Có một số việc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, đã trải qua chính là đã trải qua.
Nhìn ngọn đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng phẫu thuật, Phong Thiếu Dương cảm thấy tim mình đang đập liên hồi theo ánh đèn đỏ. Có lẽ, đèn còn sáng thì tim anh ta còn đập, nếu đèn vụt tắt thì trái tim anh ta cũng sẽ ngừng đập.
Phương Thu, cô ấy đã mang trái tim anh đi.
Trời ơi, thì ra anh ta vẫn còn yêu cô nhiều đến thế, tình yêu ấy chưa từng phai nhạt bớt.
Ngón tay anh ta run rẩy ký tên của mình, nhưng trái tim lại như đang lơ lửng trên mây, không bao giờ bình yên được nữa.
Hình ảnh con dao kia không ngừng xuất hiện trước mắt anh. Nếu Phương Thu và đứa bé có mệnh hệ gì thì thủ phạm chính là anh ta, thật sự chính là anh ta, đều là do anh ta không tin tưởng, là do anh ta ngày qua ngày châm biếm nói bóng nói gió và dày vò cô khiến cô không thể chịu đựng được nữa. Nhớ đến đôi vai gầy gò của cô, Phong Thiếu Dương dựa lưng vào tường dần trượt xuống, nếu như...
Nhưng trên thế giới này mọi thứ qua đi đều không bao giờ có nếu như.
Lê Minh Tùng đứng dựa vào bức tường đối diện anh, lúc này hai người mặt đối mặt, nhưng lần đầu tiên hai người không có ý muốn đánh nhau. Chẳng ai muốn đánh, chỉ có ánh mắt không nhịn được mà ngước lên nhìn ánh đèn của phòng phẫu thuật.
Người phụ nữ trong phòng phẫu thuật đã mang theo tất cả tinh thần của bọn họ.
Thanh Thu đến bên cạnh Lê Minh Tùng, nhìn anh đang hoảng loạn lục lọi trong túi áo. Anh đang tìm thuốc lá, sau đó là bật lửa. Tất cả những hành động đó đều không lưu loát, thậm chí còn hơi chậm chạp, hệt như một người nghiện bỗng nhiên lên cơn không thể kiểm soát được hành vi của mình Mặc dù bật lửa được bật đi bật lại liên tục chẳng hề lên lửa chút nào. “Để em.” Cô đưa tay ra cầm lấy cái bật lửa, bật lửa lên rồi đưa ngọn lửa ghé vào điếu thuốc bên môi anh ấy. Ngọn lửa bập bùng, cuối cùng đã châm được điếu thuốc. Anh rít một hơi thuốc, bàn tay của người đàn ông vẫn đang run lên.
Cô nhẹ nhàng nói: “Phương Thu sẽ không sao đâu.” Một cô gái xinh đẹp hiền dịu đến thể. Mặc dù cô ấy rất giống Lâm Đại Ngọc, nhưng cô lại nghĩ Phương Thu sẽ không có số phận thảm thương như Lâm Đại Ngọc đâu, bởi vì, hai người đàn ông ngoài cửa phòng phẫu thuật lúc này đều yêu cô ấy, đấy là may mắn của cô ấy.
Có tình yêu là có sự chúc phúc.
Có tình yêu là có niềm hy vọng.
Lê Minh Tùng nhìn Thanh Thu bằng ánh mắt đỏ ngầu. Anh hút một hơi thuốc, ngay sau đó lại đột nhiên ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô vào lòng: “Em nói đi, sẽ không có chuyện gì đúng không, nhất định sẽ không sao cả.”
Không biết anh đang xem cô là Phương Thu hay là thế nào. Anh cứ ôm chặt lấy cô ấy thì thầm. Cũng đúng thôi, cảnh tượng toàn thân Phương Thu đều là máu quá ghê gớm, ai trông thấy cũng đều cảm thấy lo lắng thôi.
Bây giờ, tất cả mọi người chỉ có thể phó thác vào bác sĩ, chỉ có bọn họ mới có thể quyết định sự sống chết của Phương Thu.
Ninh Tử Tô cũng đến rồi. Mặt bà hằm hằm nhìn Lê Minh Tùng rồi lại nhìn Phong Thiếu Dương, cuối cùng bà không nói gì, chỉ ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, yên lặng nhìn mũi giày mình trên mặt đất. Giây phút ấy, dường như bà đã già hơn rất nhiều.
Thì ra, đằng sau khuôn mặt xinh đẹp là những thăng trầm suốt bao năm tháng phụ người phụ nữ này đã trải qua, vô tình và kiêu ngạo.
Ai rồi cũng sẽ già đi.
Hàng lang rất yên tĩnh. Phong Thiếu Dương cứ ngồi trên nền đất lạnh như vậy, Lê Minh Tùng ôm chặt lấy Thanh Thu, điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đầu lọc thuốc nhưng anh vẫn không hề hay biết, chỉ có khói thuốc lượn lờ trong hành lang u tối. Hôm nay là mộng một tết, vậy mà chẳng hề có ánh mặt trời, là một ngày âm u.
