nham thạch huyền bí của đỉnh núi, hình thù rất kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta không muốn rời mắt, thật sự đẹp vô cùng.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, hòn đá kia giống hình người thật, còn có đầu, còn có cả tay và chân."
Thuận theo hướng tay Thùy Thùy chỉ, cô cũng nhìn thấy, thật là rất giống.
Chỗ này, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Cứ như vậy, vừa ngắm nhìn những hòn đá kì lạ, vừa đến đường lên đỉnh núi.
Chiếc xe dừng lại trên bãi đậu xe ở đỉnh núi, Lê Minh Tùng mở cửa xe, hai đứa nhỏ lập tức đưa tay đưa chân nhảy xuống xe, gió lạnh ùa vào, Thanh Thu bất giác run rẩy, nói đến mới nhớ, lúc đi cô không nghĩ nhiều, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, thế nhưng trên núi, gió lớn hơn nữa còn rất lạnh.