Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 57: Trộm Vào Nhà




Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Ngải Đạt từ toilet ra, vừa lau khô tóc vừa nói: "Nếu sinh nhật của Phó phu nhân vào mùa đông thì hay rồi, chúng ta còn có thể tắm suối nước nóng. Ai, không đúng, tôi mang thai không thể ngâm suối nước nóng. Tiếc quá, suối nước nóng ở Hồ Quang Sơn Sắc là nổi tiếng nhất. Nghe nói nước chúng tắm đều là nước được dẫn ra từ suối nước nóng, không biết có phải là do hiệu quả về mặt tâm lý không mà tôi cảm thấy da mình đẹp hơn sau khi tắm."

Tô Nhụy đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường chuẩn bị đăng bài Wechat.

Cô học 4 năm đại học ở Yến Kinh nên đương nhiên có nghe nói về Hồ Quang Sơn Sắc, nhưng đây là lần đầu tiên tới đây. Hơn nữa, hôm nay ở đây được trang trí quá mức mộng ảo, người rất ít chụp ảnh như cô đã chụp rất nhiều ảnh mà còn chưa ngán. Cô chọn 9 bức ảnh rồi đăng lên Wechat.

Bức ảnh bắt mắt nhất chính giữa là bức ảnh cô chụp chung với Phó phu nhân. Cô trong ảnh rất phấn khích. Ở trong lòng cô, Phó phu nhân chính là nữ thần, chỉ đứng bên cạnh cũng làm cô hồi hộp không thôi. Mặc dù trong ảnh chụp nhìn cô rất ngốc lại rất quê mùa, nhưng với tâm lý của một fan chính hiệu, cô vẫn không nỡ xóa bức ảnh này, còn để nó ở vị trí dễ thấy nhất --

【 Đi tham gia tiệc sinh nhật của nữ thần, thật sự quá đẹp! Chúc mừng sinh nhật nữ thần, mãi mãi vui vẻ nha!】

Bây giờ Liễu Vân Khê đang sống một mình. Từ sau khi Tô Nhụy dọn đi cô rất cô đơn. Buổi tối sau khi tan tầm về đến nhà, một bên ăn cơm chiều một bên xem di động. Xem một hồi liền xem tới bào đăng Wechat của Tô Nhụy, cô bấm vào xem, đang lúc lướt qua mấy bức ảnh liền nhìn thấy bức ảnh ở giữa. Cô sững sờ rồi bấm vào bức ảnh kia, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cô gái trong ảnh chụp trên xe Tần Dịch.

Tuy người này đẹp hơn so với người trong ảnh, kiểu tóc cũng khác nhau, nhưng cô vẫn nhận ra được.

Liễu Vân Khê không biết xuất phát từ tâm lý gì mà mở khung thoại với Tô Nhụy, gởi một tin nhắn: 【 Tô Nhụy, ảnh cậu vừa mới đăng là sinh nhật của ai vậy?】

Lúc Tô Nhụy nhận được tin nhắn của Liễu Vân Khê thì có chút buồn bực, nhưng dù sao mối quan hệ giữa hai người trước giờ vẫn ổn nên cô vẫn trả lời: 【 Vợ của ông chủ tớ. 】

Liễu Vân Khê kinh ngạc: 【 Cậu nói là cô ấy đã kết hôn rồi? Là phu nhân Phó thị? 】

Tô Nhụy cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Liễu Vân Khê lại tò mò về Phó phu nhân như thế, cô cẩn thận trả lời: 【 Ừ, làm sao thế, cậu biết cô ấy à? 】

...... Thế mà là phu nhân của Phó thị sao? Vậy tại sao Tần Dịch lại nói cô ấy là bạn gái hắn?

Trong lòng Liễu Vân Khê sóng to gió lớn: 【 Trước kia tớ nhìn thấy cô ấy trong một bức ảnh của một người bạn nên có chút tò mò. Bạn tớ còn nói trông tớ hơi giống cô ấy.】

Cô dùng lý do này để giải thích sự bất thường của mình.

Thật ra lúc nhìn thấy ảnh trên xe thì cô liền hiểu tại sao sau khi uống say Tần Dịch lại ôm cô rồi kêu tên của người phụ nữ khác. Thì ra là do vóc dáng của cô và bạn gái hắn có điểm giống nhau. Nhưng cô lại không dám khẳng định đây là nguy nhân chủ yếu Tần Dịch tìm mình.

Nhưng người này đã kết hôn, vậy tại sao Tần Dịch còn nói cô ấy là hắn bạn gái của hắn. Nhìn ảnh trên xe thì có vẻ như đã được chụp từ khá lâu. Chẳng lẽ là bạn gái cũ?

