Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 45: Một Người Vợ Thích Hợp




Bây giờ dạng băng vệ sinh như tampon rất thông dụng, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn quen dùng băng vệ sinh dạng miếng hơn. Loại cô thường dùng là một nhãn hiệu của Nhật Bản, cô tìm tòi trên di động rồi gởi hình ảnh cho Phó Lễ Hành. Phó Lễ Hành phụ trách đi vào siêu thị gần đó mua sắm. Lúc Phó Lễ Hành dáng người đĩnh bạt, khí chất thanh tuyển xuất hiện ở khu vực dành riêng cho phụ nữ ở siêu thị, thì vẫn có chút bối rối. Đặc biệt là khi đứng cùng một kệ hàng với 2 cô gái trẻ tuổi khác thì loại tâm tình này càng sâu.

Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua các loại nhãn hiệu băng vệ sinh trên kệ để hàng, sau khi cẩn thận xác định không nhìn thấy loại mà Đồng Vũ Vụ muốn, hắn liền gọi video cho cô.

Đầu bên kia, Đồng Vũ Vụ vừa nằm như xác chết trên giường vừa tiếp nhận cuộc gọi.

"Hình như tôi không thấy loại nhãn hiệu mà em muốn." Phó Lễ Hành nói.

Cho dù thời đại bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng đàn ông thành niên đứng ở kệ hàng chuyên dụng của phụ nữ rất dễ làm cho người ta chú ý.

Mặt ngoài Phó Lễ Hành nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra hắn đối với loại ánh mắt đánh giá này cũng rất khó tiêu hoá.

Đồng Vũ Vụ sững sờ, lần này chẳng qua là muốn ỷ vào kỳ sinh lý mà làm yêu làm tướng một hồi thôi.

Còn chưa kịp nói gì liền nghe được giọng nam trầm thấp đầu bên kia lại truyền đến: "Hay là tôi lại đi siêu thị khác nhìn thử xem?"

"Không, không cần." Đồng Vũ Vụ vội vàng ngăn hắn lại, làm tướng cũng phải có chừng mực, đừng nói trong nhà vẫn còn băng về sinh, cho dù không có, cô cũng không đến mức bắt hắn chạy chọt khắp nơi dưới trời mưa to, "Anh chiếu camera lên kệ để hàng để em nhìn xem."

Phó Lễ Hành đưa camera điện thoại di động về phía kệ để hàng. Đồng Vũ Vụ cũng không biết nhiều về mấy loại nhãn hiệu khác nên tiện tay chỉ đại mấy loại thường xuyên nhìn thấy trên quảng cáo.

"Ông xã, mua xong rồi thì trở về nhanh đi, mưa càng rơi càng lớn, vừa rồi chỗ em còn có sét đánh đấy, hù chết người ta rồi."

Phó Lễ Hành ừ một tiếng, xách giỏ mua sắm đi đến quầy tính tiền, mà video trò chuyện vẫn chưa tắt.

Đồng Vũ Vụ lại ríu rít nói: "Nhưng anh đừng lái xe quá nhanh, mưa to nên mặt đường trơn trượt, phải đặt an toàn lên trên hết."

Nghe cô dặn dò này đó, Phó Lễ Hành cong cong môi, "Ừ, em còn cần gì nữa không?"

"Không cần, trong nhà cái gì cũng có, anh mau trở lại đi, sét đánh rất là đáng sợ."

"Được, vậy tôi tắt máy."

"Ừm, được rồi nha ~"

Tắt video trò chuyện xong, Phó Lễ Hành đi tới quầy tính tiền, nhân viên tính tiền đối với loại chuyện đàn ông đến mua băng vệ sinh đã thấy nhiều nên không có gì ngạc nhiên, vẻ mặt tỉnh bơ quét mã vạch.

Lúc Phó Lễ Hành xách túi mua hàng từ siêu thị đi ra thì trời quả nhiên đang mưa to tầm tã. ắn lái xe, con đường hai bên cũng không còn người đi đường. Trời giữa hè thay đổi thất thường, một trận mưa rớt xuống cọ rửa sự nóng bức của thành phố.

Đồng Vũ Vụ không phải là người nhu nhược, ít nhất loại chuyện như sét đánh cũng không doạ được cô. Trên sàn nhà phòng ngủ được trải một cái thảm lông dê rất dày, mấy ngày trước người giúp việc có tới dọn dẹp trong ngoài một lần. Cô ngồi trên thảm, vẻ mặt sung sướng xem ảnh cưới.

