Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 118: Buông tay thôi!




Cô chỉ nói rất tùy ý nhưng lại khiến cho thân thể anh run lên, nhìn tóc mái của cô run nhẹ theo nhịp khuấy thuốc, trong lúc bất chợt đáy lòng lại dâng lên một chút dịu dàng, đưa tay vén lấy tóc mái của cô: “Sau này bọn trẻ muốn giã thuốc nữa thì để anh.”

Tay giã thuốc đột nhiên dừng lại, mũi đau xót, cô lại có chút nghẹn ngào: “Ai bảo anh lúc đó có thế nào cũng không tin con là con của anh, còn nữa, anh còn cho rằng em muốn dựa vào con để bám lấy anh.” Cô lên án, nếu không phải vì anh đã từng nói như vậy cô cũng sẽ không cố chấp vì lòng tự trọng mà rời xa anh mấy năm như vậy, mấy năm đó thực ra không phải cô là người khổ nhất, mà là bọn trẻ, trẻ con không có ba mới là đáng thương nhất, từ nhỏ cô đã nếm trải nên quá hiểu.

Rất lâu Lê Minh Tùng không hé răng, có lẽ ngay chính anh cũng không biết phải đáp lại cô như thế nào!

Bôi thuốc lại băng vải xô, động tác của cô không quá thuần thục nhưng cũng miễn cưỡng qua ải, đầu tiên là cánh tay, sau đó là chân, thực ra những vết thương này đối với anh chỉ là vết thương nhỏ, không đáng kể, nhưng trong mắt Thanh Thu lại tương đối nghiêm trọng, thế nên mỗi lần cô bôi thuốc đều lo lắng anh có bị đau hay không, nhưng từ đầu tới cuối người đàn ông kia cũng không kêu một tiếng.

Cuối cùng cũng xong, cô vỗ tay một cái: “Đúng rồi, không phải anh bảo mệt hay sao? Vậy mau ngủ đi.” Bảo anh đi ngủ, người cô khom xuống thu dọn hộp thuốc.

“Để đó đi, ngày mai bảo thím Trương dọn dẹp.” Giọng của anh trầm thấp, giống như còn mang theo giọng mũi.

“Thôi khỏi, nếu không trong phòng toàn là mùi hộp thuốc này.”

“Không đâu, anh cảm thấy khắp nơi đều là mùi trên người em.” Câu nói này anh nói ra cực nhanh, sau đó lại dùng sức biểu đạt, lần này lại khiến cô ngửa ra sau mà nằm trong ngực anh, đầu cô vừa vặn dựa vào cánh tay không bị thương của anh, có lẽ là vì lời nói lúc trước của cô mà đôi môi mỏng chậm rãi hướng về phía cô trong ánh mắt trong veo…

Ngoài trong veo, ánh mắt của anh còn có một thứ mà có thế nào Thanh Thu cũng không hiểu được, khiến cô kinh ngạc nhìn anh mà quên mất né tránh, mãi đến khi mặt của anh tiến lại càng gần, gần đến mức khiến cô ngửi thấy hơi thở của anh cô mới phản ứng được anh muốn làm gì, anh muốn hôn cô.

Nhưng khi cô vươn tay muốn chắn ở ngực anh, đôi môi mỏng của anh đã đáp xuống môi cô.

Nhiệt độ ấm nóng vừa chạm vào khiến thân thể cô run lên, anh điên rồi sao?

Anh bị thương rồi.

Lẽ nào muốn để cô bồi thường cho anh khát vọng mấy hôm nay không có chỗ giải quyết sao?

Các câu hỏi bị hòa tan theo nụ hôn của anh, có lẽ tình yên nồng nàn kia vẫn ở đó cho nên cô giống như bị anh điều khiển, khiến mùi đinh hương của cô uốn lượn theo lưỡi anh, mùi vị ngọt ngào tỏa ra trong khoang miệng khiến người ta mê say.

Đó là điều khiến chính cô cũng bất ngờ, thì ra vẫn là nỗi oán hận đầy lòng nhưng lúc đi vào phòng nhìn thấy vết thương trên người anh thì cái gì cũng biến mất.

Vốn dĩ cô cũng không tin Phương Mẫn, còn về Phương Thu có lẽ chỉ là vợ của Phong Thiếu Dương thì thôi, cho dù Lê Minh Tùng yêu lại thì cũng không cưới được cô ta, cho nên lúc trước anh mới nói muốn cô làm vợ anh cả đời.

Khi đó anh cho rằng cô có thể thay thế vị trí của Phương Thu, không phải là vì yêu mà là bởi vì anh cần một người phụ nữ trở thành thân phận bà Lê.

