Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 167: Chỉ có đòi hỏi




Tiếng nước tí tách không ngừng vang lên, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy có chút chói tai.

Mở mắt nhắm mắt đều không chịu được, cô quay đầu nhìn chiếc giường ẩm ướt lần nữa, nhìn đồ trên chiếc bàn ở đầu giường, cô thấy có rượu, có ly rượu, còn có một cái bật lửa.

Nhìn thấy rượu, không hiểu sao cô rất muốn uống một ngụm, cô nhanh chóng đi qua cầm ly rượu lên, nhưng ngay khi rượu chạm vào môi thì cổ tay cô lại bị người khác giữ lại: “Đừng uống, đây là rượu đã đun nóng.”

“Bộp!” Vừa ốm dậy nên tay cô mềm nhũn, ly rượu kia nhanh chóng rơi trên mặt đất, mảnh thủy tinh bắn lên khiến chân cô đau nhói, lúc này người đàn ông bỗng ôm cô lên đi về phía ghế sofa, cúi đầu hỏi cô: “Đau không?”

Quên mất cả chuyện đau đớn, cô hỏi: “Sao phải đun nóng rượu?”

“Em bị sốt, đun nóng rượu sau đó xoa lên ngực và lưng sẽ giúp hạ sốt.” Anh hờ hững nói, ánh mắt nhìn về phía đôi chân bị thương của cô, bên trên bàn chân trắng như tuyết là một giọt máu, nhìn giống như giọt nước mắt khiến người ta không thể dời mắt đi chỗ khác.

Trong chớp mắt, cô đột nhiên hiểu vì sao khi tỉnh lại cả người cô lại đỏ bừng, lại còn có mùi rượu.

Cách một lớp chăn mỏng bỗng có hơi lạnh truyền đến, hơi lạnh này đến từ trên người anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt hai người gần sát vào nhau, môi anh và môi cô cách nhau chưa tới một ngón tay: “Vì sao không tránh đi?”

Anh im lặng nhìn cô, thấy cô hơi run rẩy, ngay khi cô hoảng loạn, giọng nói khàn khàn của anh truyền đến: “Anh phải ở cạnh em khi em mắc bệnh...”

Nước mắt trong suốt lăn dài trên má cô, nhưng không cách nào rơi xuống.

Anh đưa tay lên, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào mặt cô, cô hơi tức giận, nhưng lại không hề nhúc nhích, mặc cho anh lau nước mắt: “Đồ trẻ con...”

“Không phải...” Cô phản bác lại.

“Em biết không, tối qua anh gọi điện cho bác sĩ Lý, ông ấy nói trẻ con bị sốt phải xoa rượu, em xem, vừa xoa rượu em đã hạ sốt rồi, không phải trẻ con thì là gì?”

“Này, Lê Minh Tùng, sao anh lại nói em là trẻ con hả? Em đâu có giống Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ?”

“Phì...” Anh cười run cả người, nhưng lại trùng hợp chạm khẽ vào môi cô.

Mềm mại vô cùng, anh vừa khẽ chạm vào đã vội vã tránh ra, sợ cô sẽ phát hiện được. Nhưng lần này, Trọng Thanh Thu giống như bị điện giật, mặt cô đỏ bừng lên, giãy giụa muốn đứng dậy: “Anh cười gì thế?”

“À... không có gì... Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không ở đây, cho nên hiện giờ em cũng được coi như trẻ con mà...”

Đây là logic kiểu gì chứ? Cô vung tay lên nói: “Lê Minh Tùng, anh đúng là đồ mặt dày!”

Anh cố gắng nhịn cười, sau đó nghiêm túc nói: “Anh sợ đau cho nên em đừng đánh anh, em còn vừa dội nươc vào người anh đó...”

“Hừ, ai thèm đánh, nếu anh bị cảm thì ai phục vụ em chứ?” Cô vênh mặt lên, muốn rời khỏi người anh, nhưng tay anh lại nắm chặt tay cô: “Đừng nhúc nhích!”

Giọng nói khàn khàn của anh khiến cô bối rối, không dám cử động. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên nói: “Cảm giác được gì không?”