Lúc trước khi chuẩn bị chụp ảnh cưới, Phó Lễ Hành đã nói với cô là hắn không có nhiều thời gian. Vừa hay thời gian đó hắn phải đi Anh công tác, nên bọn họ quyết định chụp ảnh cưới tại một toà cung điện cổ ở bên đó. Hắn sau đó lại rút ra thêm được chút thời gian 2-3 ngày ít ỏi, gian nan chọn lui chọn tới, một loạt ảnh cưới còn lại được quyết định chụp ở Thổ Nhĩ Kỳ.

Lúc đó còn chưa có bài hát gì mà "anh muốn mang em đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn", khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng không được ưa chuộng cho lắm. So với hôn lễ thế kỷ xa hoa, ảnh cưới của bọn họ lại rất bình thường. Kỳ thật trong lòng Đồng Vũ Vụ có chút tiếc nuối. Lúc này trời đổ mưa to, cô lặng lẽ lập một cái fg*. Nếu một năm sau cô và Phó Lễ Hành không ly hôn, tình cảm còn tốt thì cô nhất định phải đi chụp lại ảnh cưới.

*fg: cái này t tra ko ra. Có bạn nào bt thì giúp t nha.

Nhớ tới các loại chụp ảnh cưới, ánh mắt Đồng Vũ Vụ nhu hòa, ngón tay chạm nhẹ lên ảnh chụp của mình và Phó Lễ Hành.

Thẳng nam đáng yêu.

- -------------------------------

Mấy năm trước sau khi khi Tần Dịch bị bắt chia tay với Đồng Vũ Vụ thì rất ít về nhà họ Tần. Hôm nay là vì có chuyện quan trọng muốn nói với cha già trong nhà nên mới nhắm mắt nhắm mũi trở về.

Vốn dĩ ở trên Tần Dịch còn có một anh trai, nhưng anh trai hắn lại bị bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, sống không được 10 tuổi liền qua đời. Tần phu nhân vì đau lòng con trai, hai năm sau cũng không chịu nổi đả kích qua đời, lúc đó Tần Dịch khoảng chừng 10 tuổi. Con trai cả và vợ lần lượt qua đời cũng giàng một đòn mạnh vào Tần Hoài, mấy năm nay về sau, thân thể vẫn luôn không tốt. Nhìn con trai nhỏ bây giờ đã trưởng thành, năng lực và thủ đoạn cũng càng ngày càng trôi chảy, Tần Hoài cảm thấy được an ủi. Sau khi nói xong chuyện công việc, ông nói: "Ba và chú Trình của con có nói chuyện với nhau, ông ấy rất xem trọng con. Con và Trình Yên cũng lớn lên bên nhau, cũng coi như hiểu rõ đối phương, thời gian tới liên lạc với nhau nhiều hơn một chút đi."

Tần Dịch không thể tin được mà nhìn Tần Hoài. Một lát sau hắn mới cười lạnh nói: "Ngài dựa vào đâu mà cho rằng ngài có thể tự ý nhúng tay vào chuyện của tôi thế? Ngài tỉnh lại đi. Chuyện của tôi, ngài không có lên tiếng quyền."

"Con vẫn còn nhớ đến Vũ Vụ?" Tần Hoài nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, "Nó đã kết hôn rồi."

"Nếu năm đó không phải ông thì tôi và cô ấy sẽ không chia tay!" Đôi tay Tần Dịch nắm chặt thành quyền. Năm đó hắn có thể gào rống, nhưng bây giờ đã mấy năm đi qua, hắn làm không được chuyện nổi loạn, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng dưới loại bình tĩnh này vẫn ẩn chứa một nỗi thống hận, "Là ông hại tôi, là ông biến tôi thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay. Bây giờ ông còn muốn can thiệp vào chuyện của tôi."

Tần Hoài ho khan vài tiếng, thở dài một hơi, "Con quá xử trí theo cảm tính, nếu năm đó hai đứa thật sự tiếp tục ở bên nhau sẽ khó tránh khỏi bị người nhà họ Đồng lợi dụng. Một người không thể đem lại cho con bất kỳ trợ giúp gì, nói không chừng còn trở thành người kéo chân sau, nhà họ Tần chúng ta không thể đồng ý. Chờ sau khi ba trăm tuổi, Khánh Thành này là của nhà họ Tần hay nhà họ Đồng còn chưa biết. Con quá để ý lời Vũ Vụ nói, con quá thích nó, ở trước mắt nó con không hề có chủ kiến. Phó Lễ Hành lại khác, hắn hơn con rất nhiều. Đối với nhà họ Tần, Vũ Vụ không phải là một bà chủ thích hợp. Nhưng đối Phó Lễ Hành thì nó lại là một người vợ thích hợp. Mấy năm nay sự thật đều bày rõ ở trước mắt, tại sao con vẫn không thể nhìn thấu?"

