Edit: Cánh Cụt
56.
“Em thích anh, chúng ta hẹn hò đi.”
Nhân thê thụ nhìn thẳng vào mắt gãy chân công, dũng cảm lại kiên định.
Gãy chân công không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy, ấn ấn mi tâm, nói với nhân thê thụ: “Nhưng tôi vẫn không buông được cậu ấy.”
Nhân thê thụ trong lòng mơ hồ đau đớn: “Không sao, em không ngại.”
57.
Trước đây khi nhân thê thụ lần đầu biết gãy chân công thích bạch nguyệt quang liền lựa chọn rời đi.
Mà hiện tại, biết rõ anh vẫn thích, chính mình vẫn cứ muốn ở bên cạnh anh.
Thời gian mài giũa góc cạnh của con người.
Sẽ biến một nhân thê thụ thành tiện thụ.
58.
Nhân thê thụ vứt bỏ tôn nghiêm vốn có, sau khi dùng hết toàn bộ khí lực nói ra câu kia, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Gãy chân công trong nháy mắt liền mềm lòng, ôm nhân thê thụ vào trong lồng ngực, như dỗ trẻ con vỗ lưng cậu, nói không khóc không khóc.
Nhân thê thụ vốn không muốn khóc, được anh an ủi như vậy, liền thật sự oa một tiếng khóc lên.
Thân thể mới vừa rồi còn thẳng tắp giả bộ dũng cảm không rụt rè, tính cách thiết lập triệt để phá hủy.
59.
Gãy chân công tay chân luống cuống, những gì còn tích tụ trong lòng bay đi hết.
Hiện tại anh chẳng quan tâm đến bạch nguyệt quang hay là lam nguyệt quang.
Anh chỉ muốn nhân thê thụ đừng khóc.
Nhiều năm thầm mến đầy chua xót của nhân thê thụ tại khắc này mãnh liệt bộc lộ ra hết, nước mắt chảy ròng ròng, nằm nhoài trong lồng ngực gãy chân công đau khổ khóc, cuối cùng ngẩng đầu lên, mang theo tiếng khóc nức nở lại hỏi một lần:
“Vậy chúng ta có thể hẹn hò không?”
Gãy chân công quyết tâm:
“Có thể!”
———————————————-
60.
Sau khi xác nhận quan hệ, vào ngày cuối tuần gãy chân công liền dẫn nhân thê thụ đi gặp bạn học thời đại học của mình.
Các bạn học ngồi một bàn, nhìn thấy gãy chân công dẫn người lại đây, đồng loạt nói:
“Ồ, dung mạo giống Bạch Nguyệt Quang quá!”
Nhân thê thụ lúng túng cười cười.
61.
Gãy chân công ngăn bọn họ, lại nói chỉ là hình dáng khuôn mặt giống mà thôi, tính cách hoàn toàn khác nhau, nhân thê thụ rất đáng yêu.
Nói xong cầm tay nhân thê thụ trước các bạn học.
Tay gãy chân công rất lớn, được anh nắm sẽ có cảm giác an tâm.
Mà trong lòng nhân thê thụ không có cách nào bình tĩnh lại, cậu hiểu rõ, nhờ có khuôn mặt này, gãy chân công mới chịu đồng ý với cậu.
62.
Sau khi ăn xong hai người cùng tản bộ về nhà, nhân thê thụ cúi đầu một đường không nói lời nào.
Gãy chân công nhìn ra tâm sự của nhân thê thụ, hôn lên trán nhân thê thụ một cái, ôn nhu nói:
“Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đồng ý hẹn hò với em không liên quan đến vẻ ngoài của em thế nào, anh đồng ý với em là bởi vì em rất tốt.”
“Có thể bởi vì một số nguyên nhân, hiện tại anh không thể nào đáp lại em một cách ngang bằng, nhưng nếu anh đã đồng ý, về sau sẽ đối tốt với em.”