“Lê Minh Tùng, anh đúng là đồ không biết xấu hổ!” Tay cô đánh vào lồng ngực anh, cô cảm thấy anh đúng là xấu xa, dám để thứ đó chọc vào người cô...

Anh không hề nhúc nhích, cả người giống như một pho tượng, lặng lẽ nhìn cô, từ trước đến nay, trong trí nhớ của anh, cô là người rất ít nói, phần lớn thời gian đều là anh ra lệnh cho cô.

Nhưng bây giờ, dáng vẻ của cô lại hiện ra chân thực trước mắt anh, thì ra Trọng Thanh Thu cũng sẽ cười, cũng sẽ cáu giận, cũng sẽ giận dữ đánh mắng anh... Những động tác này hoàn toàn khác với những người phụ nữ trước kia của anh, những người phụ nữ kia chỉ diễn trò cho anh xem, muốn chiếm được lòng anh, trở thành người phụ nữ của anh mà thôi. Mà trước giờ Phương Thu đều dịu dàng hiền thục, trong thế giới của anh, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào thẳng thắn như Trọng Thanh Thu.

Trọng Thanh Thu đánh đến phát mệt, nhưng người đàn ông kia lại nhìn cô không nhúc nhích, dường như không cảm giác được chút đau đớn nào, vì vậy cô đưa tay nhéo một cái: “A...” Cô nhéo rất đau, ai bảo lâu như vậy mà anh vẫn không có phản ứng gì chứ? Cô cảm thấy tay cô như đánh vào tường vậy, nếu không sao anh lại không nhúc nhích? Cho nên cô cố tình nhéo cho anh tỉnh lại: “Thanh Thu...” Anh khẽ gọi một tiếng, môi anh chậm rãi tiến đến gần môi cô, mang theo hương vị đặc trưng của đàn ông, khiến cho người ta say mê.

Ba centimet...

Hai centimet...

Một centimet...

Đôi môi mỏng mang theo hương vị đàn ông tiến đến gần, cô nắm chặt tay, chặn ở ngực anh, tất cả kí ức từng có với anh cũng ùa đến trong khảnh khắc này.

Không.

Không...

Thật sự không thể như vậy được.

Chỉ là một tiếng gọi, không có yêu thương, chỉ có đòi hỏi...

Cô không muốn!

Môi của anh vẫn đang tiến đến, trong ánh mắt như có sự thương xót, nhưng cô đột nhiên tỉnh táo lại, cô đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh đến mức Lê Minh Tùng không kịp phòng bị, thoát ra khỏi vòng tay anh. Gương mặt của cô đỏ bừng. Anh kinh ngạc muốn níu tay cô lại thì cô đã nhanh chóng xoay người, sau đó chạy như bay ra cửa: “Lê Minh Tùng, tôi không thích anh!”

Không thích anh!

Nhưng dường như cô vẫn yêu anh...

Cô không xác định được gì cả, chỉ muốn chạy trốn khỏi nụ hôn của anh, thoát khỏi tay anh mà thôi.

Đẩy cửa phòng mình ra, Trọng Thanh Thu dựa vào tường thở phì phò, tim đập rất nhanh, giống như không phải tim của cô nữa.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Quỳnh Quỳnh tỉnh dậy, dụi mắt nhìn cô: “Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế? Mẹ vẫn ốm sao? Có cần con bảo ba gọi bác sĩ đến khám cho mẹ không?”

Trước đó Trọng Thanh Thu không phản ứng lại lời nói của Quỳnh Quỳnh, nhưng hai câu nói phía sau đã khiến cô tỉnh táo lại: “Quỳnh Quỳnh, đừng gọi ba, mẹ ổn lắm, không khó chịu chút nào, mẹ rất khỏe...”

“Mẹ, con đói rồi.”

“Mặc quần áo vào, theo ba đi ăn sáng đi.” Bây giờ cô có đói chết cũng không muốn ngồi ăn cùng anh nữa, cô cảm thấy nhìn thấy anh, tim cô sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.

Người đàn ông này rõ ràng là đang thèm muốn phụ nữ!

