"Thanh Thu, nếu không thì đợi khi nào em rảnh chúng ta gặp mặt vậy. Hôm nay Dì Trân còn hỏi em đâu, bảo em dẫn bọn nhỏ tới cùng ăn cơm đêm giao thừa. Hay là ngày mai em và bọn nhỏ tới đây đi, nói cho anh em đang ở đâu, anh tới đón em và hai đứa."
Nếu bây giờ cô từ chối, ngày mai lại từ chối nữa thì không ổn, nhưng vừa nghĩ tới Bùi Tuệ cô lại nhịn không được mà cau mày. "Minh Vũ, chúng ta gặp nhau ở bên ngoài đi, ở đâu tùy anh chọn." Chỉ cần không phải trong nhà anh ta là tốt rồi.
"Nhưng Dì Trân nói muốn gặp em. Thanh Thu, ngày mai Bùi Tuệ đi ra ngoài, em đến đây đi." Anh lập tức đoán đúng tâm sự của cô, thấp giọng khuyên nhủ.
Cô mím môi, bóng đen bên ngoài cửa phòng tắm kia lại xuất hiện, khiến cô phải vội vàng đáp lại anh một câu." Được."
"Ngủ sớm nhé, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi."
"Đại cát đại lợi..."
Bùi Minh Vũ đã cúp điện thoại, Thanh Thu thở dài một hơi, vội vàng đóng vòi nước trùm khăn tắm. Lúc mở cửa ra, Lê Minh Tùng quả nhiên vẫn đứng nơi đó."Làm gì đó?" Anh đúng là âm hồn bất tán.
"Trong phòng tắm hơi nóng, năm mới, anh sợ em chưa bật quạt sẽ xảy ra chuyện gì không may. Dù sao vẫn là nên ở lại nơi này đi."
"Cám ơn." Cô vòng qua anh đi về phía giường lớn trong phòng, cũng không quay đầu lại, nói: "Em muốn ngủ rồi."
Anh ở sau lưng cô, liếc điện thoại trong tay cô. "Sao lại lâu như vậy?"
"Cái gì lâu như vậy?" Cô cho rằng anh hỏi cô tắm quá lâu.
Anh cười một tiếng, "Không có gì, anh ra ngoài đây." Thật ra, anh muốn hỏi chính là cô vì sao lại gọi điện cho Bùi Minh Vũ lâu như vậy.
Rõ ràng là rất mệt, vậy nhưng sau khi Lê Minh Tùng đi ra ngoài, cô đóng cửa phòng lại, cơn buồn ngủ bỗng nhiên bay biến đi đâu hết.
Trằn trọc hồi lâu, cảm giác trên giường này tràn đầy hơi thở của Lê Minh Tùng, không ngủ được, thật sự không ngủ được. Cô dứt khoát khoác áo lên đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời đêm của thành phố T thỉnh thoảng lại vụt lên vài bông pháo hoa xinh đẹp. Lẳng lặng nhìn, lại một năm mới đến, cô lại thêm một tuổi nữa rồi, đầu ba rồi, nhưng vẫn là cô đơn như vậy.
Trong căn hộ rất yên tĩnh, cô biết bọn nhỏ đã sớm ngủ, nhưng còn Lê Minh Tùng thì sao?
Anh lúc này chắc cũng ngủ say trên ghế sa lon rồi. Anh còn mệt hơn cô, ít nhất trước lúc ăn sủi cảo cô còn được chợp mắt một giấc, anh từ đêm hôm qua đến giờ còn chưa được ngủ chút nào.
Bên tai dường như vang lên tiếng ngáy nhỏ xíu của anh. Không ngủ được, cô lại muốn uống rượu, chỉ uống một chút rượu đỏ thôi, bọn nhỏ cũng đã tìm được rồi, cô cũng yên lòng rồi. Năm mới, liền uống một chút vậy, nếu không trong lòng cô lại không kìm được mà có chút rối loạn.
Về phần tại sao, chính cô cũng không biết.
Lặng lẽ như mèo vậy, cô mở cửa phòng ra. Bên ngoài, phòng khách đen thui không thấy nửa bóng người, cách ghế sa lon có chút xa, cô cũng không nghe được tiếng ngáy của Lê Minh Tùng. Thế nhưng yên tĩnh như vậy thể hiện rằng anh nhất định đã ngủ.
Chân trần không tiếng động bước tới phía cầu thang, chỉ cần lên quầy rượu nhỏ trên tầng, cô liền có thể thoải mái muốn làm gì thì làm cái đó rồi, Lê Minh Tùng ngủ trong phòng khách nhất định không nghe được.
