Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 23: Càng giúp càng phiền




“Xin chào, tôi chính là người vừa mới nghe điện thoại.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, thậm chí cô còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng chứng minh dự cảm của cô là thật. Văn Mân nhắm chặt hai mắt, vô cùng hi vọng rằng mình đã thực sự say đến chết rồi, miễn cho cô khỏi xấu hổ.

Rõ ràng cô bảo người phục vụ gọi vào số máy riêng của nhà cô, vì sao người xuất hiện ở đây lại là hắn. Mà dựa theo lời vừa rồi của hắn, người vừa nghe điện thoại nhất định cũng là hắn. Không phải hắn còn công việc phải xử lí cho nên đã trở về phòng nghiên cứu rồi sao? Vì sao vẫn còn ở nhà cô, thậm chí còn trùng hợp nhận cuộc điện thoại kia.

A ~~~ Ông trời ơi, cho cô sống lại một đời đã không dễ dàng, không những thế ông còn không chỉ một… mà…liên tục trêu trọc cô đến ba bốn lần.

“Xin chào, tôi nhận ra giọng anh. Vị tiểu thư này uống rượu say rồi, lúc cô ấy ngồi ở đây mặt mày vẫn luôn ủ ê, có vẻ không vui. Sau khi say còn không ngừng gọi “Chồng à”. Tôi nghĩ cô ấy nhất định rất yêu anh. Hai người là vợ chồng, có gì không vui nói ra là được rồi, làm chồng thì nên rộng lượng với vợ mình.”

Người phục vụ quán bar vì nhận được rất nhiều tiền boa của Văn Mân, hơn nữa hành động giả say rượu nhờ hắn gọi điện thoại của Văn Mân thực sự dễ khiến người khác hiểu lầm hai người thành vợ chồng cãi nhau, cô vợ cố ý diễn trò để anh chồng lo lắng. Cho nên giờ phút này, hắn tự nhận là mình đã vô cùng tốt mà nói dối thêm cho Văn Mân, một lòng muốn Văn Mân có được hiệu quả tốt nhất nhờ màn diễn này.

Nghe thấy tên phục vụ quán bar bốc phét như thế, Văn Mân vẫn đang ghé vào quầy bar giả vờ say rượu không nhịn được tức giận muốn nhảy lên mắng chửi, “Lỗ tai nào của cậu nghe thấy bà đây gọi chồng à, con mắt nào của cậu chứng kiến bà đây mặt mày ủ ê.”

Cũng may, trước khi cô đánh mất lý trí còn kịp nhớ rõ mình “đang say rượu”, nếu cô nhảy dựng lên như thể, chỉ sợ sau đó sẽ rất khó giải quyết.

Văn Mân âm thầm nắm chặt tay, cố gắng nhắc nhở mình, tôi say, tôi say rồi, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết.

Sau khi Tiếu Đồng nghe xong, chỉ liếc mắt nhìn người phục vụ quán bar một cái, sau đó tầm mắt hắn liền rơi xuống người vẫn đang lẳng lặng nằm úp sấp ở một chỗ, trong ánh mắt lộ ra tia nghiền ngẫm.

Người phục vụ kì quái nhìn một nam một nữ trước mắt, dù không biết hai người làm trò xiếc gì nhưng hắn tự nhận khả năng của hắn tới đâu hắn đã giúp đỡ hết rồi, tiếp theo đây, sự việc có phát triển thế nào cũng không liên quan đến hắn. Cho nên hắn vừa cầm lấy một cái khăn trắng lau sạch các loại ly vừa yên lặng chuyển sang chỗ khác phục vụ khách hàng.

Văn Mân nằm úp sấp ở một góc, nhìn trộm cặp chân dài kia, đầu của cô úp lên hai cánh tay nên chỉ nhìn được từng đó. Qua một lúc lâu sau, một chút tiếng động cũng không có, người kia cũng không có ý muốn đỡ cô dậy. Giờ phút này cô lại không thể nào nhìn được trên mặt Tiếu Đồng là vẻ mặt gì, chỉ cảm thấy nóng lòng đến phát điên.

Hắn ngàn vạn lần đừng có tin lời nói dối của tên phục vụ chỉ giỏi chõ mồm vào việc của người khác kia, vạn nhất hắn tin rằng cô đối với tên khốn kia tình cũ khó quên, lại còn thân mật đến mức gọi chồng à, vậy thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được a.

Ngay khi Văn Mân còn nghĩ có nên dũng cảm đứng lên giải thích không thì trên đỉnh đầu cô bỗng truyền đến giọng nói vô cùng từ tốn: “Em muốn tiếp tục giả vờ để anh cõng em về nhà? Hay là tự mình đứng lên theo anh về nhà?”