Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 138: Mãi mãi không quên




“Mẹ, nhà trẻ thật tốt, giáo viên cũng tốt, những người bạn nhỏ càng tốt hơn, còn có...” Quỳnh vui vẻ kể chuyện trong nhà trẻ với cô, nước bọt văng tung tóe.

Thùy Thùy cũng phụ họa bên cạnh, hai đứa trẻ thích nhà trẻ như thế, xem ra đưa chúng tới nhà trẻ là đúng, sang năm bọn trẻ lên lớp chồi, sau đó là lớp lá, ngẫm lại, đúng là sắp phải đi học, ngón tay cô lơ đãng chạm vào khóe mắt, có phải cô đã già rồi?

Thanh xuân một đời của phụ nữ có bao nhiêu, cô đã uổng phí lâu lắm rồi, nhưng vì bọn trẻ, cô không hối hận.

Bốn món ăn một món canh, ăn cùng bọn trẻ xong lại rửa chén, sắc trời đã tối, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xem phim hoạt hình, cô kiểm tra lại đơn khách hàng đặt, tuy hôm nay gặp xui xẻo, vận xui khiến cô gặp hai người Hoàng Cảnh Hưng và Lê Minh Tùng, nhưng việc buôn bán của cô tốt đến kì lạ, ngày mai lại phải gửi một đống hàng, thật tốt.

Bọn trẻ đã ngáp rồi. “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tắm rồi ngủ nào.”

“Vâng mẹ, ngày mai chúng con còn phải đi nhà trẻ.”

Cô cười cười: “Đương nhiên phải đi chứ.”

“Mẹ là tốt nhất.”

Nhìn bọn trẻ nơm nớp lo sợ cô không cho chúng đi nhà trẻ, trong lòng cô rất khó chịu, thực ra trước đây không phải cô không muốn đưa bọn trẻ đi, chỉ sợ Lê Minh Tùng tìm được.

Bọn trẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều bên tai, cô điều chỉnh âm thanh máy tính thật nhỏ.

Ban đêm hơi lạnh, thỉnh thoảng cô kéo chăn cho bọn trẻ, nếu không đôi chân nhỏ không ngoan ngoãn kia luôn đá văng chăn, trẻ con hay năng động.

Thanh Thu lấy danh thiếp của Hoàng Cảnh Hưng ra, có mấy lời vẫn nên nói thì hay hơn, như vậy mới có thể yên tâm ngủ.

Nhìn danh thiếp, quả nhiên hắn ta đã từ bỏ chính trị, bây giờ đang điều hành một công ty xuất nhập khẩu, tổng giám đốc, chức này cũng to, nhưng có to hơn nữa cũng không bằng chức quan trước kia.

Còn cả tiền đồ rộng lớn trước mắt.

Chính là vì cô sao?

Nhưng hắn ta và Cận Như Tuyết thì sao?

Sẽ không phải vì Cận Như Tuyết không thể sinh con nên hắn ta chia tay Cận Như Tuyết chứ, hắn ta làm vậy thật tàn nhẫn.

Cầm điện thoại di động đi ra ngoài, mùa đông thành phố F cũng không quá lạnh, một chiếc áo khoác dày cũng đủ để chống lạnh rồi, nhấn từng con số, mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho Hoàng Cảnh Hưng, vừa chờ hắn ta nghe máy vừa nhớ lại sự hiu quạnh mà dành cho cô lúc rời đi, hắn ta giờ đây nhất định không sống tốt lắm, cơ thể gầy gò như thời đi học, không còn sự gọn gàng như lúc hắn ở cục kiến nghị nữa.

Con người luôn thay đổi theo năm tháng.

Cô cũng thế.

“Thanh Thu, thật sự là em sao?” Điện thoại di động của hắn ta chỉ vang lên một tiếng thì hắn ta đã nhận, dường như hắn ta vẫn cầm điện thoại di động đợi cô gọi đến.

Mấp máy môi, cô không biết nên xưng hô với hắn ta như thế nào, trước đây khi ở trường cô gọi là hắn ta là Cảnh Hưng, nhưng bây giờ cô sẽ không gọi như vậy, bỏ đi, vẫn nên gọi cả họ lẫn tên. “Hoàng Cảnh Hưng, là tôi.”

“Thanh Thu, thật sự là em sao?” Rõ ràng cô nói là cô, hắn lại còn vui mừng hỏi lại một câu như trẻ con, cứ như không tin nổi.

