Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 135: Thật sự rời đi rồi




Ngoài xe rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy, đúng lúc xe đi qua, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đài phun nước, cô tùy ý vung tay ra, điện thoại Iphone màu đỏ lập tức rơi vào trong đài phun nước khiến bọt nước bắn tung tóe.

Lê Minh Tùng, tạm biệt, lần này cô thật sự rời đi rồi.

Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa.

Đảo Hỏa Sơn, đó là do anh nợ cô cùng bọn trẻ, cô không định trả lại cho anh.

Anh cho cô tất cả, cô chưa mang theo bất cứ thứ gì, tất cả đều để lại cho anh.

“Cô à, có phải chồng cô...” Người đàn ông kia nhìn ra chút manh mối, có chút lo lắng nói: “Có lẽ chỉ là xã giao vui vẻ mà thôi, cho anh ta một cơ hội đi, không quan tâm đến người khác thì cũng phải quan tâm hai đứa trẻ chứ?”

Lời khuyên của anh ta rất thẳng thắn, đều là lời khuyên vợ chồng không nên ly hôn. Anh ta nói cũng khong sai, chỉ là Lê Minh Tùng không phải chồng cô, từ trước đến giờ đều không phải, từ đầu tới cuối, cô chỉ là một kẻ thế thân cho người ta lợi dụng mà thôi: “Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ.” Chỉ là cô đã sớm ra quyết định rồi, đó chính là rời đi.

“Vừa nãy chắc là chồng cô gọi tới, tôi nghĩ có lẽ anh ta cũng quan tâm tới cô.” Người đàn ông vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ, đúng là một người tốt.

“Ha ha, trước khi tôi rời đi đã gọi điện cho anh ta rồi.”

“Ồ?” Người đàn ông bẻ tay lái: “Anh ta biết cô muốn rời đi?”

Coi như biết đi, anh đã sớm dự đoán được cô sẽ chạy trốn, nhưng không ngờ anh lại phái nhiều người tới giám thị cô như vậy, cô lại vẫn có thể chạy trốn: “Không, anh ta đang ở cùng với người phụ nữ mà anh ta yêu.”

Là Phương Thu. Nhiều lúc cô nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng Phương Thu cũng là của Lê Minh Tùng, nếu không thì sao anh phải lo lắng như vậy?

Không phải anh lo lắng cho con của Phong Thiếu Dương đấy chứ?

Vấn đề này khiến cô rất phiền lòng, có lẽ cả đời này cô cũng không cách nào hỏi rõ được.

Cảm giác tự do rất tốt, nhưng giá của nó cũng quá cao. Từ giờ cô không thể tùy ý xuất hiện ở thành phố F nữa rồi.

“Ôi...” Người đàn ông thở dài một tiếng, tiếp tục lái xe: “Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi, mang theo hai đứa trẻ cũng không dễ dàng gì.” Người đàn ông động lòng trắc ẩn, trên đời này đúng là còn nhiều người tốt, nhận ra điều này khiến trái tim Trọng Thanh Thu ấm áp hơn một chút.

Cô liếc mắt ra ngoài cửa xe: “Vậy thì làm phiền anh rồi, đi qua hai con đường nữa thì rẽ phải, mấy trăm mét là đến.” Cô không phải không muốn bắt xe, mà ôm hai đứa bé đi theo rất phiền phức, cùng ôm cả hai đứa thì sẽ rất mỏi tay, nhưng nếu đặt xuống đất thì sao chúng ngủ ngon được?

“Được!” Người đàn ông đồng ý, đúng là làm người tốt thì phải làm đến cùng.

Đáy lòng Trọng Thanh Thu có sự cảm động không nói nên lời, tương lai, cô cũng muốn làm người tốt...

Đến nơi, xe dừng lại, người đàn ông hỏi: “Cô có muốn tôi giúp không?”

“Không cần đâu, tôi sẽ gọi bạn tới đón.” Thật ra không phải là bạn, mà là chủ nhà.

Người đàn ông vẫy tay chào cô, sau đó nhìn cô và bọn trẻ một lượt rồi lái xe rời đi.

Nhìn xe rời đi, Trọng Thanh Thu mới hoàn hồn lại, bọn trẻ ngủ rất say, cùng ôm cả hai đứa khiến cô không chịu nổi, huống chi còn phải gọi điện thoại. Nghĩ một lúc, cô khẽ gọi: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tỉnh lại đi.”

