Người ta uống say đều sẽ ngoan ngoãn ngủ, thế nhưng cô nhất định không chịu, càng muốn lăn qua lăn lại.
Bàn tay anh lại đánh xuống, cách lớp quần của cô vang lên nghe có chút giòn giã, nhưng ngay khi tay anh còn chưa kịp nhấc lên, trong bụi cỏ bên cạnh bất chợt vang lên một giọng nói: "Cha, không cho phép đánh mẹ."
Giọng nói quen thuộc như vậy, non nớt như vậy.
Nhất định là ảo giác của anh, nhất định là như vậy.
Lê Minh Tùng lắc đầu một cái, một tay ôm lấy Thanh Thu dưới người định lần nữa vác cô lên, đưa cô về căn hộ, thế nhưng trước mắt lập tức xuất hiện hai bóng người, chạy đến đứng ngay trước mặt anh, bóng người kia khiến anh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Là Thùy Thùy, cả Quỳnh Quỳnh nữa.
Lê Minh Tùng dùng sức chớp chớp mắt, lại nhìn kỹ lần nữa, anh không nhìn nhầm, thật sự là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con..."
"Buông mẹ con ra, cha mau buông ra." Quỳnh Quỳnh tay chống nạnh. "Tại sao lại đánh mông mẹ con? Nhất định là cha trước kia đã đánh mẹ, cho nên mẹ mới phải rời khỏi cha, mới không cần cha, có phải vậy hay không?"
"Chắc chắn là như vậy. Cha, tại sao cha lại đánh mẹ chứ? Cha đúng là người xấu." Hai đứa nhỏ tức giận nhìn anh, giống như chỉ hận không thể huơ quyền mặt đối mặt vậy.
Chóp mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng lạnh đến mức đỏ ửng rồi, hai đứa đã mất tích gần một ngày một đêm, sao vẫn còn hăng hái được như vậy. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tại sao các con lại ở đây?" Anh không nhịn được lên tiếng hỏi, nghi vấn của bọn nhỏ khiến anh nhức đầu không biết phải làm sao đáp lại. Rõ là Trọng Thanh Thu làm loạn, nhưng bây giờ lại biến thành anh đang bắt nạt cô, hơn nữa, còn bị hai đứa nhỏ nhìn thấy, chỉ là anh lại không tức giận. Khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong lòng anh khỏi nói hạnh phúc đến mức nào, trước có bao nhiêu lo âu giờ phút này liền có bấy nhiêu vui vẻ, đưa tay muốn ôm lấy hai đứa nhỏ dựa vào anh ngồi xuống.
Thế nhưng, hai đứa nhỏ lạnh lợi chợt lách người. "Không cho cha chạm vào con, mau xin lỗi mẹ đi, nếu không mẹ con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cha." Chỉ cần mẹ không tha thứ cho cha, vậy cả nhà bốn người bọn họ liền không thể ở bên nhau, quan trọng nhất chính là mẹ sẽ không cần hai đứa nữa, mẹ nói rồi, chỉ cần hai đứa đi tìm cha, nhắc tới cha với người ngoài mẹ đều sẽ không cần bọn chúng nữa. Cho nên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vừa nghĩ một chút thôi liền đã cảm thấy sợ.
Lê Minh Tùng buông lỏng tay Thanh Thu."Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau lại đây cho cha ôm một chút."
"Không muốn." Nhìn anh đứng dậy, cao lớn khiến hai đứa nhỏ cùng nhau ngẩng mặt lên. "Mau nói xin lỗi mẹ đi, nếu không, chúng con suốt đời cũng không thèm để ý đến cha." Tin rằng anh phải nói xin lỗi, anh phải dỗ được mẹ vui vẻ, như vậy mẹ hai đứa mới để ý đến chúng. Trẻ con một khi đã nổi tính ướng bướng, ai cũng không dỗ được, huống hồ chính chủ giờ phút này còn đang nằm ngủ trên bãi cỏ.
Lê Minh Tùng thở dài, thất bại nhất đời này của anh chính là luôn bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đánh bại, mà anh lại không thể trả đũa. Nhìn dáng vẻ hai đứa cảnh giác anh, cứ như anh là một con con sói lớn vậy. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đừng chạy, cũng đừng sợ, cha xin lỗi mẹ con ngay đây. Nhưng mà, cô ấy uống say, cha không bảo đảm mẹ con có thể nghe thấy cha nói gì." Chau mày, bảo anh ngay trước mặt hai đứa nhỏ nói xin lỗi với Trọng Thanh Thu thật sự có chút... Có chút... Dù sao cũng vẫn là không được tự nhiên.
"Cái gì? Mẹ uống say sao?" Quỳnh Quỳnh chạy vọt lại.
Thùy Thùy cũng bám chặt theo sau. "Cha, có phải cha đã chuốc say mẹ hay không?"
