Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 139: Sự hoang mang chưa từng có




Đêm hôm đó bọn trẻ rất yên tĩnh, ăn cơm xong xuôi thì ngủ, Thanh Thu lên mạng một tiếng như thường lệ, xem đơn hàng, có lẽ do cô bán rẻ, giao hàng nhanh mà chất lượng lại tốt nên việc buôn bán của cô ngày càng tốt, nhìn căn phòng nhỏ chất đầy hàng hóa, may là quần áo, nếu không thì chắc cả đống hàng tràn ra ngoài cửa rồi.

Nhưng thật ra chủ nhà rất tốt bụng, cho cô mượn nhà kho bên cạnh dùng, lại không thu tiền thuê giúp cô có thêm chỗ để nhiều hàng như vậy

Sắp xếp lại công việc ngày mai cần làm, Thanh Thu ngáp một cái rồi nằm ngủ bên cạnh con gái, một tay đặt lên hông của hai đứa trẻ, dù gì lúc cô ngủ đều là dáng vẻ này, có điều đến sáng tỉnh lại thì giường đã trở thành mớ hỗn độn, lúc đang ngủ, bản thân mình cũng không quản được mình.

Ngày hai mươi chín tết lại là một ngày bận bịu, sắp bước sang năm mới rồi, người mua trên mạng rất nhiều, may mắn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lớn rồi cũng không cần cô quản, chỉ cần nấu cơm cho hai cô bé ăn là được. Buổi trưa ăn cơm xong, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đòi đi ra ngoài chơi với Hào Hào, Thanh Thu không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào máy vi tính, đếm kỹ mười mấy đơn hàng cần gửi hôm nay, phải kiểm hàng, phải đóng gói, còn phải gọi chuyển phát nhanh. “Đi đi, đừng chạy xa, không cho phép ra khỏi sân chơi.”

“Vâng, mẹ, chúng con đi đây.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi ra, không có bất kỳ điều gì khác thường.

Thanh Thu tiếp tục làm việc, thực sự không nghĩ gì.

Ngày lạnh như vậy mà bận đến mức toát mồ hôi.

Cuối cùng, sau khi đã gửi hàng đi, cô mới rảnh rỗi ngồi trước máy tính thở hổn hển, nhìn sắc trời còn sáng lờ mờ, tối nay ăn lại thức ăn còn dư buổi trưa thôi, dù sao cũng đã hai mươi chín, ngày mai mới chính thức đón năm mới, cô thực sự không có sức nấu cơm, mệt mỏi quá.

Hít một hơi thật sâu, cô tựa lưng vào ghế ngồi không muốn nhúc nhích, màn hình dưới góc phải chớp sáng, cô thong thả mở QQ ra, là một người không quan trọng, huống hồ ngày mai là ba mươi, chuyển phát nhanh và bưu cục đã nghỉ không nhận đơn nữa, cô muốn nghỉ ngơi. Khi đang định tắt QQ, cô bất chợt phát hiện có một thư mới, cô tùy ý nhập vào, chắc là QQ gửi thiệp mừng năm mới. QQ này của cô cũng lâu lắm rồi, khi chuyển đến đây muốn dùng QQ bèn mở thử, số QQ và mật khẩu vẫn như trước, không hề bị ai trộm mất.

Chỉ là, người có số QQ của cô chỉ có Thủy Tiên, trước đây là Thủy Tiên giúp cô gửi lời mời, chỉ tiếc cô không dùng, nửa năm nay, avatar của Thủy Tiên chưa hề sáng lên, có lẽ QQ của Thủy Tiên đã sớm bị xếp xó.

Nhấp mở hộp thư.

Một hình động đẹp đẽ ấm áp rất giống kiểu thư QQ gửi, nhưng ngay khi con chuột nhấp vào dấu “X” góc trên bên phải, tay cô run lên, lập tức ngừng lại.

Trọng Thanh Thu, đừng để anh tìm được em, nếu không...

Lê Minh Tùng, anh ta thực sự có thể tìm được, thậm chí ngay cả Thủy Tiên cũng dùng đến.

Đây là tin nhắn mới, nhìn thời gian khoảng chiều hôm nay.

Hai mươi chín tết rồi, lúc này chắc công ty Lê Thị cũng đã nghỉ tết.