Nụ hôn thật triền miên, Thanh Thu thật muốn cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần hôn, chỉ cần cảm giác sống mơ mơ màng màng này, thì ra quả thật cô không thể rời bỏ anh, cảm giác thích anh hôn cô, ý tứ đẹp như mơ này khiến cô nắm chặt hai mắt, chỉ muốn loại bỏ những thứ tàn nhẫn trong cuộc sống.

Sợi tóc xõa xuống bên cánh tay anh, giống như thác nước lan trên giường, cùng lúc hôn cô, ánh mắt anh cũng rơi vào tóc cô. Anh thích mái tóc dài của cô, xưa giờ đều vậy, mái tóc đen như mực của cô giống như mặc hương cổ xưa phảng phất bay, mang theo mùi vị cổ điển thuần mỹ, thực ra cô không giống với Phương Thu.

Lúc trong lòng nhớ tới Phương Thu khiến nụ hôn từ từ kết thúc, cũng trả lại cho cô hơi thở, để cô có thể hít vội hít vàng, mở mắt mang theo hơi thở nhịp nhàng nhìn cô: “Thanh Thu, cho anh chút thời gian được không?” Giọng anh nhẹ nhàng êm ái, môi dán bên vành tai cô, vàng tai nhỏ mềm mại mang theo mùi hương trên cơ thể cô, thật là có thế nào cũng không xóa được.

“Sao cơ?” Cô thấp giọng hỏi, vẫn không cách nào hiểu được anh đang nói gì ngay lần đầu tiên nghe thấy.

“Đợi anh quên Phương Thu, sau đó đừng rời bỏ anh.”

Lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng sự dịu dàng, lần đầu tiên trong giọng nói của anh mang theo ý tứ căng thẳng, thì ra anh cũng có lúc yếu ớt, thì ra anh cũng có lúc buồn thương, âm thanh suối nước của anh và Phương Thu dần dần lan xa trong căn phòng, đó không thể là bức tường chắn mà anh mang lại cho cô nữa, không nghĩ nữa, cũng không tin nữa, giọng nói kia xa xôi bay tới phương hướng nào đó cô không biết, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không nói được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Phương Mẫn sẽ không nhắc đến.

Cô không lên tiếng, tùy ý để vầng môi anh tiếp tục ghé sát vào vành tai cô, khi hai sự mềm mại khác nhau chạm vào nhau, cô chỉ cảm thấy tim đập mạnh, thậm chí còn đập mạnh hơn cả lúc anh hôn cô.

Thình thịch…

Thình thịch…

Tim cô đều đặt vào anh, không hề do dự chút nào.

Giọng nói khàn khàn lại vang lên: “Em tin không? Anh rất yêu cô ấy, rất nhiều năm nhưng cho tới bây giờ anh cũng không chạm vào cô ấy.”

Anh xem Thanh Thu trở thành đối tượng để bộc bạch, có lẽ giọng điệu anh như vậy là muốn bộc bạch với người khác rất nhiều năm rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được đối tượng nào để có thể bộc bạch hết. Vì vậy bây giờ anh tìm tới cô.

Tiếp tục nghe anh thấp giọng nói, cùng lúc lòng anh lắng đọng anh cũng lặng lẽ kể hết chuyện xưa cho cô: “Anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại lấy Phong Thiếu Dương, em biết là vì sao không?”

Cô mơ hồ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy thì ra anh đáng thương như vậy, không ai biết được cảm giác yêu một người mà không chiếm được trái tim người kia bằng cô, bởi vì cô chính là yêu anh, nhưng anh lại vẫn luôn nhắc nhở cô không được yêu anh.

“Ha ha, là Ninh Tử Tô, là bà ta ngang nhiên cướp Phương Thu khỏi tay anh, sau đó bà ta bảo Phương Thu lấy Phong Thiếu Dương, có đôi lúc anh cảm thấy thế giới này thật sự rất huyền diệu, anh và em trai mình là Phong Thiếu Dương lại đồng thời yêu Phương Thu.”

“Nhưng hai người đều là con trai của Ninh Tử Tô.”

“Đúng vậy, nhưng tuy trong người anh có dòng máu của bà ta, thế nhưng xưa nay bà ta chưa từng coi anh là con trai bà ta, trong lòng bà ta, con trai thật sự chỉ có Phong Thiếu Dương.” Nói thật nhỏ, Lê Minh Tùng cởi bỏ tất cả những vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, yếu ớt như một cô gái vừa thất tình, kể lại cô đã mất đi tình yêu như thế nào.

