Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 103: Cuộn tròn




Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình thản của một nam một nữ:

“Anh mau vào trong, sau đó cởi hết sạch quần áo trên người cô gái trong phòng kia và quần áo anh, vậy thì, chỉ cần anh trai tôi vào trong nhìn thấy hai người, người phụ nữ kia có miệng cũng không nói được.”

“Nhưng thưa cô, tôi…”

“Sợ cái gì, nếu xảy ra chuyện anh rời khỏi nhà họ Bùi, đến lúc đó tôi sẽ chuyển cho anh hai trăm triệu làm tiền bồi thường, đảm bảo anh sẽ không chịu thiệt.”

“Thực sự chỉ cần cởi quần áo của người phụ nữ đó, sau đó không cần làm gì cả là có thể nhận được hai trăm triệu sao?”

Người đàn ông kia có chút không tin hỏi.

“Đúng vậy, Bùi Tuệ tôi có lúc nào nói không giữ lời, tôi là cô chủ của nhà họ Bùi, từ nhỏ đến lớn đều vậy.”

“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thanh Thu mơ mơ màng màng nhớ lại những lời Bùi Tuệ vừa nói, cô nghe thấy rõ từng chữ một, cô chấn động nhưng lúc này, cô nhúc nhích không được, thậm chí ngay cả mở miệng hét lên cũng không được, cảm giác nóng rực trên dưới toàn thân ngày càng mãnh liệt.

Trời ạ, có người đi về phía giường của cô, đó là hơi thở của đàn ông, mang theo mùi mồ hôi khiến lồng ngực cô hoảng loạn đập thình thịch.

Một người đàn ông xa lạ, Bùi Tuệ cô ta cố ý, cố ý để Bùi Minh Vũ hiểu lầm cô ngủ với người đàn ông này, sau đó….

Thanh Thu không dám nghĩ nữa, sự sợ hãi trong ý thức lúc tỉnh lúc mơ càng thêm sâu.

“Tách”, đèn sáng rồi, Bùi Tuệ đúng là trắng trợn, không hề lo sợ bị người khác phát hiện, dưới ánh đèn sáng trưng Thanh Thu nhúc nhích trong chăn, hai mắt không chịu sự khống chế nhìn thẳng Bùi Tuệ, nhưng mở miệng lại chỉ phát ra tiếng rên yếu ớt.

“Cô xem, ngay cả kêu cũng không thể rồi, cô sợ cái gì, tôi đặt camera ở đây, đợi lát nữa cô ấn nút nguồn, vậy thì mọi chuyện đã thành rồi.”

Bùi Tuệ nói xong, đặt một chiếc camera nhỏ ở đầu giường của Thanh Thu, hình ảnh vừa hay quay đúng giữa giường.

Cuộn tròn lại, nhưng bây giờ cô giống như một con dê đợi làm thịt vậy, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

“Được rồi, tôi ra ngoài trước, lát nữa phải xem anh rồi, chỉ cần điện thoại trong túi anh rung thì anh bắt đầu hành động, chú ý, không được sớm cũng không được muộn, nghe thấy chưa?”

Bùi Tuệ trắng trợn không kiêng dè dặn dò người đàn ông kia trước mặt Thanh Thu, căn bản xem cô là người tàng hình.

Làm sao bây giờ?

Làm sao đây?

“Vâng, cô chủ.”

Người đàn ông kia thô tục nhìn Thanh Thu trên giường, anh ta đã từng gặp người phụ nữ này, thật xinh đẹp, đừng nói là cởi quần áo, nhìn như vậy thôi anh ta cũng cảm thấy có phúc ba đời rồi.

Bùi Tuệ nở nụ cười gian tà đi ra khỏi phòng của Thanh Thu, cô ta nhất định đang nghĩ cách để Bùi Minh Vũ vào phòng cô.

Thanh Thu sợ hãi nhìn người đàn ông trước giường, anh ta cũng nhìn cô, tay theo bản năng siết chặt lấy ga giường, nhưng trong lòng lại biết rõ lực tay mình căn bản không chống cự được sức lực người đàn ông này lát nữa ra tay với cô.

Thời gian trôi qua từng giây, trong lòng cô căng thẳng nóng ruột giống như bị nghiền nát vô số lần vậy.

Đột nhiên tiếng rung điện thoại trên người tên đàn ông kia truyền đến tai Thanh Thu.

Mọi thứ sắp bắt đầu rồi.

Trợn tròn mắt, cô hy mọng dùng ánh mắt có thể quát lui được hành động mà người đàn ông này sắp làm, tên đó căn bản không quan tâm, chỉ tùy tay ấn điện thoại rồi xông thẳng đến chỗ cô.