Có lẽ thuốc cô cho cũng không nhiều, lại phải di chuyển nhiều lần nên cô mới kêu một tiếng, hai đứa trẻ đã tỉnh lại, dụi dụi mắt. Đèn đường mờ ảo chiếu lên mặt hai đứa trẻ, nhìn giống như hai con gấu trúc nhỏ, đáng yêu vô cùng: “Mẹ, chúng ta đang ở đâu vậy?” Phát hiện đang ở bên ngoài, hai gương mặt nhỏ vô cùng kinh ngạc.

“Đang ở bên ngoài đó, mẹ đi gọi điện thoại một lát, sau đó sẽ nói cho các con biết chúng ta đi đâu.”

“Được.” Hai đứa trẻ đã tỉnh, cho dù đi đâu, chỉ cần có mẹ ở cạnh là chúng có thể yên tâm không sợ hãi nữa.

Trọng Thanh Thu bấm số điện thoại chủ nhà: “Dì ơi, tôi đến rồi, tôi đang đứng ở dưới.”

“Chờ một chút, để tôi bảo ông nhà tôi lái xe ba gác ra đón.”

“Cảm ơn!” Chồng của chủ nhà đúng là rất giữ lời, chưa bao lâu sau đã lái xe ba gác đi ra, trên xe là quần áo bà bầu cô để lại phòng trọ, còn có vài bộ quần áo trẻ em, lúc đầu cô không kịp chuyển đồ đạc đi, sau đó cũng không cần nữa, dù sao đồ cũng dùng sáu năm rồi, cũng nên thay mới.

“Cô Trọng, tôi đưa cô đi đâu bây giờ?”

Cô do dự một lát: “Đi bên kia trước đi.” Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, vậy thì chỉ cần cách Lê Minh Tùng càng xa càng tốt.”

“Được, tôi đưa cô đi.”

Chiếc xe ba gác nho nhỏ chở ba mẹ con cô đi trong màn đêm, chỗ của chủ nhà cách phòng cô thuê không xa lắm, chỉ một con đường mà thôi. Khi đến ngã tư, ánh mắt của cô nhìn về nơi đã từng ở trọ, dường như cô nhìn thấy có một chiếc xe ô tô màu đen không nhìn rõ kiểu dáng nhưng lại rất quen thuộc... chỉ là khi xe ba gác chạy qua, cảnh vật trong mắt cô lại là cảnh thành phố về đêm, không còn bóng dáng của chiếc xe kia nữa, có lẽ là do cô hoa mắt...

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”

“Mẹ ơi ba đâu?”

“Mẹ ơi con muốn về nhà.”

“Mẹ ơi con buồn ngủ quá...”

“Mẹ ơi trời tối quá...”

“...”

Bọn trẻ có chút sợ hãi, dựa sát vào người cô, nhưng lòng của cô đã sớm dứt khoát rồi: “Mẹ mang các con đến một nơi, sau này sẽ cả ngày ở cạnh các con.”

Quỳnh Quỳnh chui ra khỏi ngực cô, mở to mắt nhìn cô: “Mẹ, mẹ và ba cãi nhau đúng không?”

Cô lắc đầu: “Không phải.”

“Mẹ, nhất định là phải rồi! Nếu không sao ba lại không về nhà?”

Trẻ con rất nhạy cảm, mấy câu hỏi đã khiến cho cô không cách nào trả lời được.

Đang nói chuyện, điện thoại của chồng chủ nhà vang lên, tiếng vang này như xé tan màn đêm, người đàn ông lấy điện thoại di động ra: “Sao vậy?”

Trọng Thanh Thu nheo mắt lại, trong mắt đột nhiên hiện lên chiếc xe màu đen vừa nhìn thấy, cô vội đưa tay giật lấy điện thoại, quả nhiên cô nghe được giọng nữ vang lên: “Có người đang tìm người phụ nữ này, nếu giúp anh ta tìm được thì anh ta sẽ cho chúng ta một khoản tiền, ông nghĩ cách...”

“Két!” Trọng Thanh Thu tắt điện thoại: “Ôi, hết pin rồi, tôi muốn xuống xe, chú dừng ở đây là được rồi.” Con đường này rất sầm uất, có nhiều xe qua lại, vừa nãy cô đã thấy mấy chiếc taxi rồi.

“Chỗ này cách chỗ cô muốn đi xa không? Nếu không gần thì cô định mang theo đồ đạc và hai đứa nhỏ xuống xe làm gì?” Người đàn ông không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi.