“Hoàng Cảnh Hưng, tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là bất chợt nhớ tới, phiền anh đừng nói với ai địa chỉ nơi tôi sống, được chứ?” Cái gì cũng phải bắt đầu lại quá mệt mỏi, cô không muốn đổi chỗ nữa, cô thực sự đã quen ở đây, chủ nhà cũng tốt, lại chỉ là một chủ nhà nữ có con trai, tiện cho cô, cũng bớt những lời đàm tiếu.

Trong điện thoại di động lập tức yên tĩnh trở lại, yên lặng như vậy hoàn toàn không phù hợp với giọng nói mừng rỡ vừa nãy của Hoàng Cảnh Hưng, một lát sau, Hoàng Cảnh Hưng nhẹ nhàng nói: “Được, anh sẽ không nói.” Hắn ta không phải kẻ ngu, bất kể như thế nào, Trọng Thanh Thu đã gọi điện thoại cho hắn ta, đây chính là tiến bộ, rất tiến bộ, hắn ta không muốn từ bỏ, đã bỏ lỡ một lần nhưng không muốn bỏ lỡ cả đời.

Điều phụ nữ khó quên nhất chính là mối tình đầu, hắn ta cảm thấy hắn ta còn cơ hội, đương nhiên hắn ta nhất định phải cố gắng, chỉ có cố gắng mới có thể có cô một lần nữa.

Cô vẫn độc thân, cô rời bỏ Lê Minh Tùng, đây là việc khiến hắn mừng rỡ thế nào, sao hắn có thể ngu ngốc đi nói tin này cho người đàn ông khác, tuyệt đối không.

Hắn ta thực sự đã chọn đúng Bùi Tuệ.

Xem ra, cơ hội luôn trao cho những người biết cố gắng.

Từ trước đến nay hắn ta chưa từng bỏ cuộc.

Hắn ta vẫn luôn tìm Trọng Thanh Thu.

“Ngủ ngon.” Cô nhẹ nhàng nói rồi lập tức cúp máy không chút luyến tiếc, lưu số điện thoại đó vào danh sách đen.

Có vài người, có một số việc mãi mãi không quên, cô thực sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng Cảnh Hưng, chính như hắn ta nói, hắn ta sẽ không nói địa chỉ của cô cho Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ, cô biết, hắn ta thực sự sẽ không nói.

Về đến phòng ngủ, đêm hôm đó, cô mơ thấy mình chạy ra khỏi sân trường đại học F, phía sau là Hoàng Cảnh Hưng đang đuổi theo, nhưng phía trước cô vẫn có một chiếc BMW màu đen đang lặng yên chờ cô.

Người cầm lái chính là Lê Minh Tùng.

...

Năm mới ở thành phố F sắp đến rất gần, nhưng hàng hóa không thể mua trước, trời không lạnh lắm, thức ăn mua sớm sẽ hư mất, tất cả mọi người đều đợi khoảng hai mươi tám hai mươi chín mới mua, cho nên hai ngày này Thanh Thu rất bận.

Nhà trẻ cũng nghỉ, để bọn trẻ ở nhà chơi, một mình cô đi mua hàng tết, năm mới của mẹ hai con phải thật vui vẻ đủ đầy.

Hoàng Cảnh Hưng giữ lời hứa không tới quấy rầy cô, đây coi như là may mắn của cô.

Cho dù cô đã từng rất yêu người đàn ông đó, nhưng tình yêu ấy bây giờ đã thay đổi, không còn đẹp đẽ và thuần khiết như thuở ban đầu.

Trong vườn, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh và Hào Hào chơi với nhau.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, ba tớ sắp trở về rồi, tối nay sẽ về đó.” Hào Hào vừa xếp gỗ vừa phấn khởi và có chút khoe khoang nói.

“Vậy sao?” Thùy Thùy ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tự hào của Hào Hào, hơi ghen tỵ.

“Đúng vậy, mẹ nói sắp đến năm mới rồi, là lúc gia đình đoàn viên, đây chính là phong tục của chúng ta, cho dù có đi thật xa thì đến tết cũng phải về nhà đoàn viên đón năm mới cùng gia đình, tối nay mẹ tớ sẽ giết gà đợi ba tớ về nhà cùng ăn.”

Thùy Thùy nhìn Quỳnh Quỳnh, ánh mắt như muốn hỏi vì sao ba chúng ta không đến?

Nhưng Thùy Thùy không hỏi, Thanh Thu không cho phép hai cô bé nhắc tới ba trước mặt người khác, nếu nhắc tới, cô sẽ không cần hai cô bé nữa nên cho dù Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhớ Lê Minh Tùng thì cũng chỉ dám nhắc với Thanh Thu thôi, tuyệt đối không dám nói với người ngoài.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tại sao hai cậu không nói gì? Tết năm nay người nhà các cậu sẽ về chứ?”