Hai đứa nhỏ này hăng hái thật, so với anh còn hăng hái hơn, mắt thấy hai đứa đã đi gần tới Trọng Thanh Thu đang nằm trên bãi cỏ, Lê Minh Tùng giơ tay ra liền tóm được tại trận, ôm hai đứa vào trong ngực. Một chớp mắt đó, cảm giác tìm lại được thứ đã đánh mất vui sướng đầy lòng anh. Trong lúc bất chợt anh phát hiện, thì ra mình yêu hai đứa nhỏ này như vậy, thật sự rất yêu. "Đừng chạy, mẹ các con bị dọa sợ rồi, cô ấy lo lắng hai đứa xảy ra chuyện, khóc rất nhiều, còn uống say. Cha cũng vậy, hai đứa ngửi một cái thử xem, trên người cha có phải cũng có mùi rượu hay không?" Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng như vậy khiến ý nghĩ vừa mới chợt nảy ra của hai đứa nhỏ lập tức yên tĩnh lại.
Cúi đầu ngửi ngửi, hệt hai con chó nhỏ. "Quỳnh Quỳnh, cha thật sự đã uống rượu."
Anh muốn hỏi hai đứa nhỏ rất nhiều, tại sao lại chạy đi? Một ngày một đêm qua đã ở đâu? Còn có... Còn có rất nhiều điều muốn hỏi...
Thế nhưng, không phải vào lúc này.
Bên ngoài thật sự rất lạnh, tiếng pháo còn vang vọng, đêm nay là giao thừa, bọn nhỏ và anh cùng Thanh Thu cuối cùng cũng đoàn viên. Đáy mắt có chút ướt, lần đầu tiên anh có cảm giác muốn rơi lệ, thế nhưng cố kìm nén. "Cha uống rượu thật mà, hai đứa dọa mẹ sợ, mẹ các con mới uống rượu đó. Bây giờ chúng ta cùng nhau dắt mẹ về nhà, sau đó tắm cho mẹ, chờ mẹ các con tỉnh dậy chúng ta liền cùng nhau ăn tết, vậy có được hay không?"
Vừa nhắc tới ăn tết, Quỳnh Quỳnh hưng phấn. "Cha, cha muốn cùng chúng con ăn tết sao?"
"Dĩ nhiên, lát nữa về nhà rồi, cha sẽ đích thân nấu bữa cơm đêm giao thừa cho hai đứa ăn, còn phải gói sủi cảo nữa chứ." Thế nhưng vừa dứt lời, anh lại thấy chột dạ. "Nào, đợi cha gọi điện thoại một chút đã nhé?"
"Vâng ạ." Quỳnh Quỳnh nhìn ánh mắt anh. "Cha, nhưng cha nhất định phải nói xin lỗi với mẹ đã, để mẹ tha thứ cho cha, nếu không, mẹ cũng sẽ không cần chúng con nữa."
Lời nói ngây thơ của đứa nhỏ khiến Lê Minh Tùng dường như phát giác ra điều không ổn. "Vì sao mẹ lại không cần các con nữa?"
"Mẹ không cho phép chúng con đến tìm cha, cũng không cho phép chúng con nhắc đến cha với người ngoài. Nếu như còn nhắc đến, mẹ nói sẽ không cần chúng con nữa. Lúc chúng con tìm tới đây, chính là nhắc tên cha đó. Cha, chúng con cũng chỉ nhớ đường ở đây, cho nên mới tới đây."
Thì ra là như vậy, Lê Minh Tùng rốt cuộc cũng hiểu, quay đầu liếc Trọng Thanh Thu lúc này đang ngủ say. Cô không muốn gặp anh đến vậy sao? "Được, cha đồng ý với hai đứa, chờ mẹ tỉnh lại nhất định sẽ không có chuyện mẹ không cần các con, được không?" Trọng Thanh Thu làm sao sẽ không cần Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ, nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết được sự mất tích của mình đã khiến Trọng Thanh Thu thế nào, bọn nhóc sẽ không sợ cô không cần chúng nữa đâu.
"Thật không cha?"
"Thật. Nào, đợi cha gọi điện thoại xong lập tức ổn rồi, sau đó cùng các con về nhà, sau đó chúng ta cùng nhau ăn tết."
"Được ạ."
Lê Minh Tùng gọi điện thoại cho Tiểu Ngô, ra lệnh cho cậu ta trong vòng hai mươi phút đem tất cả đồ dùng cần thiết để nấu bữa cơm giao thừa tới căn hộ, ngoài ra mang thêm dây pháo và pháo bông, tất cả những đồ dùng cho trang trí năm mới cũng phải đưa đến hết. Nói xong, anh cúp điện thoại: "Để cha ôm mẹ lên lầu, có được hay không?"
"Chuyện này, không được đâu."
"Con đến xem một chút đi, mẹ thật sự say rồi, vẫn còn chưa tỉnh lại."
Thùy Thùy lấy can đảm đứng trước mặt Thanh Thu, cô bé và Quỳnh Quỳnh đến tìm cha, rất sợ mẹ tỉnh lại liền tức giận không cần hai đứa nữa. Cô bé giơ tay ra, rụt rè lắc lắc cánh tay Thanh Thu. "Mẹ, mẹ ngủ chưa?"