“Hả? Bạn của tôi mới gửi tin nhắn cho tôi, nói sẽ tới đón, vì vậy tôi không phiền chú nữa, để bạn tôi đón là được.”

“Được rồi.” Người đàn ông dừng lại, đặt hai túi quần áo xuống ven đường, sau đó lại đưa vài tờ tiền cho cô: “Đây là phần còn lại, vợ tôi bảo tôi đưa cho cô.”

Cô đưa tay nhận lấy, tuy chủ nhà thấy tiền sáng mắt, muốn bán đứng cô cho Lê Minh Tùng nhưng ít ra vẫn trả tiền thuê nhà lại cho cô. Trong lúc cấp bách, cô đương nhiên phải thu lại: “Cảm ơn chú. Trả điện thoại lại cho chú này...”

“Vậy tôi đi trước.” Người đàn ông nói xong, nhanh chóng lái xe rời đi, bởi vì xe trống không nên ông ta đi rất nhanh, không hề biết điện thoại di động của ông đã bị Trọng Thanh Thu tắt máy. Trong lòng cô hơi áy náy, nhưng cô lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi một chiếc taxi, trong đêm ít người gọi xe, cô vừa vẫy đã lập tức gọi được xe, tài xế giúp cô chuyển đồ lên xe. Khi xe bắt đầu chuyển động, lòng của cô mới bình tĩnh lại, lần này xem như triệt để thoát khỏi Lê Minh Tùng rồi.

Taxi đưa Trọng Thanh Thu đến ngoại ô, cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi này giống như khu ổ chuột của thành phố F vậy, không ở khu vực sầm uất nữa. Khi cô xuống xe thì trời đã gần sáng, cô thấy có chữ cho thuê nhà nên mới xuống xe, vừa gõ cửa đã có người đáp lại: “Ai vậy?”

“Tôi tới thuê phòng.” Cô khẽ hô lên, trước giờ cô chưa từng chật vật như vậy.

Cửa mở ra, bên trong có một chiếc sân và một căn nhà ba gian, lọt vào tầm mắt cô là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, áo ngủ rộng rãi, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, đánh giá cô và bọn trẻ một vòng: “Cô muốn thuê nhà?”

“Đúng vậy.” Cô khẽ cười, lộ ra vẻ dịu dàng. Thật ra không có gì phải sợ, cô không chỉ là thoát khỏi Lê Minh Tùng, mà cô cũng lấy được giấy tờ của mình. Anh có thể lấy đi giấy tờ của cô từ nhà họ Bùi thì cô cũng có thể tìm lại được, anh cho rằng anh rất cẩn thận, nhưng chỉ cần cô có lòng để ý thì cô có thể biết được anh cất giấu ở đâu.

Ha ha, mấy ngày nay anh đặt toàn bộ tinh thần lên người Phương Thu, cho nên anh không để ý tới cô, cô vừa trốn thoát khỏi anh dưới con mắt của nhiều vệ sĩ như vậy, lại còn mang theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Nhưng cô cũng có thể rời đi thuận lợi như vậy, thoải mái như vậy.

Một mình cô cũng có thể làm ra chuyện động trời như thế...

Lê Minh Tùng, cô và bọn trẻ không liên quan gì tới anh nữa rồi.

“Ba người?”

“Vâng, hai đứa trẻ này rất ngoan, chúng sẽ không làm phiền dì đâu.” Sợ chủ nhà mới không chứa chấp cô nên cô vội nói.

“Hai đứa trẻ này năm tuổi sao?”

“Đúng vậy, dì à, cháu là chị cả, chúng cháu sinh đôi, năm nay năm tuổi rồi.”

Quỳnh Quỳnh rất lễ phép đáp lại khiến cho chủ nhà yêu thích, đưa tay xoa đầu cô: “Bạn nhỏ thật đáng yêu, bảy trăm ngàn một tháng, một gian phòng, nếu đồng ý thì vào.”

Trọng Thanh Thu gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”

Ở khu vực này, lại còn là nhà mặt đất, đương nhiên sẽ rẻ hơn, cũng may là chủ nhà dễ tính, nếu không thì ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không trả nổi.

Cứ như vậy, mọi chuyện tạm thời dừng lại, cô biết cô không ra ngoài được, Lê Minh Tùng sẽ tìm cô khắp nơi, ít nhất trong vòng hai tháng sẽ không yên bình. Cô biết thứ anh muốn tìm là gì, đó chính là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh không thích cô, anh chỉ xem cô như kẻ thay thế, nhưng con của anh thì đương nhiên anh vẫn nhận.