“Thôi, không nói nữa, anh và Phương Thu thật sự không có duyên phận, bây giờ cô ấy đã mang thai con của Phong Thiếu Dương, Thanh Thu, em thật sự phải cho anh thời gian, có được không? Có lẽ anh có hơi tham lam một chút, nhưng bởi vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh muốn cho hai đứa nó một mái nhà hoàn chỉnh.”

Cảm động, ngoài cảm động chính là cảm động, hít mũi một cái, khóe mắt cô rơi lệ, thì ra khi một người đàn ông trao cõi lòng cho mình cũng chính là uy hiếp mình, cô mềm lòng, anh nói, xưa nay anh chưa từng chạm vào Phương Thu, cô lại tin anh ngay.

Hai cánh tay nhỏ bé quàng lên cổ anh, cánh môi đỏ mọng hé mở, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, không nghĩ gì nữa, không thèm nghĩ gì nữa, nếu anh cho anh và cô một cơ hội, vậy vì sao cô lại không cần chứ?

Cô cũng yêu anh, không phải sao?

Anh đã nói như vậy thì chứng tỏ tất cả những hoang mang mà trước đó anh cho cô đều chỉ là sự bất đắc dĩ của anh.

Thực ra trong lòng người đàn ông cũng yếu đuối.

Mà anh lại không ngại bày tỏ khía cạnh này cho cô xem, vậy chứng tỏ cô chiếm bao nhiêu chỗ trong tim anh, cho dù là thế thân của Phương Thu thì đã sao?

Nếu có thể yêu, nếu có thể bên nhau, vậy thì cô bằng lòng.

Vì các con, cũng vì chính cô.

Cô tình nguyện làm một loài chim dập lửa, chỉ cần hưởng thụ niềm vui sướng kia là đủ, như vậy cuộc đời này sẽ không hối hận, mãi mãi.

Môi ấn lên môi anh, cả người cô đều đè lên người anh, thậm chí quên mất vết thương trên người anh.

Anh chỉ đưa tay ra ôm lấy eo cô, bờ môi lại một lần nữa chạm vào nhau, lần này lại là sét khơi gợi lửa, cô biết lúc này giữa cô và anh tuyệt đối không giống giữa cô và anh trước kia, nhịp thở gấp gáp kia vội vàng tiết lộ tất cả của bọn họ…

Nếu bọn họ đều cho nhau thời gian, vậy có phải tất cả đều có thể đi lại từ đầu hay không?

Trong chớp mắt, môi anh bắt đầu dời xuống, khi hôn cổ cô khiến hàm răng cô cắn mạnh lấy bả vai anh, có lẽ cũng bởi vì những lời vừa nãy anh nói, cô quả thật bị anh làm cho cảm động: “Lê Minh Tùng, anh biết không? Em đã yêu anh từ rất lâu rồi.” Có lẽ khoảnh khắc cô nhảy lên xe của anh, cô đã thích anh mà không biết, thì ra đêm hôm đó anh chính là người đã cướp đi linh hồn cô, khiến cô từ đó về sau không thể trốn khỏi anh được nữa.

Hai người đều bất chợt bày tỏ, có vẻ như hơi đột ngột, nhưng mọi thứ lại tự nhiên như vậy, khoảnh khắc Thanh Thu khuấy thuốc kia, không biết vì sao nhìn cô như vậy, anh liền không muốn từ bỏ cô.

Nửa năm sau cũng không muốn.

Phương Thu, trải qua lần này có lẽ bọn họ không có cơ hội tiến tới với nhau nữa.

Buông tay thôi, buông tay mới là khởi đầu mới cho nhau, Phương Thu là vậy, anh cũng là vậy.

Phương Thu có Phong Thiếu Dương, vậy thì anh cũng có Thanh Thu thôi.

Chữ Thu đó là anh thích nhất, đêm hè nhiều năm trước khi nhìn thấy ánh mắt cô, sau đó nghe thấy tên cô, anh thậm chí liền cho rằng cô là món quà mà Phương Thu tặng anh, bây giờ nghĩ lại đúng là thần kỳ như thế, khi cô lao ra khỏi vườn trường, xe của anh đúng lúc lái qua, cũng bị gọi dừng, thế là đã bắt đầu mối quen biết giữa anh và cô.

Trong sáu năm, anh vẫn luôn muốn quên cô, nhưng luôn tỉnh dậy vào giữa đêm, mỗi lần trèo lên người một người phụ nữ nào đó đều nhớ tới sự tồn tại của cô, nhớ tới cô vì người đàn ông nào đó mà sinh ra hai cô con gái, nhưng không nghĩ thì ra hai đứa con gái này lại chính là của anh.