Không có tiếng đáp lại, Thanh Thu thật sự đã ngủ say, rượu cồn trong thân thể ép cô ngủ. Cô ngủ rất bình thản, tựa như cảm giác được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ở bên người vậy, ngay cả chân mày luôn nhíu chặt lúc này cũng giãn ra.
Tay nhỏ lắc lắc thêm lần nữa, không nhúc nhích. Thanh Thu nặng nề ngủ, giường như quên mất cả thiên địa.
Thùy Thùy lúc này mới tin. "Thôi, cha ôm mẹ lên đi. Con đói quá."
"Con cũng đói."
Trong lòng ân ẩn đau, cũng không biết trong tủ lạnh có còn đồ ăn hay không, căn hộ này đã rất lâu anh không tới. Ôm Thanh Thu trong ngực, ánh mắt anh liếc về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, bản lĩnh lẩn trốn của hai đứa nhỏ này nhất định là di truyền từ Trọng Thanh Thu. Hai đứa nhóc cứng đầu này, thật muốn mắng bọn chúng một trận, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Hai đứa vẫn còn hăng hái lắm. Nhưng nếu như suy nghĩ lại một chút, nếu không phải hai đứa nhóc chạy đến tìm anh trước, anh căn bản sẽ không tìm được Trọng Thanh Thu. Công phu lẩn trốn như mèo của người phụ nữ này cũng giỏi thật đấy. Anh làm sao cũng không nghĩ tới cô vẫn còn ở thành phố T, hơn nữa còn ở nơi ngoại ô vắng vẻ đó.
Vào đến đại sảnh rồi, lúc này chẳng quan tâm gì nữa, bọn nhỏ nhất định đói rồi, cho tới bây giờ chưa từng phải trải qua chật vật như vậy, gọi bảo vệ nhờ anh đem toàn bộ thức ăn có ở đó qua đây, trước hết làm bọn nhỏ ấm bụng cái đã, nếu không, để bọn nhóc đói bụng anh cũng rất đau lòng. Ban nãy lúc đi bộ dường như còn nghe thấy tiếng “ục ục” trong bụng hai đứa nhỏ.
Thật muốn dẫn con ra bên ngoài ăn uống no nê một bữa, vậy nhưng...
Cúi đầu nhìn Trọng Thanh Thu còn đang ngủ say, đều là cô, là cô khiến anh không thể dẫn con ra ngoài ăn cơm đêm giao thừa, cũng không thể nói với bọn nhỏ bỏ cô lại một mình, mấy bố con đi ăn bên ngoài được. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ chém anh, hai tên tiểu quỷ đó, chuyện gì cũng có thể làm.
Không đúng, anh có thể vẫn không cần nấu cơm mà, hơn nữa, còn nhanh khiến bọn nhỏ no bụng hơn. Đứng trong thang máy, để Trọng Thanh Thu dựa vào vách thang máy, Lê Minh Tùng lại gọi điện cho Tiểu Ngô: "Đặt tiệm cơm Cửu Giai cho tôi một mâm cơm đêm giao thừa, dùng tốc độ nhanh nhất mang đến đây, trả năm lần giá tiền." Anh không tin như vậy còn có thể chậm được.
"Vâng thưa tổng giám đốc." Vừa rồi biết rằng Lê Minh Tùng đã tìm được Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy, Tiểu Ngô cũng thở phào nhẹ nhõm. Vậy là những người làm cấp dưới như bọn họ đã có thể yên ổn đón năm mới rồi, cũng không cần ra ngoài tìm người nữa. Nghĩ đến chuyện đêm qua không về nhà bị vợ la, cậu chỉ biết tủi thân, vợ nói cậu đi tìm người phụ nữ khác, có trời đất chứng giám, cậu mặc dù cả đêm không về, đúng là đi tìm phụ nữ thật, thế nhưng mới chỉ là hai bé gái mà thôi.
Tiểu Ngô lập tức không dám chậm trễ đặt hàng quán Cửu Giai, chuyện của tổng giám đốc chính là chuyện của cậu, chén cơm của cậu mới là quan trọng nhất.
Sắp xếp xong xuôi lúc này mới trở lại phòng ăn cùng vợ và đứa nhỏ, cả cha mẹ cậu nữa cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa. Thật ung dung quá đi, hai cô nhóc kia suýt chút nữa đã làm hỏng ngày đầu xuân của cậu rồi.
Đang ăn, điện thoại lại reo, là cấp dưới gọi tới, cậu đành nhận điện thoại: "Chuyện gì?"
"Tiểu Ngô, người phụ nữ kia xuất hiện rồi."
"Xuất hiện thì xuất hiện, chuyện này có làm sao."
"Tiểu Ngô, là xuất hiện cùng cô Lạc."
"Cái gì?" Tiểu Ngô đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, xem ra, chuyện gì cũng khiến Lê Minh Tùng đoán đúng rồi, quả nhiên là người phụ nữ đó...