Đến ba mươi, ngoại trừ người trực thì sẽ không có ai đi làm, nhưng Lê Minh Tùng anh ta lại có thời gian gửi tin nhắn, tuy chỉ có một câu lại khiến cô hoảng hốt lúc nhìn thấy, thì ra, anh ta vẫn không ngừng tìm kiếm cô và bọn trẻ.

Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh.

Nghĩ đến bọn trẻ, Thanh Thu chợt đứng lên, chiều nay bọn trẻ không vào phòng làm phiền cô, có chút không đúng.

Không biết cô lao ra ngoài thế nào với tốc độ nhanh nhất.

Trong vườn không có.

“Hào Hào...” Cô gọi khản cổ, trong lòng đã trở nên gấp gáp, cô rất lo sợ

Không có tiếng trả lời, cô tiếp tục gọi, đồng thời, bước nhanh về phía nhà Hào Hào, đưa tay định mở cửa, “soạt” một tiếng, cửa nhà Hào Hào mở, là một người đàn ông. “Cô là...”

Thanh Thu gõ gõ trán, người đàn ông này chắc là chồng của chủ nhà. “Chào anh, tôi là khách trọ ở đây, Hào Hào có nhà không?”

“Hào Hào, có một dì tìm con này.” Người đàn ông cười, có chút ngạc nhiên vì khách trọ ở đây lại là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch, nhưng toàn thân cô lại toát ra sự thánh thiện, chỉ là lúc này trên mặt cô có sự lo lắng nhiều hơn.

“Dì Trọng, dì tìm con?” Hào Hào cầm đùi gà trong tay, vừa đi vừa gặm, đôi tay nhỏ bé và khuôn miệng nhỏ nhắn đầy dầu.

“Hào Hào, cháu có thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhà dì không?”

“Không có ạ, ba cháu đã về nên chiều nay cháu không ra ngoài.”

Trong đầu Thanh Thu vang lên tiếng sấm nổ: “Vậy chiều nay cháu có thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không?” Cô phải xác nhận lại, cô không thể rối loạn, tuyệt đối không thể, nhưng lúc hỏi câu này, trong đầu cô lại hiện lên ánh đèn nhấp nháy trong bệnh viện, y tá giả ra tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh khiến cô choáng váng, kịp thời dựa vào cánh cửa mới không để mình ngã xuống.

“Không có ạ, cháu còn tưởng rằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở nhà xem phim hoạt hình, cháu ở cạnh ba cháu rồi, cho nên...”

Thanh Thu không biết sau đó Hào Hào nói gì, cô đã nghe không nổi nữa, xoay người rời đi, mất hồn về đến nhà cầm điện thoại di động thậm chí ngay cả cửa cũng quên khóa, cô muốn đi tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai đứa trẻ không thấy đâu.

“Dì, dì ơi, dì làm sao vậy?”

“Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thấy đâu.” Bình tĩnh nói xong, cô đã chạy ngay ra khỏi vườn, chỉ có chính cô mới biết được cô trái tim cô sắp sụp đổ dưới vẻ ngoài bình tĩnh của mình.

Cô sắp điên rồi.

Trời như muốn sập, cô tìm kiếm khắp nơi, tìm hết những nơi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có thể đến, nhưng không có.

Nhà Hào Hào cũng đi tìm giúp, mọi người đều đang tìm nhưng đều vô dụng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không có tung tích cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian.

Thanh Thu mất hồn mất vía tìm khắp ngõ hẻm ngoại ô thành phố F, địa hình nơi này quá phức tạp, cô tìm mãi tìm mãi, sắc trời cũng ngày càng tối.

Bất lực dựa vào thân cây khô, đôi tay nhét trong túi luôn run rẩy, cuối cùng cô móc điện thoại di động ra.

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Lê Minh Tùng, con không thấy đâu, anh ta là ba của bọn trẻ, anh ta cũng muốn tham gia tìm kiếm bọn trẻ.

Nhưng người đầu tiên cô gọi là Bùi Minh Vũ, người đàn ông trầm ổn như hoa sen, đã lâu cô không liên lạc với anh.

