Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 165: Chuyện này con không thể nói




“Ha ha.” Cô nở nụ cười: “Hoàng Cảnh Hưng, anh biết vì sao Cận Như Tuyết lại rời khỏi đại học F không?”

Hắn ta lắc đầu, có chút mơ hồ.

“Thì ra anh mới chính là người không biết chuyện gì.”

“Thanh Thu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn ta đột nhiên giữ chặt tay cô, nóng nảy muốn biết rõ sự thật.

“Nếu đã không biết thì vĩnh viễn đừng biết sẽ tốt hơn, ít ra như vậy thì anh vẫn còn có vài kí ức tốt đẹp. Cứ như thế này là tốt rồi. Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, chúng ta trở về thôi.” Cận Như Tuyết muốn đối phó cô, đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì, cô cũng không thèm để ý, tất cả đều theo ý của Cận Như Tuyết là được. Nếu đã bị cô ta ngắm trúng thì dù cô trốn được mùng một, cũng không tránh được ngày rằm.

“Thanh Thu, em vẫn nên cẩn thận một chút.” Sự lo lắng của Lê Minh Tùng hiện lên mặt: “Người phụ nữ kia... nhiều lúc cũng rất...”

“Khụ...” Một cơn gió thổi tới khiến cho cô ho khan một tiếng, cô vừa quay người đã thấy cách đó không xa có hai bóng người bé nhỏ đang được một người đàn ông dắt tới: “Mẹ, mẹ có lạnh không, mẹ khoác áo vào đi.”

“Khụ... khụ...” Cô lại ho vài tiếng, cất bước chạy về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Chạu khiến cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Cô khẽ cúi người ôm lấy Quỳnh Quỳnh: “Chủ ý này là của ai vậy? Sao không đi bơi nữa...”

“Chuyện này... con không thể nói.”

Cô cúi đầu nhìn Quỳnh Quỳnh, ánh mắt liếc về Lê Minh Tùng đứng sau bọn trẻ: “Có phải ba không cho con nói không?”

“Sao mẹ biết?” Ánh mắt Quỳnh Quỳnh sáng lên, tò mò hỏi.

Ngón tay của cô chọc vào mũi Quỳnh Quỳnh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp: “Đây là bí mật, cho nên cứ coi như mẹ không biết gì hết.”

“Được, mẹ mau mặc quần áo vào đi.”

“Được!” Cô nói xong lại ho một tiếng, gần đây cô đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi. Cô vội cúi xuống nhận lấy túi quần áo Quỳnh Quỳnh đưa đến.

Một trái một phải, hai người đàn ông đồng thanh nói: “Lên xe thay quần áo đi.”

Có hai chiếc xe, một của Hoàng Cảnh Hưng, một của Lê Minh Tùng.

Cô không chút do dự, xoay người đi về phía Hoàng Cảnh Hưng, vừa đi vừa nói: “Chờ tôi ở bên ngoài, đợi tôi mặc đủ ấm, lát nữa anh hãy đánh một bản guitar trên bờ biển nhé, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định rất thích nghe.”

“Được.” Hoàng Cảnh Hưng khẽ đáp lại, càng ngày càng cảm thấy bầu không khí trên bờ biển càng lúc càng kì lạ, nhưng hắn ta cũng không biết nên nói gì, nếu cô đã muốn diễn kịch thì hắn ta sẽ diễn cùng với cô.

Đây là do hắn ta cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô đồng ý thì cô muốn hắn ta làm gì cũng được.

Cửa kính xe màu nâu đậm, tuy bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì nhưng Trọng Thanh Thu vẫn theo bản năng kéo rèm cửa lại. Trong xe Hoàng Cảnh Hưng rất sạch sẽ cô nhanh chóng mặc quần dài bọn trẻ đưa tới, mặc thêm chiếc áo khoác, sau đó không muốn mặc thêm gì nữa. Cô rất lạnh, vừa nãy để chân trần đi trên bờ cát, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật điên khùng, nhưng cô đã thật sự làm như vậy.

Thật ấm! Cô vui vẻ mở cửa xe, thấy Lê Minh Tùng đang đứng dựa người ở chiếc xe BMW phía đối diện liếc xéo cô, cô nhìn anh, sau đó lại nhìn bản thân một chút.

Màu xanh ngọc.

Cùng màu áo khoác, cùng màu quần, Lê Minh Tùng...