"Đủ rồi!" Tần Dịch một tiếng gầm lên, gân xanh hằn lên trên cánh tay hắn, "Tất cả đều là ông tự cho là đúng. Chuyện này tôi không muốn nhắc tới nữa, sau này chuyện của tôi ông cũng không cần quản!"

Trước lúc Tần Dịch xoay người chuẩn bị rời đi, Tần Hoài thấp giọng khuyên nhủ: "Con bây giờ không chỉ đại biểu cho chính con, mà còn là Khánh Thành, là nhà họ Tần. Chuyện ngu xuẩn năm 20 tuổi ấy còn chưa làm đủ có phải không? Con ăn của ba, mặc của ba, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất của nhà họ Tần mà lại không muốn đánh đổi? Hôn nhân của con không chỉ là chuyện của riêng con mà còn là chuyện của là Khánh Thành. Con đã qua cái tuổi 20, đừng ấu trĩ như vậy nữa. Chọc vào vảy ngược của Phó Lễ Hành, ngay cả ba cũng không cứu được con."

Tần Dịch đi ra khỏi thư phòng, lực tay mạnh mẽ làm cho cửa phòng đóng sầm lại, phát ra tiếng động lớn khiến cho người làm trên lầu đều sợ phát khiếp.

Ngô Tuệ Quân nghe tiếng động, cong môi cười, tiếp tục cúi đầu sơn móng tay, trò hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi.

Tần Dịch xuống lầu, lúc chuẩn bị đi gara lấy xe rời thì nghe có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm ở chỗ ngoặt. Vốn dĩ hắn không có hứng thú với loại bàn tán này. Sở dĩ hắn dừng chân là bởi vì nội dung bọn họ nói đến là cô ——

"Cậu chủ cũng rất đáng thương, năm đó khi ở cùng với Đồng tiểu thư đều rất vui vẻ. Ông chủ nghĩ gì vậy chứ, rõ ràng Đồng tiểu thư rất tốt."

"Cô đây là không biết đó, cô Đồng không có ba mẹ, sống cùng với bác. Cháu gái làm sao so được với con gái ruột. Nhưng nói cậu chủ đáng thương thì tôi thấy cô Đồng lại càng đáng thương hơn. Năm đó cậu chủ theo đuổi cô Đồng, đi theo cô ấy đến Anh quốc du học. Sau này chia tay, ông chủ chuyển cậu chủ đến một trường học khác ở Mỹ. Tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày đó trời cũng mưa to như thế này, cậu chủ đi Mỹ, cô Đồng thì lại dầm mưa chờ ở bên ngoài, hẳn là muốn xin ông chủ đồng ý."

"Còn có chuyện......" này sao?

Lời nói còn chưa nói ra miệng, Tần Dịch đã nhanh chân vọt tới trước mặt các cô. Hai người đang nói chuyện là người làm của nhà họ Tần, bàn tán chuyện riêng của chủ nhân vốn đã phạm vào tối kỵ, bây giờ còn bị cậu chủ bắt được, hai người đều sợ tới mức mặt không còn một giọt máu.

Sắc mặt Tần Dịch hung ác nham hiểm: "Chuyện này là sao, cô nói rõ ràng cho tôi."

Không cần bị uy hiếp, hai người làm "hiểu rõ mọi chuyện" kia liền một năm một mười kể lại mọi chuyện, "Cậu chủ, xin cậu trăm ngàn lần đừng nói với ông chủ. Đây đều đã là chuyện nhiều năm trước, nếu ông chủ biết, tôi nhất định sẽ bị đuổi việc!"

Nội tâm Tần Dịch bi thương, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài trời mưa to, lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: "Ngày đó mưa cũng là lớn như vậy sao?"

Hắn không ngờ lại có chuyện như vậy. Nếu không phải hắn vô tình nghe được, có phải cả đời này hắn sẽ chẳng hay biết gì hay không?

Vì sao cô ấy không nói?