Nếu là vậy thì cũng dễ hiểu, nếu người hắn yêu còn ở bên hắn thì hắn sẽ không đau khổ như vậy. Bây giờ người hắn yêu đã kết hôn nên hắn mới đau lòng đến vậy phải không?

Liễu Vân Khê bỗng nhiên vì mình không chen chân vào tình cảm của người khác mà cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa vui vẻ, đồng thời cũng cảm thấy buồn bã mất mát thay cho Tần Dịch.

Đang lúc đau lòng cho Tần Dịch thì di động của Liễu Vân Khê rung lên, là tin nhắn do Tô Nhụy gởi tới --

【......? Giống? Ai nói 2 người giống nhau. Hình như thị lực của bạn không tốt lắm nhỉ/cười khóc. 】

【 Tớ nói nghiêm túc đấy. Cậu không hề giống cô ấy, một chút cũng không giống. Cô ấy đẹp hơn ảnh chụp cả trăm lần. Từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy người nào đẹp như vậy. Hơn nữa cậu có biết là cô ấy thật sự rất ưu tú. Tốt nghiệp Cambridge, còn nói được 4 thứ tiếng. Vừa có học thức mà lại rất khiêm tốn nhã nhặn. Cô ấy chính là người hoàn mỹ nhất mà tớ từng thấy. 】

【 Vân Khê, cả hai chúng ta phải cố gắng làm việc! Nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực tự mình đi lên, và phải làm cho bản thân mình trở nên tốt nhất! 】

Liễu Vân Khê nhìn mấy tin nhắn này thì trố mắt nhìn.

Ở trong ấn tượng của cô, Tô Nhụy là người rất lợi hại. Ngay cả Tô Nhụy đều nói cô ấy là người hoàn mỹ nhất...... vậy nên mới làm cho Tần Dịch nhớ mãi không quên sao?

Sinh nhật trôi qua, Đồng Vũ Vụ lại trở về cuộc sống sinh hoạt của một phu nhân nhà giàu. Nếu không phải hệ thống lại không tiếng động nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ thì có lẽ cô đã quên luôn mấy chuyện như tiểu thuyết nữ phụ gì gì đó.

Hệ thống: 【 Nhiệm vụ thứ 3 có thời gian khiêu chiến là bảy ngày. Mỗi ngày không được mặc trang phục quá 1000 tệ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 120 vạn tiền thưởng. 11 tháng sau có thể rút tiền. 】

Nếu như hai nhiệm vụ trước Đồng Vũ Vụ đều có thể khống chế được cảm xúc của mình, thì sau khi nghe nhiệm vụ thứ 3 này, cô hoàn toàn quên mất cái gọi là hình tượng mà bộc phát, mắng té tát hệ thống còn chưa kịp offline: 【 1000 tệ? Ngươi nghiêm túc đó à? 1000 tệ là gì, có thể mua được thứ gì hả? Ngươi đang muốn chỉnh ta có phải không! 】(TY: 1000 tệ khoảng 3,3tr)

Này mẹ nó không phải hệ thống tự cứu của nữ phụ, mà là hệ thống sửa trị người.

Mỗi ngày chỉ mặc đồ 1000 tệ, đây là chuyện mà con người làm sao? Cho dù 11 tháng sau cô có ly hôn thật thì cô thà nhảy lầu tìm chết chứ tuyệt đối không mặc loại quần áo chỉ 1000 tệ mỗi ngày!! (TY: tui cảm thấy t là một con người đích thực theo định nghĩa khoa học, nhưng đồ t mặc trên người chỉ có mấy trăm thôi chị ạ, chớ đừng tính tới tiền triệu!!)

Cả người cô ngay cả nội y cũng đã có giá vài ngàn tệ. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, chẳng phải bảo cô nằm ở nhà không mặc gì suốt bảy ngày?

Cái này cũng không phải không thể, trừ phi 7 ngày đó chỉ có mình cô ở nhà. Nhưng bây giờ làm sao được, trong nhà còn có một Phó Lễ Hành sống sờ sờ kia kìa.

Nghĩ đến Phó Lễ Hành, lại nghĩ đến chính mình không mặc gì...... làm cho cô không khỏi thầm mắng một câu lưu manh.

Hệ thống bị mắng đến im lặng vài phút: 【Nhiệm vụ lần này bắt đầu từ 0 giờ ngày 12. Cũng giống như những nhiệm vụ trước, sau 3 lần khiêu chiến thất bại thì bổn hệ thống sẽ tự động tháo dỡ. 】

Đồng Vũ Vụ: 【......nsl】

Hệ thống: 【 Có ý gì? Trí năng của bổn hệ thống chưa được lập trình để phiên dịch ngôn ngữ nước khác. 】

Đồng Vũ Vụ mỉm cười, không hề phản ứng lại hệ thống.