Cô phải thừa nhận khi mặc bộ quần áo này lên, cô sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Lê Minh Tùng.

Nhưng cô muốn đổi cũng không kịp nữa rồi: “Mẹ ơi, mẹ nói chú Hoàng đánh đàn guitar đi, con rất muốn nghe.”

“Con cũng thế.”

Được rồi, không cần để ý tới Lê Minh Tùng nữa. Cô lấy đệm trên bờ cát, hai thân hình nhỏ bé ngồi xuống cạnh cô. Hoàng Cảnh Hưng cầm guitar ngồi đối diện cô, gió biển thổi tới làm mái tóc đen của hắn ta tung bay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động, đầu ngón tay tấu lên giai điệu bài hát tủ của hắn ta: “Lương Chúc”...

Thật hay. Cô ôm lấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô không cảm thấy lạnh nữa, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu lắng nghe âm thanh của đàn guitar. Hồi xưa khi đi học, ngay trong vườn của đại học F, Hoàng Cảnh Hưng thường đánh đàn hết mấy tiếng, mà cô thì lại dựa vào một gốc cây cổ thụ lắng nghe. Ngón tay của hắn ta tạo ra được một thứ âm nhạc rất có ma lực, từ trước tới giờ cô đều nghe không biết chán.

Hoàng Cảnh Hưng đã đàn xong nhưng Trọng Thanh Thu và hai đứa trẻ vẫn đang đắm chìm trong dư âm của điệu nhạc. Từ chiếc xe phía đối diện bỗng vang lên tiếng vỗ tay, cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Không tệ, đúng là bản guitar này rất tuyệt, không biết Chúc Anh Đài trong mắt anh Hoàng là họ Trọng hay họ Cận?”

Sắc mặt Hoàng Cảnh Hưng thay đổi, khẽ nói: “Ha ha, đều không phải.” Một người đã bỏ lỡ, một người đã chia tay, như vậy thì cả hai đều không phải...

“Thanh Thu, em tin không?” Ánh mắt Lê Minh Tùng liếc về phía Trọng Thanh Thu, anh nhìn cô chằm chằm, nhìn không chớp mắt.

“Khụ...” Trọng Thanh Thu lại ho một tiếng, cô cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, cô khàn giọng nói: “Tôi hơi khát nước, chúng ta trở về đi.”

“Được!”

“Được!”

Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng, sau đó đồng thời bước lên xe của riêng mình.

Trọng Thanh Thu đứng trên bờ cát, mặc kệ cho cát dính quanh giày, cô cũng không buồn phủi đi. Cô cầm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Chúng ta chạy bộ trở về, xem ai là người đầu tiên về khách sạn, được không?”

“Được, nhưng mà nếu con thắng thì ngày mai mẹ phải đi bơi với con.”

“Được!” Cô mỉm cười gật đầu, không chút do dự.

Trên bờ cát nhanh chóng hiện ra ba cặp dấu chân, hai nhỏ một lớn chạy về khách sạn.

Buổi tối, Trọng Thanh Thu không ăn gì cả, chỉ uống hai cốc nước ấm đã đi ngủ.

Cô ho liên tục, có lẽ đã bị cảm lạnh rồi.

Đến khuya, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới trở về, cười nói bước vào phòng: “Ba, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!” Giọng nam truyền đến, dường như còn nở nụ cười ấm áp với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Trọng Thanh Thu trở mình, đầu có chút đau nhức, cổ họng như bị sưng lên khiến cho cô cảm thấy nuốt nước miếng cũng khó khăn. Khi cô trở về, hoa hồng xanh trên giường đã không thấy đâu nữa, dường như biến mất vậy. Cô ôm chăn nằm đến tận bây giờ, nhưng cảm thấy rất khó chịu nên không cách nào ngủ được.

“Mẹ có đói không?” Bên tai cô truyền đến giọng hỏi thăm của Thùy Thùy.

Cô lắc đầu nói: “Không đói.”

“Vậy mẹ ngủ đi, con ngủ cạnh mẹ.”

Cô khẽ nhếch môi, cười còn khó coi hơn cả khóc, may mà bọn trẻ không nhìn thấy. Cô nhắm mắt lại, thật ra trong bụng cô đang sôi ùng ục nhưng cô lại không muốn ăn, không muốn cùng ăn chung một bàn với Lê Minh Tùng.

Hai đứa trẻ vừa tắm rửa xong, trên người mang theo mùi thơm mát, một trái một phải ôm cô ngủ.