Nhân thê thụ khéo léo gật gật đầu.
Cậu nhận ra mình cần phải cảm thấy đủ, cậu đã toại nguyện khi chiếm được gãy chân công, không nên lại tiếp tục đòi hỏi trái tim của gãy chân công.
63.
Những ngày tháng bên nhau của hai người về sau cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn là mỗi ngày đi làm trước thấy một mặt, sau khi tan việc cùng nhau ăn cơm, cuối cùng chúc nhau ngủ ngon, từng người về nhà ngủ.
Cảm giác khi yêu tuy không quá nồng nhiệt, nhưng vẫn phải có.
Gãy chân công mỗi ngày đi làm đều gửi tin nhắn cho nhân thê thụ, nói với cậu hôm nay đi tới đâu, gặp phải khách hàng thế nào.
Buổi trưa ăn thấy thích cái gì đều chụp lại cho nhân thê thụ xem, hỏi cậu có thể làm hay không.
Trên đường tan tầm trở về còn mua cốc trà sữa cho nhân thê thụ, bởi vì nhân thê thụ thích uống.
Chẳng qua gãy chân công đặt ra giới hạn trong một tuần cậu chỉ được uống một lần, nói uống nhiều thì sẽ bị hói đầu.
Nhân thê thụ tin anh cái quỷ.
64.
Nơi làm việc của nhân thê thụ tổ chức một đợt tham quan ở dưới tỉnh, hai ngày một đêm, có thể đi cùng với người nhà.
Buổi tối nhân thê thụ nói với gãy chân công chuyện này.
Cậu chọc bát cơm, căng thẳng lại mong đợi hỏi gãy chân công, có muốn đi cùng cậu hay không.
Gãy chân công dừng đũa, không có lập tức đáp lại.
Nhân thê thụ vội vã hạ cho mình một bậc thang: “Vậy thôi, không đi cũng chẳng sao. Em chỉ cảm thấy nếu đã trả tiền phòng đôi rồi mà chỉ ở một nửa thì hơi lãng phí, còn có khi em đi thì anh phải tự mình giải quyết ba bữa ăn…”
Gãy chân công nở nụ cười: “Nghĩ gì thế, anh đương nhiên muốn đi.”
65.
Tối trước ngày lên đường, nhân thê thụ ở nhà sắp xếp hành lý dùng qua đêm.
Cậu vốn mang theo một cái áo ba lỗ mặc đã lâu, sau lại nghĩ cái áo đấy không thích hợp lắm, vì vậy thay đổi một bộ áo ngủ hồng nhạt hình con gấu.
Cậu còn chuẩn bị sữa tắm vị sữa bò cùng kem bôi thân thể để trên người có hương thơm.
Cùng với một ít hoa quả đã được cắt ra, trên đường có thể ăn với gãy chân công.
Lần đầu tiên đi du lịch với cùng gãy chân công, còn ngủ cùng một gian phòng, nhân thê thụ kích động đến không ngủ được, giống như học sinh tiểu học đi du lịch chơi xuân.
66.
Sáng sớm ngày hôm sau hai người đồng thời mở cửa lớn ra, nhân thê thụ kéo cái rương một cái vali nhỏ, gãy chân công đeo một cái balo.
Gãy chân công xoa mặt cậu mà cười, ở một đêm mà mang nhiều đồ như vậy.
Kết quả trên tàu cao tốc gãy chân công mới biết vali của nhân thê thụ quả thực là cái rương bách bảo.
Gãy chân công nói khát, nhân thê thụ móc ra một hộp dưa hấu bỏ hạt.
Gãy chân công nói đói bụng, nhân thê thụ lấy ra một túi bò khô mình tự làm.
Người cùng văn phòng đều lại đây xin ăn, khen nhân thê thụ hiền lành, gãy chân công ngồi ở bên cạnh kiêu ngạo mà rung đùi.