Nhìn lên màn hình máy chiếu, Nghi căng thẳng cực độ, mồ hôi bắt đầu rịn ra, dù máy điều hòa chạy 16 độ. Bà Yến nhìn thoáng qua cũng biết đó là Minh, mặt bà giận đến tái xanh. Gia Huy như âm hồn bất tán, cứ theo ám gia đình bà. Chuyện năm xưa, bà muốn dĩ hòa vi quý, vậy mà hắn còn cố kiếm chuyện với Gia Khiêm, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Riêng ông Gia Bảo cũng chỉ biết trố mắt nhìn người trong clip, đó là Gia Minh, nhưng lúc này có thích hợp nêu nó ra không? Nếu nó ra mặt, phạm tội loạn luân, còn bằng không thì con bé mang tội lăng loàn, đằng nào cũng chết. Gia Huy, mày không những ác còn hiểm. Mỗi người theo một suy nghĩ riêng, chưa biết xử trí sao thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Theo sau là thân hình to cao của một thanh niên vận nguyên bộ tây đen, thân tỏa ra hàn khí với cái nhìn rét lạnh. Hai tay đút túi quần, chầm chậm nện trên nền gạch tiếng bước đi "cộp!cộp!" đầy lực, làm không khí đang căng thẳng nãy giờ, càng nóng hơn. Anh đi thẳng tới chỗ Gia Huy ngồi, hay tay chống xuống bàn bên cạnh máy laptop, nhìn màn hình rồi cười khẩy:
- Từ khi nào, chuyện của Gia Khiêm tôi cần sự quản thúc của chú vậy? Chú ba!
- Khiêm à! Tuy con sống ở Mỹ, nhưng đã về Việt Nam thì nhập gia tùy tục chứ, nói chuyện với người lớn ai lại đeo khẩu trang? Nếu không phải con ngang nhiên vào mà không ai ngăn cản, chú còn tưởng con là thằng đầu đường xó chợ vô xin tiền nữa. Nhắc tới mới nói, con gọi ta là chú ba, thì cũng nên cư xử theo đúng đạo làm cháu chứ, cháu ngoan!
Người thanh niên nhích mép cười, vẫn không mở khẩu trang, quét mắt nhìn một lượt xung quanh.
- Tôi gọi chú ba vì nể chữ Trần trong chứng minh thư và hộ khẩu của chú. Ngoài ra, chú cho tôi lý do để tôi phải nghe lời chú đi. Hửm! Nếu xét về gia phả họ Trần, thì ông nội chỉ có một con trai duy nhất là ba tôi: Trần Gia Bảo. Con ngoài giá thú, dù có là con ruột đi nữa thì vẫn không có tên trong gia phả, ai công nhận thuộc dòng giỏi Trần Gia tôi. Người ngoài, được ngồi đây đã là một đặc ân rồi, nên biết điều đi chú ba à.
- Mày!!!!! Dù mày không coi tao là chú, nhưng về luật pháp, ông nội mày nhận tao thì tao chính là con cháu Trần Gia. Tao không thể im lặng để mày cưới hạng gái không sạch sẽ ấy về bôi bẩn dòng họ này.
Tiếng vỗ tay từ người thanh niên vang lên " bốp! Bốp! Bốp" chậm rãi đầy lực làm không khí thêm đông đặc. Anh đi lại laptop, ấn nút "paused". Màn hình dừng lại hình ảnh của Minh trong clip, được người thanh niên phóng to cận mặt.
- Mọi người nhìn kĩ, người trong clip là ai?
Lúc này, cả phòng nhìn lên màn hình, trầm trồ bán tính bán nghi. Bắt đầu có tiếng bàn tán xì xầm " hình như Gia Khiêm, hình như không phải, Gia Khiêm ốm gầy lắm, chiều cao tương đương, nhưng người trong clip nhìn khỏe khoắn hơn. Vậy rốt cuộc có phải Gia Khiêm không? Cậu ta sống bên Mỹ từ nhỏ, chúng ta chỉ biết qua hình chụp, toàn chụp từ xa. Nhưng so với hôm đám cưới được thấy mặt thì hình như là cùng một người. Gia Huy lúc này mới nhìn kĩ người thanh niên trong clip, ông cũng ngạc nhiên không lẽ mình sơ xuất đến vậy. Đến Gia Khiêm cũng không nhận ra. Cũng đúng, mình có gặp mặt nó trực tiếp bao giờ đâu, trừ hôm đám cưới. Clip quay bằng điện thoại, không có đèn plash nên mình cũng chẳng chú ý mặt thằng con trai trong clip. Nếu thật sự là nó, chỉ rước nhục vô người. Nhưng, tại sao hôm nay nó đeo khẩu trang, phải chăng chỉ là hình dáng giống, nó sợ mọi người nhận ra nên cố tình đeo khẩu trang, ý muốn nhận làm người trong clip giải cứu vợ nó. Được, mày muốn đóng, nhưng tao sẽ hạ màn kịch này, nhãi con!