Đôi tay kia dừng trên chăn của cô, Thanh Thu nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt tràn đầy khóe mắt, cô thực sự không muốn, nhưng lại mắc bẫy của Bùi Tuệ.

Có lẽ mùi vị thoang thoảng của thuốc lá mà Bùi Tuệ đã châm lên ở bãi cỏ, nhưng lúc cô phản ứng lại được, mọi thứ đã muộn rồi.

Cô không ngăn được âm mưu của Bùi Tuệ và người đàn ông này.

Tay của anh ta đã đặt lên chăn của cô, sức lực đó khiến toàn thân cô run rẩy, lập tức giống như cây diêm châm đốt đuốc vậy, thân thể cô nháy mắt nóng rực.

Ngượng ngùng, bây giờ không chỉ người đàn ông kia muốn lật chăn trên người cô ra, ngay cả cô cũng muốn lật ra.

Khó chịu quá, vô cùng khó chịu.

Thủ đoạn của Bùi Tuệ quá xấu xa rồi, xấu xa đến mức khiến cô vừa nghĩ đến người đàn ông trước mặt đã có cảm giác buồn nôn, nhưng cô lại không tránh thoát được.

Đèn đã chuyển thành đốm nhỏ, trong phòng nằm trong trạng thái nửa sáng nửa tối, bên tai truyền đến tiếng ve kêu không ngớt bên ngoài cửa sổ, Thanh Thu cảm thấy bây giờ ngay cả ve còn có sức hơn cô, ít ra còn có thể kêu lên, còn cô không thể làm gì cả, chỉ có thể mặc người chém giết.

“Soạt” một tiếng, chăn bị rút ra, lộ ra quần áo ngủ của cô, cả mái tóc dài như thác nước còn hơi ướt ở trên gối.

“Ô…”

Cô không tự chủ được phát ra tiếng kêu khẽ, nhưng chỉ có cô mới có thể nghe thấy được.

Tay của người đàn ông kia đặt xuống, chiếc chăn vừa rồi đã sớm bị anh ta vứt trên thảm.

Tay đặt lên cổ áo ngủ của cô, vừa mới tắm xong, cô không mặc gì bên trong cả, muốn ngủ, cô lại ở một mình một phòng, cô thực sự không cần phải mặc, nhưng bây giờ, chỉ cần người đàn ông kia cởi áo ngủ ra, vậy thì thân thể cô sẽ bị người đàn ông kia nhìn thấy không sót thứ gì.

Càng thêm hoảng sợ.

Cô rất sợ.

Lồng ngực đập mạnh.

Một tay bắt đầu cởi dây áo ngủ của cô, dường như có chút sợ hãi nên hành động của người đàn ông này rất nhẹ, nhưng anh ta lại không hề có ý dừng lại.

Dây áo bị cởi ra, áo ngủ nhẹ tung bay bọc lấy thân thể cô, nhưng rất nhanh sẽ bị cởi ra, mà sau đó, Bùi Minh Vũ sẽ đi vào.

Thanh Thu mơ mơ màng màng tưởng tượng, thậm chí còn có lòng muốn chết, sao cô có thể xui xẻo như vậy, luôn có người muốn hại cô.

Bên tai dường như có tiếng Bùi Minh Vũ đi đến phòng cô, mà bên cạnh anh chính là Bùi Tuệ, Bùi Tuệ muốn mở cửa phòng cô, sau đó nở nụ cười âm u, sẽ lập tức hét chói tai, cô ta sẽ giả bộ không biết gì cả chỉ cô đang nằm trên giường cho Bùi Minh Vũ.

Sau đó, chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra, cô sẽ vì dây dưa với người làm mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Bùi, cô sẽ trở thành trò cười của mẹ, trở thành người phụ nữ mà Bùi Minh Vũ khinh bỉ.

Mà cô sẽ càng làm tổn thương Bùi Minh Vũ.

Sinh con cho Lê Minh Tùng không nói, cô lại còn vụng trộm trong nhà anh.

Cô thực sự không nói rõ được gì cả.

Bắt đầu truyền đến tiếng bước chân ngoài cửa, bàn tay trên người cô đang cởi áo ngủ của cô, Thanh Thu nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy ra, cô vô cùng tủi thân và khổ sở.

Nhưng áo ngủ vừa bị nhấc lên, mọi thứ đột nhiên thay đổi, không có bàn tay của người đàn ông nào đặt trên người cô hết, thực sự không có.