Đang lúc Đồng Vũ Vụ ở nhà tức giận đến tự kỷ ngồi mắng chửi loạn xạ, thì sau khi tan làm, Phó Lễ Hành lại tới Cẩm Thành Hoa Đình.

Khi người phụ trách của Cẩm Thành Hoa Đình nhận được tin tức Phó tổng tới đây thị sát thì lập tức thông báo cho tất cả nhân viên tiến vào trạng thái cấp độ 1. Ai nấy đều biết Phó Lễ Hành thủ đoạn sắc bén, tỷ suất lợi nhuận của Cẩm Thành Hoa Đình từ nửa đầu năm nay đã giảm xuống rất nhiều so với nửa đầu năm ngoái. Tuy trọng tâm của Phó thị không phải là ngành khách sạn nhưng vẫn khiến người phụ trách cảm thấy chột dạ và sợ hãi, sợ Phó Lễ Hành tới đây tính sổ.

Nào biết sau khi Phó Lễ Hành đi vào văn phòng thì chỉ nói điều ra video giám sát vào ngày 6 háng 9 của bảy năm trước.

Video giám sát bảy năm trước? Đâu có ai ra lệnh phải giữ lại cái này đâu, đặc biệt là khách sạn lớn như Cẩm Thành Hoa Đình thì hầu như cứ mỗi sáu tháng sẽ được tiến hành bảo trì một lần. Ông chủ bình thường hiếm khi tới đây, vừa tới liền giao cho hắn vấn đề nan giải này. Người phụ trách tuy rằng không hiểu ý của Phó Lễ Hành là gì nhưng vẫn là triệu tập nhân viên kỹ thuật của khách sạn đến, yêu cầu mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải khôi phục lại video giám sát của bảy năm trước. Cũng may nhân viên kỹ thuật của Cẩm Thành Hoa Đình đều là người có năng lực, hơn nữa các băng video đều được sao lưu riêng biệt rồi cất giữ ở chỗ quản lý bảo an. Lúc Phó Lễ Hành xem được video ngày 6 tháng 9 của bảy năm trước thì trời đã tối.

Phó Lễ Hành ngồi trong phòng khách sạn, video đã được gửi đến máy tính, hắn không biết tại sao mình lại làm một việc vô lý như vậy.

Không biết, không nghĩ ra, nhưng vẫn tới đây.

Hắn cho chạy video trên màn hình máy tính --

Trong một cảnh ghi lại, hắn và cô đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong mười giây.

Ký ức của hắn sẽ không sai, khi hình ảnh xuất hiện ở hắn trước mắt, hắn giống như phảng phất trở về bảy năm trước.

Mười tám tuổi, cô vẫn để kiểu tóc dài đen thẳng, bên tai kẹp một cái kẹp tóc trân châu, hẳn là xu hướng thịnh hành của năm đó. Cho dù bây giờ nhìn lại cũng không cảm thấy quê mùa, ngược lại cô khi đó lại mang đến một cảm giác trong sáng và ngọt ngào.

Cô mặc một cái váy trễ vai màu oải hương với phần chân váy mềm mại được cách điệu. Cô đang đứng chờ thang máy, tâm trạng hình như không được tốt, vẫn luôn cúi đầu.

Hắn khi đó cũng rất trẻ, bảy năm trước là lúc hắn mới tốt nghiệp không bao lâu. Cửa thang máy mở, hắn đi từ thang máy ra lơ đãng nhìn thấy cô một cái.

Cô giống như không thấy được hắn, cả người đều đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô lướt qua người hắn đi vào thang máy.

Hai người họ từng đi ngang qua nhau.

Khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ trở thành vợ của hắn.

Thì ra sinh nhật 18 tuổi là như thế này sao?

Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc xem đi xem lại một đoạn này, vừa xem vừa liên tưởng đến những chuyện trợ lý Chu nói. Hắn không phải cô, không hiểu ý nghĩ của cô năm 18 tuổi là như thế nào, hoặc là nói, hắn không hiểu cô năm 25 tuổi suy nghĩ cái gì. Ngày cô sinh nhật 18 tuổi, hai người bọn họ đi lướt qua nhau. Ngày hôm đó, tất cả mọi người không ai nhớ tới sinh nhật của cô, chỉ có Tần Dịch nhớ rõ, hắn còn vì cô mà bắn pháo hoa chúc mừng. Nếu cô vì vậy mà rung động thì cũng là chuyện bình thường.