- Cháu yêu! Ý cháu người trong clip là cháu sao? Theo như chú biết, cháu về Việt Nam trước ngày cưới một tuần. Còn ngày quay clip trước đám cưới một tháng. Khiêm à! Con không nên mù quáng với hạng gái ăn sương này. Đi đổ vỏ cho thằng khác, đẹp mặt lắm sao con?!!!! Hahaha!
Gia Huy cười lớn đắc ý. Người thanh niên đeo khẩu trang nhìn Lực, Lực hiểu ý gật đầu mở cửa, ra ngoài mời vị khách đặc biệt: Trịnh Tổng! Theo sau nữa là Lâm, tên phượt thủ đã ném đá làm Minh bị thương lao xe xuống hồ. Khi hai người vào phòng, lão Trịnh vừa thấy Gia Huy, đã tới tay bắt mặt mừng.
- Huy! Lâu quá không gặp bạn già, sao trông ông căng quá vậy?
Gia Huy cũng gượng cười, bắt tay xã giao
- Cơn gió nào thổi rồng đến nhà tôm? Trịnh tổng, hôm nay không thích hợp bàn chuyện làm ăn đâu.
- Oh! Tôi đến theo lời mời tổng giám đốc, đâu phải bàn chuyện làm ăn. Nghe nói có tiệc vui mà.
Lúc này, người thanh niên đeo khẩu trang lên tiếng:
- Trịnh tổng, ông làm ăn với Gia Khiêm tôi nhiều vụ, phiền ông nhìn xem người trên màn hình kia là ai?
Lúc này, lão Trịnh nheo mắt nhìn lên màn hình, rồi bật cười "hahaha" thật sảng khoái đúng với phong cách của lão.
- Gia Khiêm, cậu thử đo mắt lão già này à! Tuy tôi già, nhưng không cận đến nỗi không nhìn ra vợ chồng cậu, mặt cậu to tới 150 inches đấy. Hahaha
Gia Huy tái mặt tức tối:
- Trịnh tổng! Ông nhìn rõ chưa? Không cần nể mặt Gia Khiêm! Ông nói thật, Trần Gia tôi vẫn làm ăn với ông, không cần Gia Khiêm.
- Ấy, ấy! Sao ông nói thế! Trịnh Khâm tôi lăn lộn thương trường còn nhiều hơn lăn giường đấy, ai có thể uy hiếp ép buộc tôi, hử! Tôi gặp Gia Khiêm toàn trong bar hạng vip, ánh sáng không đủ nên quen rồi. Bởi vậy dù hình ảnh kia mờ và thiếu sáng, nhưng tôi nhìn là nhận ra ngay. Hahahah!
- Vậy ông có khẳng định, ông đang nói chuyện với Gia Khiêm không?
- Sao không nhỉ? Này, tôi nói này ông Huy! Người có thể giống người, nhưng khác tiếng nói. Giống giọng nói thì cũng khó giống hình dáng, phong cách nói chuyện, và phong thái riêng của mỗi người. Ông thấy có ai giống nhau tất tần tật những thứ tôi kể chưa? Ngay cả sinh đôi cũng chỉ giống hình dáng, chứ tính cách, phong thái vẫn khác nhau đấy.
- Gia Khiêm! Để chứng thực mày là người trong clip, có phải mày nên tháo khẩu trang để cả họ cùng nhìn không? Việc đơn giản mày không làm, mày làm phiền Trịnh tổng để bảo vệ cái khẩu trang à?
Cả phòng như nín thở cùng nhìn về người thanh niên bí ẩn kia. Tuy là dòng họ bà con, nhưng họ thật sự vẫn chưa thấy tận mắt mặt thật của Gia Khiêm. Ông Gia Bảo, bà Phi Yến cũng đổ mồ hôi hột, họ biết nếu lột khẩu trang, thì tình thế của hai đứa con trai yêu của họ khó có thể thay đổi. Riêng Phương Nghi! Nãy giờ, cô cứ quan sát người kia, tuy cách lớp khẩu trang, nhưng hình ảnh ấy thân quen ấy, đôi mắt đó, giọng nói kia làm sao Nghi lầm. Cũng có lúc Nghi nhầm giữa Khiêm và Minh, nhưng sau khi nhìn tạn mặt Gia Khiêm, thì Nghi đã không bị lầm lần nào nữa. Tuy họ rất giống nhau, giọng nói cũng thế nhưng phong thái và tính cách khác hoàn toàn. Trịnh tổng nói đúng, họ là hai người khác nhau. Gia Khiêm gầy yếu, xanh xao nhưng luôn yêu đời tươi vui, giọng nói nhỏ nhưng không yếu, rất dịu dàng xoa lòng người nghe. Còn Minh cao ráo mạnh mẽ, mặt lạnh không cảm xúc, khó đoán. Giọng nói trầm ổn hữu lực, trấn áp người nghe. Nếu sau lớp khẩu trang kia là người Nghi nghĩ, vậy Chồng Nghi là ai? "tôi đang đóng phim gì thế này?"