Bậc thang xoay tròn, từng bậc từng bậc bước lên. Cô dường như nghe đượctiếng tim đập mạnh, đứng trên cầu thang theo bản năng quay đầu, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối mơ hồ thấy được trên ghế sa lon có một cái bóng đen, hẳn là Lê Minh Tùng rồi.
Xoay người lại, Thanh Thu đi nhanh hơn, một mạch vọt tới thẳng quầy rượu, chạy nhanh tới trên ghế ngồi xuống, thở hổn hển. Cô cảm thấy mình bây giờ giống như một nữ sinh đang trốn học vậy, thế nhưng cô cũng chẳng làm chuyện gì sai không phải sao?
Trái tim rốt cuộc bình tĩnh lại, nghĩ ra lúc mình đi vào quên mất không bật đèn.
Không phải sợ bóng tôi, chỉ là tối quá không nhìn thấy gì, cô không tìm được loại rượu cô muốn uống.
Nhấn công tắc mở điện, ánh mắt theo bản năng hướng về phía có ánh sáng. Nhưng ngay vào lúc này, cô nhìn thấy trước mắt xuất hiện thêm một người. "A..." Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, thế nhưng lập tức bị một bàn tay bụm chặt miệng. "Trọng Thanh Thu, em sẽ làm bọn nhỏ tỉnh dậy đấy." Giọng nói anh như sứ giả của địa ngục, khiến cho cô khủng hoảng. Sớm biết anh cũng ở chỗ này, có đánh chết cô cũng không lên, nhưng bây giờ cô muốn chạy ra ngoài cũng đã muộn. Anh buông cô ra: "Muốn uống chút gì không? Rượu vang đi, ở đây có Tám Ba."
Cô gật đầu một cái, không biết nói gì nữa rồi, thậm chí cũng không biết mình làm sao lại theo anh ngồi xuống bàn. Cái bàn tròn bằng gỗ đỏ, chung quanh là đường viền hoa mạ vàng, nhìn qua tao nhã mà phú quý. Đúng vậy, một khi đã liên quan đến anh, cái gì mà chẳng xa hoa phú quý, ngay cả rượu cũng vậy, rượu vang Tám Ba nha, trên đời này không biết có mấy người có thể có may mắn được uống.
Rượu đỏ trong ly cổ cao giống hệt lúc buổi chiều anh cũng rót cho cô. Chỉ là lúc đó trong lòng cô lo lắng cho bọn nhỏ, mà giờ khắc này, đối mặt với cô chỉ còn lại mỗi anh.
Quầy rượu nhỏ này, dường như là thần giao cách cảm của anh và cô, hai người đồng thời cùng không hẹn mà tới.
Cô nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, không muốn say, chỉ đơn giản là muốn uống một chút mà thôi "Anh lên từ lúc nào?"
"Mới thôi, băng ghế quả thực có chút lạnh. Em xem, còn chưa mở đèn em đã tới rồi." Anh cười, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ, khiến cô chợt thất thần, hồi lâu mới giơ lên ly rượu, hốt hoảng uống một hớp.
Thấy cô không đáp lại, anh tiếp tục nói: "Không ngủ được?"
"Em lạ giường, cho nên, ngày mai em phải về nhà thôi." Cô vô cùng tự nhiên nhắc tới chủ đề này, ngay cả việc cô trở về cũng biến thành chuyện đương nhiên.
"Được, tùy em, chỉ cần em không biến mất là được rồi."
Anh thật đúng là dễ thỏa mãn. "Vâng. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nếu biết được anh thương yêu hai đứa nó như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Anh để ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cô, nhưng hồi lâu cũng không lên tiếng. Cô có chút không được tự nhiên. "Lê Minh Tùng, đừng nhìn em như vậy, giống như anh đang yêu em không bằng ấy. Lê Minh Tùng, anh muốn nghe em nói thật hay không." Thần bí cười với anh một cái. Tắm xong, thân thể cô hoàn toàn thoải mái buông lỏng.
"Em nói đi." Nhướng mi tiếp tục nhìn cô, giống như trên mặt cô thật sự có hoa vậy.
Cô chống khuỷu tay xuống bàn, gương mặt chợt sát lại gần anh, khoảng cách giữa hai người bất chợt được thu hẹp. Nhìn ánh mắt anh, cô cười nói: "Em nói, anh vừa có phải lại nhìn thấy một bản sao của Phương Thu?" Lại coi cô là thế thân rồi, cô cũng chẳng phải kẻ ngu.
Bàn tay cầm chiếc ly run lên, nếu như cô không đề cập tới, từ lúc cô tiến vào quầy rượu nhỏ này đến giờ, anh thật sự không mảy may nghĩ tới Phương Thu. Ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn, anh lắc đầu, chợt cười hỏi lại: "Trọng Thanh Thu, em ghen có phải không?"