Cửa còn chưa mở, chỉ nghe thấy một tiếng vang thấp, giống như âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất, âm thanh đó khiến Thanh Thu mở mắt, đập vào mắt thấy hình bóng của một người đàn ông nữa, khi cô còn kinh ngạc chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, áo ngủ lại quay về bên người cô, che lấy thân thể đang lộ ra trong không khí, dưới lưng có một cánh tay, khi cả người bị ôm lên, cô mới biết không đúng, nhưng cơ thể đột nhiên dán chặt vào cô lại kích thích toàn thân cô thêm nóng rực, khiến cô cọ lên người đang ôm cô kia theo bản năng. “Ô…ô…”, ngoại trừ cọ cọ và cựa quậy ra, cô không biết gì nữa.

“Chết tiệt!”

Người đàn ông kia gầm nhẹ một tiếng, lập tức ôm cô nhẹ nhàng xông ra cửa sổ, có điều lúc này Thanh Thu đang bị người đó ôm lên sân thượng, sân thượng trên tầng hai, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, huống hồ người đàn ông kia còn đang ôm cô.

Có cảm giác quen thuộc, cô cảm thấy người đàn ông đang ôm cô nhất định cô có quen biết, cô tốn sức như đã tiêu hao toàn bộ sức lực mới có thể ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia.

Lê Minh Tùng, không thể giả được.

Thanh Thu hít một ngụm khí lạnh, sao có thể là anh ta?

Nhưng khi cô còn đang tiêu hóa tin tức đột ngột này, người đàn ông đã xoay người nhảy xuống bãi cỏ ngoài sân thượng, không một tiếng động, không có bất cứ ai phát hiện sự xuất hiện của anh ta và cô.

Rất nhanh chạy vào một góc trong vườn, vì anh ta chạy như bay nên gió thổi khiến toàn thân Thanh Thu thoải mái, nhưng cảm giác nóng rực vẫn không hề tan biến, vẫn hành hạ cô không chịu được mà cọ xát lên người Lê Minh Tùng, trong miệng còn vang lên tiếng rên yếu ớt, âm thanh đó khiến cổ họng người đàn ông kia bắt đầu di chuyển, thân thể đã nổi lên phản ứng.

Thanh Thu đều cảm giác được hết, bởi vì thứ to lớn dưới thân người đàn ông kia lúc này đang đè lên mông cô, khiến suy nghĩ của cô bắt đầu không tự chủ được liên tưởng đến thứ gì đó, cô quá khó chịu, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng giải phóng bản thân, như vậy mới có thể vui sướng được.

“Thanh Thu…”

Trên sân thượng phía sau dường như vang lên giọng nói của Bùi Minh Vũ, lại cách cô ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

Việc quen dễ làm, dường như nơi này chính là nhà của anh ta vậy, cho tới giờ Lê Minh Tùng đều nhảy ra được tường vây, bên ngoài hiển nhiên có Ngô tiếp ứng, anh đang mừng thầm, may mà lần này đích thân ra tay, cũng may mà vết thương của anh cũng đỡ hơn nhiều, bằng không, Trọng Thanh Thu thực sự sẽ bị người đàn ông khác nhìn sạch, nghĩ đến người đàn ông bị anh đánh ngã dưới đất, Lê Minh Tùng hận không thể quay lại móc mắt hắn.

Trái lại, Trọng Thanh Thu đã là người phụ nữ của anh rồi, trước khi anh buông tha cô, cô chỉ có thể là của anh. Anh ngang ngược nghĩ, đây là điều mà người phụ nữ của anh nên làm, nhưng Trọng Thanh Thu lại ở nhà Bùi Minh Vũ lâu như vậy.

“Tổng giám đốc, mau lên xe.”

“Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì sao?”

“Ở trên xe rồi.”

Lê Minh Tùng thả lỏng một hơi, quay đầu nhìn vào trong xe, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh quả nhiên đang say giấc trong xe:

“Ngô, đưa xe cho tôi.”

“Tổng giám đốc, anh muốn lái xe sao?”

Ngô kinh ngạc nhìn Lê Minh Tùng, trong lòng anh ta còn đang ôm Trọng Thanh Thu, sao có thể lái xe chứ?

“Đúng vậy, cậu xuống xe bắt taxi về, tôi tự đi xe về là được rồi.”

Không chút chậm trễ căn dặn, biểu hiện người phụ nữ trong lòng không thể để Ngô nhìn thấy được.

Không thể.

“Vâng, tổng giám đốc.”

Ngô không dám không nghe lời, chỉ thấy rất kỳ lạ với quyết định của Lê Minh Tùng, nhưng vẫn nhanh chóng xuống xe, rất nhanh biến mất ở lối đi bộ.