Lúc này, Lực dẫn Lâm lên đứng cạnh người thanh niên đeo khẩu trang. Lâm hiểu ý, gật đầu.
- Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Lâm, cận vệ của ông Lê Sơn, tổng giám đốc công ty Protect. Tôi xác nhận đây là Gia Khiêm, tôi theo ông Lê Sơn đã lâu, từng gặp qua Gia Khiêm ở Mỹ. Ngày đó ở Đà Lạt, chính tôi đã theo dõi và làm bị thương Gia Khiêm, khiến xe lao xuống hồ. Tuy vậy, nhưng Trần tổng đã tha cho tôi về với vợ con, nên tôi rất biết ơn. Tôi xác nhận, người tôi gặp ở Đà Lạt và người trong clip này là một. Công ty Protect giao hảo rất tốt với Trần Gia ở Mỹ, nên chắc không lầm được. Sao ông không hỏi trực tiếp ba mẹ của Trần Tổng, chắc chắc họ sẽ không bao giờ lầm con mình.
Lúc này, bà Phi Yến nở nụ cười mai mỉa, nhìn Gia Huy, rồi quét một lượt bô lão trong phòng
- Tôi sống gần hết cuộc đời, tôi mới thấy một người xa lạ, muốn một người mẹ chứng minh đứa con mình mang nặng đẻ đau không phải con ruột của mình. Quá ngược đời... Chú ba, chú nghĩ tôi không biết con của mình bằng chú sao? Ngay cả Gia Bảo còn không kêu tôi chứng minh, chú đủ tư cách?
Gia Huy thêm tức tối, nhưng không phản bác được. Cty Protect, Trịnh Tổng, ngay cả Phi Yến mẹ ruột cũng xác nhận thì không thể lầm được. Nhưng rõ ràng, cục xuất nhập cảnh báo Gia Khiêm về nước một tuần trước đám cưới mà.
- Tôi có người quen trong sân bay, họ nói Gia Khiêm về nước chỉ 1 tuần trước đám cưới.
- Tổng Giám đốc Trần Gia Khiêm tôi xưa nay chưa ai quản lý được việc đi lại, ăn ở của tôi cả. Người quen của chú có chắc là tôi, mà không phải trùng tên họ. Tôi từng bị ám sát, nếu hành tung của tôi dễ dàng điều tra vậy, tôi có bao nhiêu cái mạng để sống đây. Mấy hôm nay tôi bệnh nằm nghỉ dưỡng ở FV, có hồ sơ lưu trú. Tôi muốn bảo vệ mọi người nên đeo khẩu trang. Tôi bị viêm phổi nặng!!! Anh nhấn mạnh rồi quay qua nhìn chú ba mình, đôi mắt đen trở nên thâm trầm đáng sợ, Gia Huy bất giác rùng mình. Lực cầm một xấp giấy nằm viện photo phát cho từng người.
- Nếu chỉ vì cái khẩu trang mà bất chấp sức khỏe của mọi người, tôi đây xin chiều
Anh đưa tay tính tháo khẩu trang thì Trịnh tổng ngăn lại.
- Ấy ấy! Tuy tôi khỏe, nhưng mấy con vi rút khỏe hơn, bệnh về hô hấp thì lây ghê lắm. Không cần làm thế đâu, Gia Khiêm.
- Phải! Phải! Không cần tháo, không phải Gia Khiêm sao vào được đây chứ.
Bô lão trong họ đồng loạt lên tiếng. Họ đều già rồi, muốn sống an ổn bên con cháu,chẳng ai muốn rước bệnh cả. Gia Huy tức tối nhưng vẫn sợ ánh nhìn khi nãy của tên đeo khẩu trang kia, nó muốn nhắc chuyện năm xưa mình hại nó, hù mình à. Hứ! Mày không có chứng cứ, mày làm được gì tao? Trứng không bao giờ khôn hơn vịt.
- Không tháo cũng được. Trịnh tổng! Tôi nghe nói ông và cháu tôi có kí hợp đồng trị giá 50 tỷ. Ông kí vụ gì chỉ có 50 tỷ ít vậy?