Tần Dịch thất hồn lạc phách rời đi, người hầu "hiểu rõ mọi chuyện" lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu, run run rẩy rẩy nói: "Phu nhân, tôi đã nói theo như ngài dặn dò."

Ngô Tuệ Quân mang lên một cái nhẫn kim cương thật lớn, ngắm nghía một hồi mới cười nói: "Biết rồi, 50 vạn còn lại tôi sẽ gởi cho cô sau. 2 ngày nữa cô xin nghỉ về quê đi."

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chuyện mấy năm trước, với tính tình Tần Dịch, cho dù Tần Hoài và Đồng Vũ Vụ đều cực lực phủ nhận thì Tần Dịch cũng sẽ một mực cố chấp cho rằng Tần Hoài là muốn trốn tránh trách nhiệm, còn Đồng Vũ Vụ là vì không muốn gây thêm chuyện. Tần Dịch quá thích Đồng Vũ Vụ. Người như hắn, thích một người, cho dù "thâm tình" của người đó đối với mình chỉ là giả, nhưng bản thân lại tình nguyện tin là thật. Hắn sẽ xem đó như cọng rơm cứu mạng, tin chuyện này là sự thật, tin Đồng Vũ Vụ vì hắn mà đứng dưới mưa to, vì hắn mà cầu xin.

Tần Dịch của hiện tại đúng là càng làm cho người ta kiêng dè, nhưng hắn vẫn quá ngu ngốc. Năm đó, nhược điểm của hắn là Đồng Vũ Vụ, bây giờ cũng vậy, một chiêu này lần nào cũng bách phát bách trúng.

...... Phó Lễ Hành sẽ làm thế nào đây?

Ngô Tuệ Quân nhỏ giọng bật cười, biểu tình trên mặt lại vặn vẹo đáng sợ.

Dưới sự xúc động, Tần Dịch chỉ muốn đi tìm Đồng Vũ Vụ, chỉ muốn hỏi cô chuyện năm đó, cũng muốn ôm chặt lấy cô nói với cô một tiếng xin lỗi. Là hắn vô dụng, không bảo vệ tốt cho cô, không bảo vệ tốt đoạn tình cảm kia của hai người.

Hắn biết địa chỉ của cô, xe hắn chạy như điên về hướng biệt thự Tùng Cảnh. Giờ khắc này trái tim trong lồng ngực của hắn như muốn vỡ tung. Tâm trạng kích động giống như trở về lại năm đó cô đồng ý làm bạn gái hắn.

Tốc độ lái xe của Phó Lễ Hành không quá nhanh, dù sao mưa cũng rất to. Ngay lúc hắn lái xe về đến biệt thự thì lại nhìn thấy một chiếc xe đang chặn đường đi của hắn. Cần gạt nước hoạt động liên tục, hắn tập trung nhìn vào chiếc xe kia. Hai xe cách nhau khá gần, hắn nhìn ra chiếc xe kia là của Tần Dịch.

Tần Dịch tới đây? Hắn tới đây làm gì?. Ngôn Tình Tổng Tài

Phó Lễ Hành dừng xe, che dù đi xuống, bước chân vững vàng đi tới bên cạnh xe Tần Dịch.

Tần Dịch quá ngu, hắn không muốn so đo với người như vậy. Những trò khiêu khích trong quá khứ hắn cũng không đến mức để trong lòng, vậy mà bây giờ đã dám trắng trợn mò đến tận đây? Vẻ mặt Phó Lễ Hành lạnh lùng và nghiêm nghị, hắn nắm chặt cán dù, không khí quanh thân đều là áp suất thấp.

Giây tiếp theo Tần Dịch mở cửa xe, hắn không có bung dù, trong chốc lát liền bị xối ướt.

Phó Lễ Hành không tính phản ứng Tần Dịch, lúc hắn chuẩn bị đi vào thì Tần Dịch gọi hắn, "Phó tổng."

Giữa đêm mưa, âm thanh của hắn bị nước mưa làm yếu đi rất nhiều, nhưng lại truyền tới trong tai Phó Lễ Hành một cách rõ ràng.

"Anh có thể gọi Vũ Vụ ra đây không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô ấy."

Phó Lễ Hành xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Dịch, "Tần tổng, một vừa hai phải thôi."

Nếu không phải do lễ nghi được giáo dưỡng nhiều năm đã khắc vào trong xương cốt, Phó Lễ Hành rất muốn nhìn xem có phải là do mưa quá lớn làm đầu óc Tần Dịch bị nước vào rồi hay không.