Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi

Chương 26




"Tình hình bây giờ rất nguy cấp, nếu bây giờ các người không tìm được người hiến phổi, tôi không đảm bảo được chuyện gì đâu. Tính mạng của đứa bé đang chạy đua với thời gian." - Bác sĩ bước ra. Hàn Tiểu Du nghẹn ngào khóc lớn.

Hoàng Thiên Bảo im lặng lắng nghe. Anh ta suy nghĩ gì đó, lại nhìn vào phòng bệnh, nhìn sang Hàn Tiểu Du. Trong ánh mắt xuất hiện tia phân vân.

"Đùa với hai người cũng chán thật." - Hoàng Thiên Bảo cuối cùng cũng lên tiếng. Sau đó lại nhìn sang Lâm Phong, tiếp tục nói:" Các người nghe cho rõ. Những lời tôi nói sau đây đều là thật. Đường Đường và Hạo Hạo không phải là con của tôi. Hai đứa là con của Lâm Phong."

"Anh nói gì?" - Hàn Tiểu Du ngẩn người.

"Ý trên mặt chữ. Tôi đã tráo DNA. DNA của Lâm Phong thành của tôi, của tôi thành của Lâm Phong. Nói cách khác Lâm Phong mới là ba ruột của Đường Đường và Hạo Hạo." - Hoàng Thiên Bảo vừa nói xong lại bị Lâm Phong cho một cú đấm.

"Tại sao lại đánh tôi?" - anh ta lau lau vết máu trên miệng.

"Tốt nhất là cậu nói thật. Nếu cậu để lỡ thời gian phẫu thuật, tôi sẽ không tha cho cậu." - Lâm Phong vội vã bước về phía phòng bệnh. Hoàng Thiên Bảo nhìn theo.

Đường Đường, chú xin lỗi. Con nhất định sẽ không sao. Con phải mạnh mẽ lên.

_______________________________________

Hoàng Thiên Bảo muốn lợi dụng hai đứa nhỏ này để trả thù Lâm Phong. Chuyện Lâm Hải Đường ngã bệnh đối với anh ta là một chuyện tốt. Vì đứa bé đó cũng không phải con anh ta, nó có chết cũng không liên quan gì đến anh ta. Nhưng nếu Đường Đường chết sẽ khiến Lâm Phong phải khổ sở.

Thực chất từ lần đầu gặp anh ta đã giả vờ ngã để tiếp cận Đường Đường và Hạo Hạo. Anh ta cũng đã lấy được mẫu tóc trên người con bé. Hoàng Thiên Bảo sớm biết hai đứa bé này là con của Lâm Phong.

Cuộc xét nghiệm DNA lần thứ 2, anh ta đã nhờ người bạn bác sĩ của mình tráo hai mẫu DNA, thần không biết, quỷ không hay. Âm mưu của anh ta khá trót lọt, cho đến bây giờ. Vốn anh còn định yêu cầu thêm cả Lâm thị và cả Hắc Long của Lâm Phong. Chỉ là chưa kịp mở lời, những lời bác sĩ cứ  văng vẳng bên tay anh.

Đứa trẻ này tính mạng đang nguy kịch.

Đứa trẻ này cần phải được hiến tạng gấp.

Còn cả việc nhìn thấy Hàn Tiểu Du đau đớn như vậy, anh ta không đành lòng. Không cảm thấy vui sướng như anh ta từng nghĩ, chỉ có thống khổ.

Anh ta buồn cười nghĩ lại bản thân mình, có tư cách gì để trả thù sau nhưng chuyện mình đã làm với Hàn Tiểu Du. Dù có đạt thành nguyện vọng nhưng vẫn không vui vẻ, anh ta trả thù còn mục đích gì nữa

_______________________________________

Cuối cùng Lâm Hải Đường đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật kéo dài hàng giờ đồng hồ. Hai cha con nằm cùng một phòng bệnh. Sức khỏe của Lâm Phong vốn tốt, chẳng mấy chốc đã tỉnh lại.

Lâm Hải Đường ngủ một ngày mới dậy. Niềm hạnh phúc lan tỏa trong phòng bệnh vip của một gia đình 4 người. Một người đàn ông đứng nhìn vào khung cửa sổ.

Nếu như 8 năm trước, anh ta không ngu ngốc như vậy, có thể cô gái đó đã là của anh. Nếu như 6 năm trước, anh ta không bắt ép cô, có thể bây giờ họ vẫn sẽ là bạn. Nếu như anh ta không tráo DNA, cô sẽ không hận anh ta như vậy. Hoàng Thiên Bảo cười khổ. Đường Đường quay đầu nhìn ra cửa sổ.

_______________________________________

"Chú ăn kẹo không?" - Lâm Hải Đường đưa Hoàng Thiên Bảo một viên kẹo. Anh ta bất ngờ nhìn đứa nhỏ.

"Con thấy chú ở trước cửa nên đi theo." - Đường Đường vẫn kiên nhẫn đưa anh ta viên kẹo

"Chú không ăn đâu. Con ăn đi." - Cô bé nhìn vào ánh mắt của Hoàng Thiên Bảo. Lập tức mở túi lấy một cái băng keo cá nhân hoạt hình dán vào tay anh ta.

"Con làm gì vậy?" - Anh ta đưa băng keo cá nhân lên nhìn.

"Mẹ nói mỗi khi buồn sẽ dán cái này lên. Khi đó nổi buồn sẽ truyền vào miếng băng cá nhân này, sẽ không cảm thấy buồn nữa. Cái này gọi là chuyển dịch đau buồn, nó rất là hiệu nghiệm đó." - Cô bé mỉm cười nói.

"Đường Đường không ghét chú sao?" - Hoàng Thiên Bảo đưa tay vuốt đầu cô bé.

"Dĩ nhiên là có. Nhưng chú đang buồn, người buồn cần được an ủi. Ai ủi chú hết buồn rồi sẽ ghét chú tiếp." - Hoàng Thiên Bảo nghe thấy liền bật cười. Rốt cuộc vẫn chỉ là cô bé, vẫn rất ngây thơ. Anh ta ngắm nhìn băng keo cá nhân trên tay, bỗng kinh ngạc nhớ đến một cô bé. Cô bé có gương mặt giống y như Đường Đường. Cô bé cũng đã từng dán keo cá nhân lên tay anh ta khi thấy anh ta buồn. Mặc dù anh ta đối với cô bé lúc đó là ghét bỏ, là kì thị. Thì ra, Hàn Tiểu Du mới chính là cô bé câm ở vùng quê năm nào. Hoàng Thiên Bảo sờ lên miếng băng keo cá nhân.

_______________________________________

************************************

Ra ngoài để có cảm hứng viết:3