- À, cái đó, cái đó.
Trịnh tổng nghiêng người, đưa tay xoa xoa đầu hói của mình, mắt liếc người thanh niên hỏi ý. Người thanh niên toàn thân đen tuyền nhìn bộ dáng của lão cũng phì cười, tiếp tục quay qua nhìn Gia Huy.
- Từ đầu tôi đã nói, ai cho chú cái quyền quản chuyện của tôi?????
Anh trừng mắt nhìn chú ba, lần đầu tiên, anh trừng mắt với một ông già để trấn áp. Dù sao cũng là chú cháu, sao cứ phải dồn tôi đến đường cùng, vậy đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.
- Ngoài hợp đồng có đóng dấu công ty Trần Gia, mọi hợp đồng khác, chú đều không thể quản. Việc của tôi và bác Trịnh, không phải việc để người ngoài xía vào. Riêng về việc Trần Gia cấu kết công ty Tân Lan mua bán khống làm thất thoát cả trăm tỉ, tôi chưa tính với chú, giờ chú đào xới đến đến việc riêng của tôi, muốn vạch áo cho người xem lưng?
- Cháu yêu! Cháu làm tổng giám đốc Trần Gia, tất nhiên mọi chữ kí của cháu đều liên quan đến công ty. Về việc kí kết với Tân Lan, hình như đó là công ty gia đình vợ cháu, nếu nói cấu kết, ai cấu kết đây. Với lại nói có sách mách có chứng. Đây là đất nước có luật pháp.
- Chú ba! Vậy chú đưa ra bản hợp đồng 50 tỉ làm bằng đi. Riêng về chú, khi tôi đưa ra bằng chứng chú cấu kết bên ngoài rút ruột Trần Gia, chú phải từ chức giám đốc, không được xài một đồng nào từ Trần Gia nữa.
- Mày!!!!!
Hợp đồng 50 tỉ kia, trong lúc vui say, Huy nghe Tiệp( chủ quán bar nói ra) chứ ông có nhìn thấy đâu. Riêng về việc rút ruột, nếu nó có bằng chứng thật, chẳng lẽ mình phải trắng tay về tay thằng nhóc đó. Đúng là Trần Gia Khiêm, thâm sâu khó lường hơn ba nó. Mình quá coi thường nó rồi. Gia Huy đang đổ mồ hôi lạnh, ông Gia Bảo bây giờ mới lên tiếng:
- Thôi cho qua đi, hôm nay có khách bên ngoài, sao lại vạch áo cho người xem lưng. Huy à, chuyện rõ rồi, em cũng buông bỏ đi. Người nhà với nhau mà.
Gia Bảo mở cho Huy một lối thoát, dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ. Em ông bị đồng tiền chi phối, nhưng qua lần này được cho bài học, ông không đành lòng đuổi cùng diệt tận.
- Được! Nếu chỉ là hiểu lầm, nể anh hai, tôi bỏ qua tội hỗn láo của cháu. Mọi chuyện kết thúc ở đây.
- Em nói vậy, chuyện kết thúc! Nhân tiện, tôi với cương vị chủ tịch hội đồng quản trị Trần Gia, kính mời cô chú bác anh chị trong dòng họ, cùng Trịnh tổng dùng bữa cơm thân mật. Cảm ơn mọi người có mặt góp vui lễ ra mắt con dâu tôi.
Trịnh tổng là người đầu tiên vỗ tay tán thành, hôm nay ông đã ghi điểm lấy lòng được Gia Khiêm, người nổi tiếng lạnh nhạt, sẽ có lợi hợp tác sau này.
Mọi người cùng kéo nhau ra nhà hàng, riêng Phương Nghi từ chối khéo với lý do bị mệt, bà Phi Yến cũng không ép con dâu, qua chuyện căng thẳng vừa rồi, ai không mệt thần kinh phải thép lắm. Người thanh niên đeo khẩu trang cũng không đi vì bệnh chưa khỏe, phải trở lại bệnh viện.
Khi mọi người đã đi khỏi, Nghi chạy theo sau người đàn ông đeo khẩu trang, anh ta đi khá nhanh như đang muốn trốn ai đó.
- Anh muốn trốn em sao, chồng?
- À, Anh phải trở lại bệnh viện.
Cách nói chuyện ngắn gọn, đầy đủ chỉ có một người mà thôi, mình không lầm, đúng là anh ấy rồi. Bất giác, lời nói như nghẹn lại trong cổ, nước mắt rịn ra không lý do, Nghi cảm thấy đau, hoang mang đến nghẹt thở.
- Chồng! Anh là ai?