Quỳnh Quỳnh lắc đầu: “Mẹ tớ nói không, chỉ có ba người chúng tớ.”

“Tết mà ba của các cậu cũng không về?”

Quỳnh Quỳnh nhìn thoáng qua Thùy Thùy, sau đó tay đẩy gỗ xếp: “Không chơi nữa, Thùy Thùy, chúng ta về nhà đợi mẹ.”

“Ừ, tớ cũng không chơi nữa.”

“Nè, đang chơi hay, hai cậu sao vậy?”

“Không sao cả, không muốn chơi nữa, chúng tớ phải về nhà xem phim hoạt hình.” Hai chị em nắm tay trở về nhà, sau đó rì rầm nhỏ nhỏ giọng nói với nhau.

“Quỳnh Quỳnh, em nhớ ba.”

“Chị cũng vậy.”

“Hôm trước cô Trương đã nói năm mới thì người một nhà phải ở bên nhau.”

“Nhưng mẹ nói ba ra nước ngoài rồi.”

“Lâu lắm rồi, ba là người có công ty, em cảm thấy ba sẽ về sớm thôi, nhất định mẹ đã cãi nhau với ba, sợ chúng ta lo lắng nên không nói cho chúng ta biết.”

“Ừ, rất có thể.”

“Quỳnh Quỳnh, chúng ta đi tìm cha, nói ba đón tết cùng chúng ta, được không?” Thùy Thùy lắc tay Quỳnh Quỳnh, cô bé không nhịn được, thực ra, hai chị em đã lên kế hoạch bí mật rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều vì sợ mẹ không vui nên không biến thành hành động.

“Thế nhưng, mẹ đã biết nhất định không vui, còn nữa, nếu mẹ không cần chúng ta nữa thì phải làm sao?”

“Ừm…” Thùy Thùy chun mũi, đây đúng là một câu hỏi khó, trước đây khi hai đứa bàn bạc đều vì điều này mà hủy bỏ: “Nhưng... nhưng em thực sự rất nhớ ba, có thể mẹ gặp ba rồi không tức giận nữa thì sao?”

Lời Thùy Thùy nói khiến mắt Quỳnh Quỳnh sáng lên: “Đúng rồi, hay là vậy đi, chờ chúng ta tìm được ba để ba nói lời xin lỗi mẹ, vậy thì mẹ sẽ không tức giận nữa.”

“Chỉ cần mẹ không tức giận, vậy dĩ nhiên là vẫn cần chúng ta rồi.”

Hai đứa trẻ cứ cứ chị một câu em một câu thuyết phục nhau chuẩn bị đi tìm ba.

“Bịch bịch...” Cửa mở, tiếng bước chân của Thanh Thu truyền đến, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức im lặng, sau đó vội vàng mở tivi, chuyển đến kênh thiếu nhi.

“Quỳnh Quỳnh, con và em xem tivi xa một chút, nếu không mắt sẽ bị cận thị đó.” Thanh Thu đưa đầu nhìn sang hai chị em đang xem tivi trong phòng, dặn dò một tiếng rồi vào phòng bếp, cô phải nấu cơm, sau đó ăn cơm với bọn trẻ, những ngày tháng đủ đầy, cũng rất bận rộn nên cô không hề hai chị em trong phòng khẽ thay đổi sắc mặt khi cô quay về.

“Vâng, mẹ.” Quỳnh Quỳnh sảng khoái đáp lời rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thùy Thùy, đó là một ánh mắt kiên định, hai đứa đã quyết định, nhất định phải tìm được ba để cả nhà bốn người đón tết, như vậy mới đúng là năm mới đoàn viên.

Hai mươi tám, ngày mai hai mươi chín, ngày kia chính là ba mươi tết rồi, không tìm ba về, chỉ sợ năm nay chỉ có thể đón tết cô đơn cùng mẹ.

Rất nhiều chuyện bọn trẻ cũng không hiểu, luôn cảm thấy mẹ hơi lạ, không cho phép hai cô bé qua lại với những người quen biết trước đây, thậm chí ngay cả ba nuôi cũng không cho.

Trước đây, ba nuôi tốt biết bao.

Nhưng mẹ chính là như vậy, hai cô bé thực sự không hiểu.

Bước sang năm mới, hai cô bé nhớ rất nhiều người, nhớ ba, nhớ ba nuôi, nhớ bà ngoại, còn có dì Song và thím Trương, các bạn nhỏ và giáo viên nhà trẻ trước đây.