“Anh này, trong bệnh viện không được hút thuốc, mồi anh ra bên ngoài hoặc hút thuốc trong phòng hút thuốc." Y ta đến ngay trước mặt phá vỡ sự yên lặng ban nãy, cũng khiến tay Lê Minh Tùng run lên một lát, điếu thuốc trong tay lập tức rơi xuống đất. Anh buông Thanh Thu ra, nhìn đầu thuốc rơi xuống đất, nhìn thấy giày của Thanh Thu dẫm tắt đầu thuốc, anh vội vàng giữ cô lại: “Đừng nhúc nhích, đừng dẫm, Phương Thu phải sống, nhất định phải sống.”
Trời ơi, anh vậy mà lại xem đầu thuốc lá này như tính mạng của Phương Thu.
Thanh Thu giơ tay xoay đầu anh lại để anh tiếp tục dựa vào lòng mình, giây phút này cô chỉ cảm nhận được sự yếu đuối của anh, sự yếu đuối trước nay chưa từng có, nhưng không phải vì cô mà là vì một người phụ nữ khác, mà cô lại chẳng hề tức giận.
Chỉ là thật đáng tiếc, tiếc tay cho mối tình vốn tuyệt đẹp.
Cô rất muốn biết vì sao.
Vì sao lại có kết quả như thế này, chỉ là bây giờ không phải là lúc. Nếu Phương Thu tỉnh lại rồi, cô nhất định sẽ hỏi Phương Thu vì sao?
Vì sao người Phương Thu lựa chọn là Phong Thiếu Dương chứ không phải là Lê Minh Tùng.
Đầu thuốc cuối cùng cũng tắt hẳn, cuộc phẫu thuật vẫn đang diễn ra.
Thời gian trở nên khó khăn làm sao. Cô đau khổ nhắm mắt, Lê Minh Tùng chẳng hề động đậy như đã chết, việc Phương Thu tự sát cứ như đã mang đi linh hồn của anh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thứ duy nhất mà cô có thể cảm nhận được đó là y tá ra ra vào vào, nhưng tiếng động rất khẽ. Họ cố gắng không phát ra tiếng, như thể sợ sẽ ảnh hưởng đến người ở trong và ngoài phòng phẫu thuật.
Tiếng di động đột ngột vang lên hoàn toàn không hợp lới sự yên lặng bây giờ. Thanh Thu vừa định tắt máy, nhưng nhìn thấy số điện thoại của Bùi Minh Vũ, cô mới nhớ ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Cô đã quên mất con của mình. Buông Lê Minh Tùng ra, cô nói: “Em đi nghe điện thoại, là bọn trẻ.”
Lê Minh Tùng mơ màng gật đầu, sau đó đôi mắt vô hồn nhìn cô nhưng dường như hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì. “Alo, Minh Vũ... ừ, đang phẫu thuật... hay là, anh đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về, bảo mẹ em giúp em trông chúng một chút, đợi phẫu thuật kết thúc rồi em sẽ về.” Cô cũng không biết mình đang làm gì nữa. Cô không muốn rời đi, người phụ nữ nằm trong phòng phẫu thuật kia mặc dù là người mà Lê Minh Tùng yêu thương nhất, nhưng cô cũng không muốn Phương Thu chết, không hề muốn vậy chút nào.
“Được, em yên tâm, anh sẽ tự mình chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Giọng Bùi Minh Vũ dường như còn mang theo tiếng cười khiến Thanh Thu cảm thấy ấm áp, cũng thấy yên tâm.
Anh ấy luôn xuất hiện lúc cô cần nhất, sau đó ở bên cô đến khi cô không cần anh nữa.
Trái tim hơi đau đớn, khiến cô vô thức gọi: “Minh Vũ...”
“Hả?”
Cô nuốt vào ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới! Có tin gì thì báo với anh.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Ngắt điện thoại, cô ngoảnh đầu lại, Lê Minh Tùng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia khiến cô hơi hoảng sợ, ánh mắt kia như muốn giết người khiến cô bỗng chốc nhớ đến biểu cảm khi anh xách cổ áo cô lên định bóp chết cô ở nhà hàng Cửu Giai lúc trước. Lúc này, biểu cảm hoàn toàn giống nhau.
“Nói, có phải cô cố ý không?” Lý trí của anh cuối cùng cũng đã quay lại. Anh đang suy nghĩ, anh lại đổ tất cả mọi chuyện xảy ra lên đầu cô.
Tim cô đập mạnh, cô trầm giọng đáp: “Em chỉ muốn cho anh gặp cô ấy một lần, cho dù là nhìn từ rất xa thôi cũng được. Cô ấy yêu anh.”