Bàn tay đặt trên bàn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng cánh tay cầm ly rượu kia lại có chút run run. Nhìn thẳng vào mắt anh, toàn bộ ly rượt vang đỏ sậm hất xuống đỉnh đầu anh, sau đó dọc theo mái tóc anh từ từ nhỏ giọt xuống. "Lê Minh Tùng, anh quá tự tin rồi." Nói xong, cô đứng dậy rời đi, cũng chẳng còn hứng thú uống rượu nữa.
Người đàn ông lẳng lặng ngồi tựa vào thành ghế, bàn tay cầm ly rượu vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, ánh mắt anh vẫn một mực đuổi theo cho đến khi cánh cửa kia khép lại.
Cuối cùng, có chút si mê.
Cũng không biết là vì ai...
“Mẹ, chúng ta hôm nay sẽ đi đâu?” Sáng sớm, Thanh Thu đã chạy sang phòng của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Lê Minh Tùng rất chu đáo, quần áo của cô và bọn nhỏ đều có. Tay mắt anh thông thiên, nhấc một cú điện thoại cái gì cũng có người đưa tới.
Bọn nhỏ là hai bộ quần áo màu hồng, viền hoa lớn bên ngoài, mặc lên người càng xinh đẹp giống như búp bê. Mùng một đầu năm mặc cái này đi ra ngoài, nhất định sẽ thu hút không ít ánh mắt.
Mà bộ quần áo của cô cũng bắt mắt như vậy, áo khoác màu tím nhạt, quần dài màu đen, một đôi giày ống cao màu tím nhạt đồng màu. Chỉ là mặc lên người rất kín đáo, trừ để lộ một khoảng cổ trắng nõn ra, cả người trên dưới đều không hở chút da thịt nào.
Tóc dài xõa ngang vai, trước nay vẫn như vậy. "Đi thôi, hôm nay chúng ta đi dạo phố, còn nữa, phải về nhà nhìn một chút, cả đêm hôm qua cũng không trở về rồi."
"Được ạ được ạ, nhưng mà, còn cha thì sao?"
"Cha ở lại đây." Cô tỉnh bơ đáp.
"Tại sao? Một mình cha sẽ cô đơn lắm, chúng con muốn cha cũng cùng đi." Quỳnh Quỳnh kháng nghị, nhìn thẳng vào mắt Thanh Thu quyết giữ vững lập trường. Đây chính là mục đích chạy trốn khỏi nhà của cô bé và Thùy Thùy mà, một nhà bốn người nhất định phải ăn tết cùng nhau.
Ngay lúc Thanh Thu định đáp lại, Lê Minh Tùng lại đẩy cửa ra."Các cô nương thay quần áo xong rồi sao? Tài xế đã chờ lâu lắm rồi."
Thùy Thùy lập tức chạy nhanh về phía anh, đến trước mặt Lê Minh Tùng nhấc vạt váy lên, mũi chân điểm xuống đất xoay một vòng, thật lâu không được mặc bộ váy xinh đẹp như vậy rồi, cô bé vô cùng vui vẻ. "Cha, cha nhìn có đẹp không?"
"Rất đẹp, rất vừa vặn." May là trong biệt thự vẫn còn quần áo của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh sợ rằng trong lúc bất chợt không tìm được quần áo cho bọn nhỏ thay tắm, cho nên, mỗi một mùa đều chuẩn bị sẵn quần áo. Nhỏ to, size nào cũng có, lại không nghĩ có thể vừa vặn như vậy.
"Mẹ cũng mặt rất đẹp mắt nha. Cha, chúng con muốn ra ngoài, cha có đi hay không?"
"Cha làm tài xế, chỉ phụ trách lái xe." Anh cười, mặt đầy dịu dàng, khiến cho người ta muốn từ chối cũng có chút ngượng ngùng, huống chi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều ở đây.
Chưa từng thấy người đàn ông nào tự đại như vậy, anh làm tài xế cô cũng không đồng ý. "Thùy Thùy, lại đây, chúng ta đến gặp cha nuôi, không cần làm phiền cha con nữa. Cha con rất bận, cha phải đi giải quyết công việc của cha.” Còn có Phương Thu, cô biết anh quên ai cũng sẽ không quên Phương Thu.
Lê Minh Tùng ngẩng đầu liếc cô một cái, giống như nói: Em đang ghen phải không?
"Không phiền không phiền, hôm nay cha cũng không bận gì, hẹn ngày khác cũng đã qua vài ngày nữa rồi. Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, để cha đưa các con đi chơi được không?"
"Được ạ được ạ. Mẹ, mẹ để cha đưa chúng ta đi đi." Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cùng nhau lắc lắc cánh tay Thanh Thu năn nỉ.