Đột nhiên cô giật nảy mình: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau cách xa mẹ ra.”

“Vì sao?” Hai đứa trẻ đồng thời hỏi.

“Hình như mẹ bị bệnh rồi, cẩn thận hai con sẽ bị lây bệnh đó.”

“Không sợ! Mẹ bị bệnh thì chúng con sẽ bị bệnh cùng mẹ.”

“Như vậy nếu mẹ vui vẻ thì sao?”

“Thì bọn con cũng vui vẻ cùng mẹ.”

Cô rất muốn hôn hai đứa, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn hai đứa tránh xa cô, bởi vì cô thật sự bị bệnh: “Mẹ muốn xem tivi, các con ngủ trước đi.”

“Đừng ngủ muộn quá nha.” Quỳnh Quỳnh mỉm cười, cô bé đã tìm được tư thế thích hợp, rất muốn đi ngủ.

Bọn trẻ không nghĩ ngợi nhiều, bởi vì ban ngày đã chơi quá mệt nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trọng Thanh Thu im lặng nằm trên ghế sofa, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của bọn trẻ, ánh mắt của cô vô thức rơi vào màn hình tivi, nhưng cô lại không nhìn thấy những gì chiếu trên đó.

Mở mắt hay nhắm mắt cũng khó chịu.

Trằn trọc một lúc, cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi, đã rất lâu cô không có cảm giác khó chịu như vậy.

Điện thoại lúc này bỗng có tin nhắn gửi đến.

“Sao không ăn cơm tối? Thanh Thu, em không sao chứ?”

Là Hoàng Cảnh Hưng.

Cô nhẹ nhàng để điện thoại xuống, nhắm chặt hai mắt lại, giả vờ như cô đã ngủ thiếp đi, như vậy thì cô sẽ không đọc được tin nhắn này...

Càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được, thời gian trôi qua rất chậm, không biết qua bao lâu, cô mới co ro ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Trong đêm, gian phòng cách vách luôn tản ra ánh đèn yếu ớt.

Một bóng người mở cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn bóng người đang nằm co ro trên ghế sofa. Anh đi đến, đặt tay lên trán cô, nhiệt độ nóng rực khiến anh nhíu mày lại, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi về căn phòng sát vách.

Lê Minh Tùng tự nói với chính mình rằng anh không muốn quấy rầy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nên mới mang cô về phòng mà thôi.

Trên bàn có nước, còn có thuốc nữa, vì anh đã sớm đoán ra cô sẽ bị cảm.

Cô ngủ không yên giấc, anh thấp giọng vỗ về cô há miệng để uống thuốc, cô tưởng đang nằm mơ nên ngoan ngoãn há miệng ra, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó tiếp tục co người nằm ngủ, giống như một chú mèo con bị bỏ rơi, khiến người ta vô cùng thương xót.

Anh có thể đưa cô đi bệnh viện, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn đi.

Anh đi đến ban công, gọi điện thoại một lúc, sau đó mới quay vào phòng, người phụ nữ trên giường vẫn đang sốt cao không giảm.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh chợt nhớ tới câu bác sĩ Lý từng nói: “Trẻ con rất dễ bị sốt vào đêm khuya, hơn nữa không dễ hạ sốt, lúc này đưa đi bệnh viện cũng không tiện, không bằng tìm một chút rượu, đun nóng lên xoa vào ngực và lưng cho trẻ, chẳng mấy chốc sẽ hạ sốt.”

Nhưng cô không phải là trẻ con...

Chỉ là trong điện thoại, anh nói với bác sĩ Lý rằng có một đứa trẻ bị lên cơn sốt.

Nhìn gương mặt của cô, anh không do dự nữa, anh gọi điện đến quầy lễ tân yêu cầu hai bình rượu trắng có nồng độ cao, sau khi nhận rượu xong thì lập tức đóng chặt cửa phòng, không muốn có người nào đến quấy rầy.

Trên cửa treo bốn chữ: “Xin đừng làm phiền.”

Làm cho người đi qua đi lại nảy ra ý nghĩ kì quái, liên tưởng vô cùng phong phú.

Bác sĩ Lý nói người làm ba hẳn sẽ rất thông thạo chuyện này.

Nhưng trước đó, anh muốn làm một chuyện khác, chính là tắm rửa sạch sẽ thân thể cô, ai mà biết được trước khi đến bờ biển, cô và Hoàng Cảnh Hưng đã làm cái gì?