Chồng Anh Gãy Chân Rồi

Chương 15




Edit: Cánh Cụt

56.

Sau đó là sinh nhật của gãy chân công, cũng chính là tròn một năm hai người ở bên nhau, nhân thê thụ tặng cho gãy chân công xe limited toàn cầu.

Gãy chân công vừa vặn thiếu một khoản này.

Bởi vì đã không sản xuất từ lâu, nhân thê thụ phải mất nhiều sức lực mới mua được.

Gãy chân công kích động đến nói năng lộn xộn, nhưng lại rất tò mò: “Bảo bảo sao em lại tiêu nhiều tiền như vậy?”

Nhân thê thụ hé miệng cười: “Bởi vì em muốn đem thứ tốt nhất cho anh.”

57.

Tóm lại thói quen đưa thu nhập của gãy chân công vẫn luôn được giữ lại tới rồi hiện tại.

Bất quá lần này gãy chân công cũng không đưa toàn bộ, mà là trộm dấu đi một chút, để làm tiền riêng.

Bởi vì anh còn phải tích cóp tiền trả cho bạch nguyệt quang, nhờ người ta mua nhẫn rõ đắt mà đến giờ vẫn chưa có thanh toán.

Bạch nguyệt quang cũng rất thảm.

58.

Cuối tuần nhóm bạn bè của  gãy chân công tới uống rượu mừng, vừa vào cửa liền gọi nhân thê thụ là “Chị dâu”, nhân thê thụ thẹn thùng đến trốn vào phòng bếp.

Nhân thê thụ ăn mặc hồng tạp dề bận rộn trong ngoài, chiêu đãi đến vui vẻ vô cùng.

Tâm gãy chân công đau, ôm nhân thê thụ hôn một cái, nói bảo bảo quá mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi.

Nhân thê thụ cũng hôn gãy chân công, nói không được, bạn bè của anh chưa ăn no.

Gãy chân công hung ác quay đầu lại: Các anh còn chưa no sao?

Nhóm bạn bè: No rồi.

59.

Lần trước gãy chân công thêm WeChat của bác sĩ, bác sĩ cũng không để ý đến anh, gãy chân công rất nhanh đã ném hắn ra sau đầu.

Vài tuần sau bác sĩ đột nhiên gửi tin nhắn tới, là một tấm hình cũ đã hơi ố vàng, trong ảnh chụp là bác sĩ cùng nhân thê thụ thời cấp 3.

Khi đó nhân thê thụ gầy hơn rất nhiều so với hiện tại, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, lúc cười lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh.

Mà bác sĩ bên cạnh cao hơn nhân thê thụ nửa cái đầu, dáng người kiên cường, một tay ôm chặt vai nhân thê thụ, nhìn đặc biệt thân mật.

60.

Gãy chân công nói anh có ý gì?

Bác sĩ không trả lời, trực tiếp gửi một bức ảnh khác tới.

Lần này là ảnh nhân thê thụ ghé vào bàn học ngủ say.

Lông mi mảnh dài tạo thành cái bóng nhỏ trên làn da trắng nõn, đẹp đến dụ người phạm tội.

Gãy chân công trong tức khắc khí huyết dâng lên, cái chân thiếu chút nữa mất đi tri giác.

“Anh đã làm gì với em ấy?!”

Bác sĩ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mặt cậu ấy rất mềm.”

61.

Hôm nay lúc nhân thê thụ về đến nhà, gãy chân công liền xông tới hôn liên tục lên mặt nhân thê thụ.

Nhân thê thụ cười xoa xoa nước miếng trên mặt, hỏi làm sao vậy.

Gãy chân công giận dỗi, không nói.

Nhân thê thụ nghĩ đó là phương thức ân ái mới nên học theo, cũng hôn một hồi trên mặt gãy chân công.

62.

Gãy chân công thỏa mãn, trả lời bác sĩ.

“Em ấy nói, mặt tôi cũng rất mềm.”

Bác sĩ nói đâu có liên quan tới tôi, tôi không nghĩ muốn chạm vào.

Sau đó lại gửi vài tấm hình chụp chung với nhân thê thụ.

Gãy chân công rất ít khi nhìn thấy người so với mình càng không biết xấu hổ, giờ phút này thế nhưng sinh ra một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

63.

Bác sĩ nói với gãy chân công, A Kỳ là người tôi quý trọng nhất, nếu anh dám tổn thương cậu ấy, tôi đánh gãy chân của anh.

Gãy chân công trả lời, sẽ không, tôi rất yêu em ấy.

Tin nhắn không được gửi đi.

Bác sĩ đã bỏ bạn tốt.

Gãy chân công lưu lại mấy ảnh chụp nhất.

Sau đó chặn bác sĩ.

64.

Gãy chân công nhìn nhân thê thụ mười tám tuổi trên ảnh chụp hồi lâu.

Anh không ngừng suy nghĩ, nếu năm đó ở đại học, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy nhân thê thụ thì sẽ tốt bao nhiêu.

Nếu vậy anh sẽ có cả thời học sinh của nhân thê thụ.

Anh muốn mỗi ngày đều nắm tay nhân thê thụ ân ái ở vườn trường.

Còn muốn đạp xe đạp dẫn cậu đi thư viện, đi khu dạy học, đi sân thể dục phía sau rừng cây nhỏ……

Anh nhất định sẽ không để nhân thê thụ trộm trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng của mình.

Càng sẽ không để cậu một mình trong đêm khuya không tiếng động mà rơi nước mắt.

Anh có thể rất yêu nhân thê thụ thật nhiều năm.

65.

Gãy chân công đem cái ý tưởng này nói cho nhân thê thụ, nói mình cảm thấy tiếc hận, đã bỏ lỡ những ngày tháng tốt đẹp đó.

Nhân thê thụ lại cười cười, nói mọi chuyện có thể không như anh nghĩ.

Thời học sinh nhân thê thụ bị sinh hoạt áp bách khiến cậu thiếu sức sống cùng tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, người bình thường nhát gan lại có chút tự ti.

Mà gãy chân công lại nổi bật như vậy, đi đến nơi nào cũng đều là tiêu điểm trong đám người.

Nhân thê thụ nói, nếu khi đó gãy chân công có thể xuyên qua đám người đến bên người cậu, sư chênh lệch lớn sẽ khiến bọn họ không thể tiếp tục.

“Trời cao đã cho anh gặp em vào thời điểm thích hợp nhất, em đã thấy đủ rồi.”

66.

Gãy chân công ôm nhân thê thụ không chịu buông tay.

Anh biết những gì nhân thê thụ nói đều là sự thật.

Cũng may thời gian khiến nhân thê thụ chậm rãi hiển lộ ra dáng dấp mà mình thích, chính mình cũng vừa vặn còn ở chỗ cũ, quay người là có thể gặp phải.

Không sớm không muộn, vừa vặn khiến cho bọn họ yêu nhau.

Cõi lòng gãy chân công đầy yêu thương mà nhìn nhân thê thụ trong hình.

Sau đó tối tăm mà đưa mình lên đỉnh.