Không phải hắn cuồng xem trộm, hắn cũng không mấy quan tâm đến quá khứ của cô và Tần Dịch. Hắn hiểu và biết mình nên làm gì mới tốt, nhưng từ sâu trong tâm hắn vẫn cứ ghen ghét. Loại cảm xúc là ghen ghét này quá mức xa lạ với hắn, xa lạ đến nỗi hắn trở tay không kịp.

Khi con người ta không thể kiểm soát cảm xúc của chính mình, chắc chắn sẽ nói ra những lời trái với ý muốn của bản thân, làm những điều mà sau này sẽ hối hận. Để tránh điều này xảy ra, Phó Lễ Hành quyết định cho mình một đêm để tiêu hóa cảm xúc này.

Khi Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói là hắn tạm thời phải đi công tác thì cô cũng không nghĩ nhiều. Dù sao dự án bên New York đã xảy ra vấn đề từ ngày sinh nhật của cô, hắn muốn đi công tác cũng là chuyện bình thường.

Chính cô cũng có chuyện phiền lòng, buổi tối cô gọi nhà hàng mang bữa tối tới, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc ngồi ăn cơm. Sau khi tắm rửa và dưỡng da xong thì đã hơn 10 giờ tối.

Trong khoảng thời gian này cô đã quen với chuyện Phó Lễ Hành vẫn luôn ở bên cạnh cô. Tối nay lại phải ngủ một mình làm cho cô thật sự không quen.

Nằm trên giường lăn qua lộn lại, cô đoán hắn có thể đang ngồi trên máy bay, hoặc có có thể đã xuống máy bay đến khách sạn rồi. Cô dứt khoát lấy ra di động dưới gối đầu, lén lút gửi cho hắn một tin nhắn qua WeChat: 【Ngày đầu tiên Phó Phó không ở đây, Vụ Vụ nhớ anh. 】

Thật ra sau khi gởi tin nhắn này cô liền muốn rút lại, nhưng vì do do dự dự quá lâu. Qua hai phút, cô muốn rút lại cũng không được.

Cứ nghĩ đến khi Phó Lễ Hành nhìn thấy tin nhắn này thì Đồng Vũ Vụ nhịn không được lăn đi lộn lại trên giường, rồi chôn đầu vào trong gối, hai bên tai đỏ ửng cả lên.

Sau đó cô lại thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, có khi lại giống như sợ làm phiền ai đó, đôi mắt hé ra một khe hở như muốn nhìn xem có tin nhắn trả lời hay không.

Đáng tiếc...... Không có!

Có phải hắn vẫn đang ở trên máy bay hay không? Hoặc là đã ngủ.

Đồng Vũ Vụ nhắm mắt lại đếm cừu giống như trong mấy phim thần tượng, đang lúc muốn ngủ thì đột nhiên nghe được một loạt tiếng động. Ban đêm quá mức yên tĩnh, cho dù lúc nãy cô đã đóng hết cửa nhà nhưng tiếng động dưới phòng khách lại giống như cửa bị ai đó mở ra rồi đóng lại.

Cô bỗng nhiên kinh hoảng ngồi dậy.

Trong đầu chợt hiện lên rất nhiều suy đoán --không phải là trộm vào nhà chứ?

Nhưng mà hệ thống bảo an của biệt thự không phải là loại tiên tiến nhất sao? Nếu có người cố ý đột nhập thì nhất định cảnh báo sẽ vang lên.

Cô xuống giường, đi tới cửa, còn chưa kịp nghĩ nên khoá hay mở cửa thì cửa đột nhiên mở ra.

Người đứng trước cửa ăn mặc tây trang, mắt mang kính gọng kim loại vàng, là Phó Lễ Hành.

Đồng Vũ Vụ sững sờ, còn chưa lấy lại ý thức thì thân thể đã chạy nhanh như bay qua đó, vui vẻ nhảy bắn lên trên người hắn. Phó Lễ Hành thuận thế đưa tay ra nâng cô.

Cô vui vẻ nhảy cẫng lên: "Không phải anh đi công tác sao! Thế nào lại về rồi!"

Người nói muốn đi công tác lại xuất hiện ở nhà! Quá tuyệt vời a a!

Phó Lễ Hành nâng cô một cách rất nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên vẻ bất lực. Khi hắn đang tăng ca ở khách sạn thì nhận được tin nhắn của cô, vậy nên hắn đột nhiên hành động theo cảm tính, cầm chìa khoá lái xe về nhà.

"Tạm thời hủy bỏ." Hắn nói như vậy.

Thứ tạm thời bị hủy bỏ không phải là chuyến đi công tác, mà là sự ghen tuông trong lòng hắn.