Điện thoại di động vang chừng năm tiếng mới có người nghe, trong tai truyền đến tiếng nước ào ào, hình như Bùi Minh Vũ đang tắm, cô cắn răng: “Minh Vũ, em là Thanh Thu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thấy đâu.” Vừa nói, cô vừa không ngăn được nước mắt chảy xuống, vừa gọi điện thoại vừa khóc.

“Thanh Thu, em ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ lập tức tới đó.”

Thanh Thu nói địa chỉ, một mình dựa vào thân cây khô nhìn bóng đêm xa xăm không nhúc nhích, cô cảm thấy cô sắp chết, mất đi bọn trẻ, cô sẽ chết.

Ánh mắt trống rỗng mất hồn nhìn con đường lớn mờ mịt phía trước, đây là vùng ngoại ô, hơn nữa sắp bước sang năm mới rồi nên lúc này trên đường không nhiều xe, giá như lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bất chợt từ trên trời rơi xuống thì tốt biết bao?

Nhưng bọn trẻ âm thầm rời khỏi cô, Thanh Thu cảm giác mình thực sự rất thất bại, thất bại chưa từng có.

Ôm đầu, cô ngồi xổm dưới tàng cây, rất muốn đập đầu tự tử.

Nhưng vẫn không nỡ với bọn trẻ.

Thời gian trôi qua thật chậm, lại qua thật nhanh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh từ nhỏ đã sợ bóng tối, trễ thế này, hai đứa không sợ sao?

Bùi Minh Vũ có chạy tới thì đáy lòng cô vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh y tá giả xuất hiện trong bệnh viện muốn hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vốn muốn chờ sang năm đi thăm dò, nhưng không ngờ bây giờ bọn trẻ đã xảy ra chuyện.

Có lẽ Lê Minh Tùng đã điều tra ra kẻ đó là ai rồi nhỉ.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều này, cô nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, ấn một mạch một dãy số, cô không biết dãy số đó vẫn luôn nằm trong lòng cô, đến bây giờ cũng không hề trôi mất.

“Minh Tùng, bọn trẻ không thấy đâu.” Lúc điện thoại kết nối, đây chính là câu đầu tiên của cô.

Lặng, rất yên lặng, thậm chí cô còn cho rằng có phải Lê Minh Tùng chưa nhận điện thoại không, nhưng âm thanh khi đã nghe và chưa nghe trong điện thoại hoàn toàn khác nhau.

“Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thấy đâu.” Cô thực sự muốn sụp đổ, nếu là kẻ muốn hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra tay, vậy thì Lê Minh Tùng nhất định sẽ biết, anh ta cũng sẽ tìm về Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh trong thời gian nhanh nhất, lúc này, cô đặt tất cả hy vọng vào anh ta.

“Em ở đâu?” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng thét giận dữ, Lê Minh Tùng gầm lên như sư tử.

Môi của cô mấp máy: “Hôm nay anh có tới ngoại ô không? Có phải đi BMW màu đen không?” Cô nhẹ giọng hỏi, không ngừng run rẩy, nghĩ rằng cả đời cũng không gặp anh ta nữa, nhưng bây giờ cô đã gián tiếp nói địa chỉ của mình.

“Shit! Anh biết rồi, em ở gần con đường nào nhất?” Anh ta nhớ kỹ khu ngoại ô đó, bởi vì lúc từ vườn hoa trở về anh ta đã làm xong việc nên bèn nhàm chán nhìn ra xa qua cửa sổ xe.

Thanh Thu nói tên con đường, cô vừa nói xong, Lê Minh Tùng đã cúp điện thoại.

Ngoại trừ đợi cũng chỉ có thể đợi, cô đã tìm hết khu vực này rồi.

Từ nam đến bắc, từ đông đến tây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai đứa trẻ xấu xa cứ vứt bỏ cô như vậy.

Nước mắt tuôn rơi không cầm được, hoảng loạn chưa từng có.

Cô đang chờ đợi, cô đang chịu đựng.

Gió lạnh thổi vù vù khiến cơ thể cô run bần bật, cô mới phát hiện cô chỉ mặt một chiếc áo mỏng ra ngoài.

Một lúc ngay lúc cô cảm thấy thế giới sắp hủy diệt, một chùm ánh sáng mạnh chiếu trên người cô, đâm vào mắt cô đau nhói, cô ngẩng đầu theo bản năng nhìn sang. “Rầm”, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng đi về phía cô.