Người ta nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh có lẽ không được thỏa mãn dục vọng mà thôi, cô không thể xảy ra quan hệ gì với anh được, thật vất vả mới trốn thoát, nếu lại tiếp tục dính líu vào thì cô sẽ hối hận chết mất.

“Mẹ, mẹ không đi sao?” Thùy Thùy cũng ngồi dậy, híp mắt hỏi.

“Ừ, mẹ buồn ngủ, mẹ muốn ngủ tiếp.”

“Sao mẹ buồn ngủ mà lại dậy sớm vậy?”

“Đúng thế, mẹ vừa đi đâu đó? Mẹ mặc váy gì vậy? Bên ngoài có lạnh không?”

Trọng Thanh Thu không dám nhìn chính mình, trời ạ, vậy mà cô lại quấn ga giường về phòng, hơn nữa lại để cho hai đứa trử nhìn thấy... Lê Minh Tùng, anh thật đáng chết!

Cô ngượng ngùng cười một tiếng: “À, vừa nãy mẹ nghe được bên cạnh có người hô cứu mạng, cho nên mới quấn gia giường để đi qua giúp, định làm người tốt, nhưng đi ra mới biết không phải, chỉ là một đôi vợ chồng cãi nhau mà thôi.” Cô thuận miệng nói dối, càng nói càng đỏ mặt. Vì muốn phủi sạch quan hệ với Lê Minh Tùng mà cô đã nói dối, chỉ mong đừng xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu không cô cũng không biết giấu mặt vào đâu, không biết đối mặt với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh như thế nào. Chưa bao giờ cô mong hai đứa trẻ này suy nghĩ đơn giản như bây giờ, hai đứa cứ ngây ngô một chút thì tốt hơn nhiều...

“Ồ? Vậy sao con không nghe thấy?” Quỳnh Quỳnh chớp mắt: “Do tai con không tốt sao?”

“Quỳnh Quỳnh, không phải đâu, em cũng không nghe thấy.”

“Im miệng, mau đi rửa mặt đi, không muốn ăn sáng, không muốn đi suối nước nóng tắm nữa sao?”

Cô vừa hét lên thì hai đứa bé nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại, sau đó cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nhỏ giọng thì thầm gì đó. Thấy hai đứa biến mất trong tầm mắt, Trọng Thanh Thu mới thở dài một hơi, sau đó nghiêng người ngã xuống giường, nhắm mắt lại, cô vẫn muốn ngủ, chỉ cần không nhìn thấy Lê Minh Tùng là tốt rồi.

“Cốc cốc!” Người đàn ông đáng ghét kia đang gõ lên cửa.

Cô trở mình, kéo chăn phủ kín đầu. Ồn ào quá! Cô thật sự rất muốn giết người.

“Mẹ, có người gõ cửa, mẹ mở cửa đi!” Quỳnh Quỳnh vừa đánh răng vừa thò đầu ra nói với Trọng Thanh Thu đang nằm trên giường.

“Không cần để ý, chắc đi nhầm phòng thôi.”

“Mẹ, hình như là ba đó, ba gõ cửa luôn nhẹ nhàng như vậy, nhất định ba vẫn nghĩ bọn con đang ngủ!” Thùy Thùy đã đánh răng xong, đang rửa mặt.

Trọng Thanh Thu tức giận quát: “Ai vậy?”

“Thanh Thu, anh tới đón mọi người đi ăn sáng.”

Anh không nói bọn trẻ, mà nói mọi người, rõ ràng bao gồm cả cô, cô vén chăn lên đi đến trước cửa: “Em không đói bụng, em buồn ngủ, em không đi đâu, anh dẫn bọn trẻ đi đi.” Trên người cô vẫn quấn ga giường, khiến Lê Minh Tùng không nhịn được cười.

“Ăn một chút đi, còn phải uống thuốc nữa.”

“Không ăn!”

“Em không sốt nên có tinh thần quá nhỉ? Đợt lát nữa em lên cơn sốt lại cuộn tròn như con mèo bệnh nằm trên ghế sofa cho xem, đến lúc đó đừng chạy đến phòng anh nhờ anh chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nha. Mẹ kiểu gì không biết, bản thân ốm lại còn định lây cho bọn trẻ...”