“Tình trạng của cảnh
sát Phó và Bạch San thế nào rồi? Trước khi tới đây, tôi cũng chỉ biết
được cảnh sát Phó bị thương, không biết rõ tình huống cụ thể.”
Sau khi vào đến thang máy, Văn Mân lập tức hỏi ra vấn đề mà cô đang muốn biết nhất lúc này.
Người kia vốn là đang chăm chú nhìn biển báo trên thang máy, hiển nhiên trong lòng cũng đang cực kỳ sốt ruột.
“Vết thương của cảnh sát Phó thế nào chắc phải chờ phẫu thuật xong mới biết
được. Chỉ là trên đường đưa tới bệnh viện đã từng bị sốc nặng, hơn nữa
do bị mất máu quá nhiều nên chỉ e là tình trạng không được tốt lắm.”
Nói không tốt lắm chẳng qau là dùng từ nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Nếu nói thật ra thì chỉ có thể nói là rất tệ.
Khương Bạch San là nhân viên tại hiện trường chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra trong phòng thí nghiệm. Bản thân cô là trợ lý nghiên cứu viên, ngay cả
khi lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu của cô không phải là cơ thể người cũng
biết lúc này cơ hội cứu sống Phó Thiên Húc là cực thấp.
Cho
nên, bây giờ cô mới ngồi mãi bên ngoài phòng phẫu thuật không chịu nhúc
nhích, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ là xung quanh tản ra một loại hơi
thở giống như bước vào địa ngục.
Thấy không thể hỏi thêm gì
nữa, Văn Mân cũng ngừng hỏi, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Văn mẹ đã siết
chặt thêm vài phần, thậm chí ngay cả các đốt ngón tay hình như cũng
trắng bệch rồi.
Văn mẹ chịu đựng sự đau đớn trong lòng bàn
tay, nghiêng đầu liếc qua Văn Mân, cuối cùng chỉ âm thầm thở dài một
hơi. Ai ~, Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hai đứa trẻ này, tuy bà
không tiếp xúc nhiều lắm nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết là không dễ dàng. Sao cố tình lại gặp phải chuyện này, lại còn đúng lúc Khương Bạch San
mới có thai nữa chứ. Nếu như thực sự xảy ra chuyện, đứa bé đáng thương
kia phải làm thế nào bây giờ?
Đợi đến khi thang máy dừng
lại, cửa vừa mở ra, Văn Mân đã lập tức nhìn thấy một bóng dáng cô đơn
đang ngồi giữa hành lang trống rỗng, mong manh mà tuyệt vọng.
Không đợi Văn mẹ dìu đi, cô đã đưa tay đỡ lấy bụng mình, vội vàng bước tới trước mặt Khương Bạch San.
Khương Bạch San nghe được tiếng động, vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ là trong ánh mắt trống rỗng, sao có thể nhận ra người đang đứng trước mặt mình là
ai.
“Bạch San…”
Nghe thấy tên mình, Khương Bạch
San sửng sốt mất một lúc, ánh mắt chậm rãi ngước nhìn, vẻ mặt cũng dần
dần hiện ra một vài biến hóa.
“Văn Mân, tối qua anh ấy mới cùng tôi cười nói, chờ đứa bé được sinh ra rồi sẽ dẫn hai mẹ con đi bổ sung tuần trăng mật…”
Một câu không dài lắm, nhưng Khương Bạch San lại nói đến đứt quãng, cuối cùng nghẹn ngào đến mức không nói được nên lời.
Văn Mân cứ đứng ở đó, không biết nên nói gì để an ủi cô ấy. Cô biết, giây
phút này, dù có nói nhiều cũng vô ích, không chỉ không an ủi được Khương Bạch San mà ngược lại còn khiến cô ấy càng thêm khó chịu.
Cô nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy đầu Khương Bạch San dựa vào trong ngực mình.
Chiếc ôm này cũng không chặt, chỉ là nghĩ muốn dùng phương thức này để
nói cho cô ấy biết, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng còn có cô làm bạn
bên cạnh cô ấy.
Văn mẹ nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ ôm nhau
cùng một chỗ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng chua xót. Mặc dù lo lắng
cho tình trạng thân thể hiện giờ của Văn Mân, đứng lâu sẽ không tốt,
nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, không tiến lên quấy rầy hai người.
Sau một hồi im lặng, thấy cảm xúc của Khương Bạch San đã tốt lên một chút, lúc này Văn Mân mới mở miệng khuyên nhủ.
“Bạch San, hãy nghĩ đến đứa con ở trong bụng, Phó Thiên Húc nhất định sẽ
không có việc gì. Cô đã nói, anh ấy là một người đàn ông biết giữ chữ
tín, anh ấy sẽ không thất tín với cô, không thất tín với đứa con này.
Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ đợi anh ấy bình an ra ngoài là được, cô
nhất định phải thật kiên cường đấy, biết không?”