Giọng nói của cô hơi khàn, mang theo đặc trưng chỉ phụ nữ mới có, cứ vang vọng trong hành lang bệnh viện yên tĩnh. Cô chân thành nói từng câu từng chữ, cô chưa từng muốn gài bẫy anh và Phương Thu. Anh không yêu cô, đó là anh và cô không có duyên với nhau, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Cô có thể ra đi, để mình chỉ làm bạn bè của anh. Tối qua cô đã nói như vậy.
Nhìn đôi mắt lấp lánh như làn sương của cô, sự sắc bén trong đôi mắt Lê Minh Tùng cũng hơi do dự, chớp mắt đã dịu dàng hơi một chút. “Còn em thì sao?”
Bốn chữ, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến mắt cô phút chốc ẩm ướt. Cuối cùng anh cũng tin cô một lần.
“Phương Thu nói bảo anh uống ít rượu, hút ít thuốc, bảo em rảnh thì chăm sóc anh hơn.” Cô nhỏ giọng, nhìn hai người này, yêu không nhất thiết phải nói ra, yêu cũng không nhất thiết phải có được.
“Còn em thì sao?” Anh khăng khăng, đột nhiên nhớ đến sáu tháng nay cô mất tích. Cô thật sự chẳng hề đòi hỏi gì ở anh, lúc nãy ở Cửu Giai anh điên rồi mới đối xử với cô như thế. Sáu năm và sáu tháng, bỏ đi hai lần, cô có từng nghĩ đến việc muốn bước vào thế giới của anh không? Từ trước đến nay không hề có, thật là người lạnh lùng. “Lạnh không?” lúc này anh mới nhận ra bởi vì Phương Thu xảy ra chuyện, mọi người đều vội vàng chạy đến bệnh việc, Thanh Thu lại chỉ mặc một chiếc áo nhung cổ cao, cô thậm chí còn quên mặc áo khoác. Cô đứng đây với anh lâu lắm rồi mà anh vô tâm giờ mới nhận ra. Anh cởi áo khoác ngài của mình, sau đó khoác lên người cô.
Cô không nói, chỉ yên lặng nhìn anh, mãi một lúc lâu sau mới mấp máy môi: “Minh Tùng, cuối cùng anh cũng tin em một lần.” Nói rồi, hai mắt cô đỏ ửng. Tay cô xoa nhẹ cổ, nơi đó còn hơi đau vì trước đây bị anh xách cổ áo siết chặt lấy cổ. Thật ra, cũng chỉ mới đây thôi.
Đôi bàn tay vuốt ve mặt cô ngơ ngác buông xuống, khuôn mặt anh lộ vẻ áy náy và xin lỗi. Chiếc áo khoác gió nam dáng dài màu tím đậm khoác lên vai cô, khiến cô phút chốc cảm thấy ấm áp hơn. Thật ra, sự ấm áp đó không chỉ đến tự chiếc áo khoác anh khoác lên vai cô, mà còn có cả sự ấm áp của trái tim, rất ấm áp.
Hành lang lại rơi vào yên tĩnh. Lê Minh Tùng kéo cô ngồi bên cạnh anh. Hai người đều không nói chuyện, khuôn mặt anh cũng tự nhiên hơn một chút, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn của phòng phẫu thuật. Ba chữ “đang phẫu thuật” khiến anh bất giác nhíu mày.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng phẫu thuật không chỉ có Phương Thu mà còn có cả thai nhi trong bụng cô nữa. Có lẽ là vì sự phức tạp này nên cuộc phẫu thuật cứ chậm rì rì chưa kết thúc.
Người đã khôi phục lại vẻ bình thường không lâu là Lê Minh Tùng lại bắt đầu ngồi không yên. Anh đứng dậy đến trước cửa phòng phẫu thuật. khi nhìn thấy y ta bước ra, anh lập tức níu ống tay áo cô ta: “Tình hình bệnh nhân như thế nào rồi?”
Y tá cũng chẳng buồn ngẩng đầu, hiển nhiên là đang rất bận rộn: “Vẫn đang cấp cứu...” Nói rồi cô muốn gạt cánh tay đang nắm lấy ống áo cô của Lê Minh Tùng.
“Cái gì gọi là đang cấp cứu chứ, cô xem, trời đã tối rồi, rốt cuộc còn bao lâu nữa?” Anh hét lên, hận không thể giết người. đôi mắt anh dường như muốn tóe ra lửa.
“Này anh, xin anh bỏ tôi ra, tôi phải đi lấy đồ, nếu mà lấy trễ thì bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm hơn...”
Câu này của cô thật có tác dụng. Lê Minh Tùng lập tức buông ống áo cô y tá ra, sốt ruột nói: “Đi mau đi.”
Cô y tá chạy ù đi, hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa chạy cho nhanh. Một bên cửa, Phong Thiếu Dương lườm Lê Minh Tùng: “Anh nên về đi, ở đây không cần anh.”